Chương 7: Cảm giác tội ác.

Edit: Dĩm

Đã đến buổi chiều, mấy trận đấu hạng mục lớn đã bắt đầu, trên sân vận động nổi lên náo nhiệt.

Hạ Doanh Nghiên đi đến khán đài, phát hiện phần lớn đều là học sinh cao trung không có rời đi, chỉ là hơn những đứa nhỏ cấp một cấp hai đang chạy loạn thì an tĩnh hơn nhiều, phần lớn đều là cầm lấy sách vở hoặc là nghe tiếng Anh, thỉnh thoảng chú ý một chút tình huống trên sân thi đấu.

Đối với cao trung mà nói dù sao cũng là trường cấp 3 một lần đại hội thể dục thể thao cuối cùng, đại khái vẫn là muốn cảm thụ lại một chút không khí tuổi trẻ của thanh xuân.

Cô nghĩ đến nữ chạy 800 m cùng nam chạy 400 m cũng còn có một lúc nữa, liền về phòng học dọn dẹp một chút. Đang đi xuống khán đài, Mạnh Thanh Thanh theo phía sau cô la hét chạy tới: "Ai nha Nghiên Nghiên, bọn mình sai rồi, sai rồi!"

"Làm sao vậy?"

"Tớ vừa phát hiện xếp hạng nữ chạy 800 m đằng sau nam chạy 400m là trận chung kết...! Phía trước còn có nhóm thi đấu cùng vòng bán kết, hình như hiện tại đã bắt đầu rồi!"

Hạ Doanh Nghiên đứng bật dậy, 400m là chạy nhanh, bình thường người báo danh cũng rất nhiều, cho nên sẽ có nhóm thi đấu, vòng bán kết cùng trận chung kết.

"Đám người Nguyên Nguyên đều đi chuẩn bị, chúng ta làm thế nào bây giờ? Có đi xem không?"

Hạ Doanh Nghiên dừng một chút, lắc đầu nói: "Không đi, bên kia quá nắng. Hơn nữa cậu vốn là đáp ứng cũng chỉ là xem trận chung kết."

Trong miệng nói như vậy, nhưng mà cô vốn là muốn về phòng trước cũng đã dừng bước chân lại, đứng ở dưới chỗ ngồi trước lan can khán đài.

"Cũng phải, chúng ta đây ở nơi này với ở trên khán đài đều giống nhau, bên kia quá nhiều người, đi cũng không nhất định có thể chen đến phía trước." Mạnh Thanh Thanh nói xong liền móc ra một cái kính viễn vọng.

Hạ Doanh Nghiên: "...... Cậu chuẩn bị rất đầy đủ đó."

"Đó là đương nhiên, chị đây không thể ăn dưa nhiều năm, hàng ngày đều rèn luyện như vậy mà không có sao?" Mạnh Thanh Thanh giơ kính viễn vọng, hướng về phía sân bên kia có nhiều người xem nhất, trong miệng thỉnh thoảng lại cảm thán: "Ai, cơ bắp này, vóc dáng này, chậc chậc, thiên đường, đúng là thiên đường....."

Hạ Doanh Nghiên cũng nhìn theo hướng kia, chẳng qua là bên kia có nhiều người di chuyển, cô cố gắng phân biệt mãi cũng không thể tìm được bóng dáng Trang Tử Nguyên, Mạnh Thanh Thanh đem kính viễn vọng đưa qua: "Cậu có muốn xem thử không?"

Hạ Doanh Nghiên chần chờ một lúc cuối cùng vẫn cầm lấy. Kính viễn vọng nhìn thấy thật rõ ràng, cô rất nhanh đã tìm được Trang Tử Nguyên.

Lúc này hắn và những người tham gia khác đang đứng trước vạch xuất phát. Thiếu niên học dáng ngồi xổm theo những người khác, trên mặt nghiêm túc đứng đắn, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cả người lại hiện ra chút ý chí, như một con thú ở ẩn đợi đến lúc phát động.

Hạ Doanh Nghiên nhìn thấy những cơ bắp nhỏ dưới áo ba lỗ lộ ra ngoài, còn có những giọt mồ hôi chảy dọc yết hầu. Trong lòng cô cứng lại, hô hấp đều tăng thêm vài phần, trong thoáng chốc lại nghĩ tới ngày đó tại buồng vệ sinh cửa ra vào đυ.ng vào Trang Tử Nguyên, trên người hắn tản mát ra hương thơm nam tính.

Cô đột nhiên phát hiện, kỳ thật bỏ qua việc Trang Tử Nguyên ngu si, hắn cũng trưởng thành là nam sinh cường tráng, có một thân hình nóng bỏng tràn đầy hormone, trẻ trung gợi cảm mê hoặc lòng người.

Hạ Doanh Nghiên cảm giác cổ họng chuyển động, du͙© vọиɠ lại nổi lên, chỗ mẫn cảm mơ hồ có chút ngứa ngáy.

Bịch một tiếng, tiếng súng bên kia vang lên, Hạ Doanh Nghiên đang nhìn qua kính viễn vọng thấy Trang Tử Nguyên tựa hồ sửng sốt chớp mắt một cái, phản ứng chậm một nhịp, vì vậy chạy chậm hơn những người kia, có lẽ là bởi vì hắn lúc trước chưa từng trải qua trận đấu như vậy, còn chưa kịp thích ứng.

Nhưng mà khi hắn đứng dậy lao đi lại phóng nhanh như bay giống với viên đạn được bắn ra khỏi nòng súng, vèo một cái, thân hình lưu loát nhanh đến không nhìn thấy hình bóng, làm cho người cảm nhận rõ ràng được sức mạnh mẽ hung mãnh của hắn, toàn thân hắn phát ra khí thế kiêu ngạo.

Hạ Doanh Nghiên nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng cũng không khỏi khẩn trương theo, nhanh đến thở không ra hơi.

Rốt cuộc là Trang Tử Nguyên xuất phát chậm hơn so người khác vậy mà hắn lại xoay chuyển tình thế.

Trên khán đài tràn ngập tiếng hoan hô.

Nhưng mà Trang Tử Nguyên chạy đến đích, tựa hồ cũng không có quá để ý kết quả này, hắn nhìn chung quanh, giống như đang tìm kiếm ai đó, cuối cùng hắn nhìn thấy chính giữa khán đài.

Lúc này đột nhiên có mấy nữ sinh đi đến trước mặt hắn, các cô gái đó đều cho hắn một bình nước, cười nói cái gì đó, mà trên mặt Trang Tử Nguyên lại khôi phục dáng vẻ chất phác, có chút không biết làm sao, lập tức lắc đầu khoát tay.

Hạ Doanh Nghiên vừa mới đè nén xuống cảm xúc trong lòng đột nhiên lại nặng trĩu, có chút buồn bực.

Nghĩ lại, nhìn hắn vừa rồi trên sân thi đấu rất hăng hái, ai mà không bị hấp dẫn chứ? Ai lại sẽ nghĩ tới thiếu niên lại là cái đơn thuần ngây thơ ngu ngốc?

Hạ Doanh Nghiên rất nhanh hạ kính viễn vọng, cơ thể lúc này càng ngày càng xao động không an phận. Cô lại có dấu hiệu phát tác, trong lòng sinh ra cảm giác xúc động đè nén xuống.

Muốn hôn hắn muốn vuốt ve hắn, muốn chiếm hữu hắn làm của riêng mình.

Muốn đem hắn giấu đi, bất luận là ai cũng không cho trông thấy.

Trang Tử Nguyên cự tuyệt các nữ sinh, quay đầu tiếp tục tìm kiếm. Dường như hắn cảm nhận được cái gì đó, hướng về phía Hạ Doanh Nghiên nhìn lại, ánh mắt sáng lên, tại đó nhảy lên vẫy tay với cô.

Hạ Doanh Nghiên để kính xuống, giờ phút này cô đã có thể thấy rõ hắn.

Thiếu niên tuấn tú dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ tươi cười sáng chói, cơ bắp trên người chảy ra mồ hôi, da dẻ bóng loáng, dáng người khỏe khoắn.

Cô cũng vẫy vẫy tay, Trang Tử Nguyên dứt khoát chạy tới, đứng ở dưới lan can khán đài đối mặt cô hô: "Nghiên Nghiên! Tớ thi chạy đoạt giải nhất!"

Hắn cười đến vui vẻ như vậy, nheo lại con mắt, lộ ra hàm răng trắng noãn, khuôn mặt ngây ngốc cùng tự hào.

Dáng vẻ tươi cười thuần khiết rực rỡ, Hạ Doanh Nghiên lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.

Cô đang suy nghĩ gì đấy?

Đây là Trang Tử Nguyên...là một tên đần, hắn cái gì cũng không hiểu, như một đứa trẻ vô tri ngây thơ, bởi vì người khác đặt một chút thiện ý, lại có thể nhiệt tình đáp lại.

Tại sao mình có thể có tâm tư dơ bẩn đó?

Cô tự phỉ nhổ chính mình, miễn cưỡng cười cười, nói với Trang Tử Nguyên: "Ừ, rất lợi hại, tiếp tục cố gắng."

"Chút nữa còn có vòng bán kết, cậu có muốn sang đây xem không? "

Hạ Doanh Nghiên không có trả lời.

Có lẽ về sau cô cùng Trang Tử Nguyên nên giữ khoảng cách một chút.

Trang Tử Nguyên cảm giác cô có chút xa cách, nói với chứa đầy hàm ý cẩn thận mong chờ: "Tôi mượn cậu ở đây chờ tôi đến đích, nếu như cậu ở đây, tôi khẳng định còn có thể nhanh nhất."

Thiếu niên nhìn cô, vẻ mặt hết sức chân thành, đáy mắt phát ra ánh sáng lấp lánh, phảng phất có thể đem người nhìn tan chảy.

Thình thịch, thình thịch.

Bên tai Hạ Doanh Nghiên chớp mắt yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập của mình.

" Được. "