Chương 6: Đến xem trận đấu của tôi được không?

Edit: Dĩm

Ở Duyệt Thành có khí hậu nóng bức, hàng năm vào mùa hè tiếp tục nóng bức đến khoảng tháng 11 mới đỡ hơn, bởi vậy đại hội thể dục thể thao vào mùa thu ở trường này bình thường so với nơi khác muộn một chút.

Lúc này đã là giữa tháng mười, thời tiết nóng nhưng không rời đi, đại hội thể dục thể thao hôm nay dưới trời càng ngày càng gay gắt, Hạ Doanh Nghiên giơ cao tấm bảng hình vuông, hiện tại đang đứng dưới sân vận động hứng ánh mặt trời nghe người lãnh đạo phát biểu, cảm giác mình sắp bị nướng mất một lớp da.

Cô liếc nhìn mồ hôi trên cơ thể đang chảy đầm đìa nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh bất động của Lâm Thích, sau mới biết rèn luyện của bản thân còn thấp.

Tất nhiên, có nhiều người trên sân vận động, có những người không ngại nóng và tận hưởng niềm vui của bản thân mình.

Ví dụ như Mạnh Thanh Thanh vừa rồi lấy điện thoại ra chụp CP Nghiên Thích, trên diễn đàn đều chiến đấu đến núi lở đất hở.

Lại ví dụ như lần đầu tiên Trang Tử Nguyên tham gia đại hội thể dục thể thao ở trường đại học, nhìn cái gì đều cảm thấy mới lạ thú vị,nhìn chung quanh, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước của Hạ Doanh Nghiên cười ngây ngô.

Đợi đến lúc mở màn cuối cùng kết thúc, tất cả lớp tìm được chỗ riêng của mình trên khán, cho đến khi qua giờ trưa một chút.

Giữa trưa Hạ Doanh Nghiên cùng Mạnh Thanh Thanh Thái Gia Hân cùng đi nhà ăn ăn cơm, Trang Tử Nguyên quả nhiên lại không có ánh mắt tốt mà đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Doanh Nghiên hưng phấn nói: "Bạn học Hạ, buổi chiều cậu đến xem trận đấu của tôi được không?"

Hạ Doanh Nghiên theo thói quen mà cự tuyệt nói: "Không đi, trời nóng lắm."

Mạnh Thanh Thanh ở đối diện trao đổi ánh mắt qua lại, lộ ra vẻ mặt tinh quái cười xấu xa. Thái Gia Hân bên cạnh cô là mở to mắt ra.

Một lát sau Hạ Doanh Nghiên mới ý thức tới cái gì, ngước mắt nhìn hắn nghi ngờ nói: "Cậu có trận đấu? Cậu thi cái gì?"

"Chạy nhanh 400 (m) cùng nhảy xa!" Trang Tử Nguyên đáp, trên mặt hơi có chút tự hào.

"Tại sao cậu lại phải báo danh?"

Hạ Doanh Nghiên hỏi như vậy, là vì trường học bình thường sẽ không ép học sinh cao trung phải tham gia đại hội của trường, buổi sáng sau khi khai mạc kết thúc có thể rời đi, cao trung cũng có thể tự chủ lựa chọn ở lại sân vận động xem so tài hoặc là về phòng học tự học, có lớp thậm chí trực tiếp đi học.

Cô nhớ lúc trước chủ nhiệm lớp cũng không có ở trên lớp nói quá nhiều về việc của đại hội thể dục thể thao, chỉ nói đơn giản vài câu, lại tìm những người tự nguyện tham gia báo danh.

Nhưng mà trên thực tế căn bản không có người báo, mà ngay cả hai lần trước đại hội thể dục thể thao cố gắng hết sức dùng danh tiếng của Lâm Thích, năm nay cũng không có báo hạng mục nào, đoán chừng hắn muốn báo thì chủ nhiệm lớp cũng sẽ không đồng ý, sợ đại bảo bối bị đυ.ng dập đầu ảnh hưởng đến học tập. Nghe nói cuối cùng chỉ có Triệu Học Vũ cùng Ngô Quốc Phong báo đi lên báo vài hạng mục, dù sao cũng là thể dục năng khiếu.

Mà Triệu Học Vũ cũng là ủy viên thể dục của lớp hắn.

Quả nhiên Trang Tử Nguyên đáp: "Là Triệu Học Vũ muốn tôi tham gia."

Hạ Doanh Nghiên vốn bực bội sáng giờ, giờ phút này nghe xong lời này lập tức có một lường khí tức bay thẳng lên ngực, khống chế tốt bản thân mình không làm ra việc xấu, lạnh xuống mặt nói: "Hắn muốn cậu báo thế mà cậu cũng nghe hắn ? Không phải đã nói với cậu là không nên lại để ý đến hắn sao?"

Trang Tử Nguyên bị cô dùng giọng điệu nghiêm khắc hù dọa, ngập ngừng nói: "Nhưng là, nhưng là hắn nói đây là chuyện làm cho lớp vẻ vang, mỗi người cũng phải có, có vinh dự cho tập thể,....... Hơn nữa chính hắn cũng tham gia hai trận đấu, nói có thể bảo kê tôi......" Thanh âm của hắn dần dần thấp đi.

Hạ Doanh Nghiên ý thức được bản thân giống như có chút vô cùng kích động.

Tựa hồ gần bên cạnh Trang Tử Nguyên chính mình lại luôn là rất khó khống chế được tâm tình.

Nhưng là vừa nghĩ tới Triệu Học Vũ, cô lại cảm thấy việc này không thích hợp. Triệu Học Vũ bình thường chơi bóng rổ cũng không muốn mang Trang Tử Nguyên lên ngại hắn kéo chân, làm sao sẽ có tâm dẫn hắn cùng một trận đấu còn bảo vệ hắn?

Còn nói cái gì làm cho lớp vẻ vang cái gì mà có cảm giác vinh dự, đoán là, nói rõ chính là lừa gạt kẻ đần này!

Cô vô ý thức lại nghĩ để cho Trang Tử Nguyên rời khỏi trận đấu, nhưng chứng kiến đáy mắt hắn hiện lên chờ mong lấp lánh sáng rực, lại cảm thấy như quản quá nhiều việc, mãi sau chỉ nói: "Tùy cậu."

Trang Tử Nguyên trong mắt mờ mịt, đôi mắt - trông mong nhìn xem cô: "Vậy cậu có xem tôi thi không? "

Hạ Doanh Nghiên trầm mặc, cảm thấy có chút do dự. Cô vốn là không muốn đi, bên ngoài vừa nóng lại phải phơi nắng, đối với trong phòng học có điều hòa không tốt hơn sao? Nhưng lại mơ hồ có chút không yên lòng, cảm thấy Triệu Học Vũ sẽ làm việc gì đó xấu.

Cái tên Trang Tử Nguyên này, quả nhiên chính là một tên không thể bớt lo.

Thái Gia Hân ở đối diện thấy cô giữ im lặng cho rằng cô là phiền Trang Tử Nguyên không tốt liền nói rõ, nhân tiện nói: "Bây giờ đều là cao trung rồi còn có ai có tâm tư xem trận đấu? Tất cả mọi người phải đi về tự học, cậu đừng chậm trễ việc học của Hạ Doanh Nghiên không tốt đâu?"

Đến bây giờ cô vẫn có ý nghĩ cho rằng Trang Tử Nguyên quấn quít lấy Hạ Doanh Nghiên là do đám người Triệu Học Vũ kia cố ý bảo, bởi vậy đối với hắn không có sắc mặt gì. Trang Tử Nguyên cũng nghe ra trong giọng nói của cô không thích cùng trách cứ, nhất thời không có lời nào để nói, chỉ có thể mong ngóng nhìn xem Hạ Doanh Nghiên.

Bầu không khí thoáng cái có chút ngưng trệ, Mạnh Thanh Thanh nhìn chung quanh một chút, hoà giải, vỗ Thái Gia Hân một phát: "Cậu nói lời này không xấu hổ ư? Ai mới vừa nói buổi chiều muốn đi xem chạy 800 m của nữ?"

Thái Gia Hân thoáng ngưng lại, giải thích: "Đó là bởi vì em gái tôi muốn tham gia, vốn là em gái ruột tôi! Tôi làm chị gái đi cổ vũ một chút thì làm sao?"

"Ôi không thể nào không thể nào, cậu nói đều đúng, đợi lát nữa tôi cùng cậu đi cổ vũ cho em gái cố gắng lên! " Nói xong Mạnh Thanh Thanh lấy điện thoại ra, sắp bắt đầu thi trận đấu hạng mục, ra vẻ khoa trương nói: "Oa thật là đúng dịp ah~ nam chạy 400 m, nữ chạy 800 m xếp đằng sau. Ôi chao! Chờ chúng ta xem hết trận đấu của em gái cậu còn có thể thuận tiện đi cổ vũ cho Tiểu Nguyên Nguyên."

Cô chớp mắt với Trang Tử Nguyên, quay đầu hỏi Hạ Doanh Nghiên: "Nghiên Nghiên có muốn đi cùng bọn mình không?"

Hạ Doanh Nghiên chần chờ một chút, đang muốn trả lời cô, cũng cảm giác góc áo bị giật nhẹ, cô cúi xuống nhìn, bàn tay to lớn của Trang Tử Nguyên đang nắm chặt một góc áo của cô, tay đung đưa sang hai bên, lại nhìn đáy mắt hắn ướt sũng tràn đầy khẩn cầu.

Lòng của cô bỗng nhiên liền mềm nhũn thành một khối.

"Được rồi."

_____________

Nghiên Nghiên: không thể chịu nổi thật là không thể chịu nổi.