Chương 5: CP Nghiên × Thích

Edit: Dĩm

Cả người Hạ Doanh Nghiên cứ ngỡ như mơ vậy : " Làm sao tôi lại đối xử tốt với cậu vậy? Tôi làm cái gì vậy?"

Trang Tử Nguyên có chút vội vàng nói: "Cậu thật sự rất tốt với tôi, tôi biết mà, cậu còn tìm tôi để lấy tiền....."

Quả thật là Hạ Doanh Nghiên cũng không thể hiểu được, nghĩ mãi mới có phản ứng: "Cậu nói là đêm đó tôi muốn cậu đem tiền đưa cho tôi? Tôi thực sự không muốn lấy tiền của cậu."

Hơn nữa cũng chỉ có như thế sao lại tính là đối tốt với hắn được chứ ? Quả nhiên là não của kẻ ngốc khiến cho người ta không có cách nào biết."

"Không phải, lần đó là lần thứ hai." Trang Tử Nguyên nghiêm túc nói: "Trước kia cậu cũng tìm tôi xin tiền."

" Tôi xin tiền cậu lúc nào?" Hạ Doanh Nghiên dừng lại, cô nhớ ra, lúc trước quả thật là đã từng có chuyện này, vậy cũng xem như giữa bọn họ số lần gặp mặt không nhiều lắm.

Đó là lúc hắn vừa mới ngày đầu tiên vào lớp học, vừa đúng lúc đó cả lớp đang muốn đặt một bộ tư liệu phụ đạo Lý Tống, cô lại là người phụ trách thu phí sau đó cô đến chỗ hắn bảo hắn đưa tiền trước đi.

Trang Tử Nguyên là người mới tới, khi đó cô cũng không biết nhiều về hắn, chỉ cảm thấy nếu là bạn học mới thì cũng không thể bỏ sót, vì vậy mới đến trước mặt hắn để giải quyết việc chung : " Bạn học, chào cậu, lớp đang đặt tài liệu học tập, cần nộp 68 đồng. "

Cô nhớ lúc ấy Trang Tử Nguyên rất ngạc nhiên, sửng sốt mãi, cô cứ nghĩ hắn nghe không hiểu liền kiên nhẫn nói lại một lần nữa, cuối cùng thì mặt hắn đỏ lên nộp tiền.

Hạ Doanh Nghiên nhớ lại một hồi liền cảm thấy trầm mặc : " Chỉ như vậy? "

Trang Tử Nguyên rất muốn nói cho cô biết, không chỉ có như vậy.

Cô không biết chuyện này có ý nghĩa như nào với hắn. Nhưng hắn nói không nên lời, cũng không thể nói rõ, chỉ có thể ấp úng nói : " Cậu là người đầu tiên cùng tôi nói chuyện, sau đó cậu còn, còn nói Triệu Học Vũ bọn hắn.... Còn không cho tôi đi chơi với bọn họ mà. "

Hạ Doanh Nghiên rất muốn giải thích cô làm những chuyện như vậy đều do cô là ủy ban quản nhiệm, là vì thầy cô đã dặn dò, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt của Trang Tử Nguyên lấp lánh tai phiếm hồng, phát hiện suy nghĩ của hắn và nàng không cùng một suy nghĩ, nhất thời cảm thấy bất lực, cảm giác thật phiền muộn liền vô thức nhấc trà sữa lên uống một ngụm.

Trang Tử Nguyên nhìn cô uống trà sữa, lập tức cảm thấy có một loại vui vẻ đang chạy loạn trong lòng, rất mong chờ và hỏi cô: " Bạn... bạn học Hạ, vậy sau này tôi có thể chơi với cậu không ? "

Hạ Doanh Nghiên thiết chút nữa là bị sặc, cô ho khan hai tiếng lấy lại giọng : "Không được"

Trang Tử Nguyên có chút thất vọng : " Vì sao ? "

" Tôi không có thời gian để chơi, tôi cần phải học. "

" Vậy khi tan học chúng ta có thể về chung không? Tôi có xe, có thể đưa cậu về nhà. "

" Không cần, nhà tôi ở rất gần."

" Vậy sau này bữa trưa bữa tối chúng ta có thể ăn cùng nhau không ? "

" Không được, tôi có thói quen ăn một mình."

Liên tiếp bị từ chối, Trang Tử Nguyên có chút ủ rũ mà cúi đầu xuống, nhưng không vì thế mà từ bỏ, điệu bộ như là không buông tha. Một lát sau hắn lại nhớ tới cái gì đó, lại một mặt phấn khởi nói: " Vậy cậu cần tiền không? Hôm nay tôi mang theo rất nhiều, toàn bộ đều cho cậu."

Hạ Doanh Nghiên có cảm giác mình sắp điên lên rồi: " Không cần, tôi không phải đã nói đừng cho tiền người khác ở khắp nơi sao?"

Trang Tử Nguyên thấy mặt cô lạnh xuống, thoáng cái có chút không tự nhiên, cúi đầu thấp xuống lẩm bẩm: " Tôi không cho người khác, chỉ cho cậu...."

" Tôi không cần, về sau cậu cũng đừng mang theo nhiều tiền như vậy đến trường. " Cô cũng không muốn giải thích thêm về đạo lý tiền tài không thể để lộ ra ngoài, dứt khoát dùng ngữ điệu hùng hổ ra lệnh cho hắn.

Tuy vẻ mặt của Trang Tử Nguyên ủy khuất nhưng vẫn nghe lời mà gật đầu: " ừm "

Hạ Doanh Nghiên nhìn thấy hắn như vậy, lại bắt đầu hùng hổ đứng lên, hận bản thân vì sao lại xen vào chuyện của người khác, tự tìm phiền toái như vậy.

Cô nghe trong phòng học không ngừng vang lên tiếng cười, liền sinh ra một chút suy nghĩ ác ý: Nếu như hắn cảm thấy bản thân đối tốt với hắn, hắn mới quấn lấy mình, vậy đối xử không tốt với hắn là được.

Vì vậy cô nhíu mày, bày ra bộ dáng tò mò hỏi: " Cậu thật sự uống qua sữa heo?"

Trang Tử Nguyên nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: " Ừ, đã uống qua ".

" Uống ngon không? Mùi vị như thế nào ? "

Trang Tử Nguyên hồi tưởng lại một hồi, lắc đầu: " Quên rồi "

" Tại sao phải uống sữa đó? Rất có dinh dưỡng sao ? " Quả thật là Hạ Doanh Nghiên có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đây là đồ ăn trong thực đơn của người có tiền hay sao.

Trong chốc lát tâm trạng của Trang Tử Nguyên giống như sa sút, đôi mắt rủ xuống rầu rĩ nói: " Khi tôi còn bé, trong nhà không có ai cho tôi ăn, vì đói quá nên chạy ra chuồng heo để uống sữa heo"

Hạ Doanh Nghiên ngẩn cả người.

Lời này của hắn không đầu không đuôi, nghe vào vô cùng hoang đường, hoàn toàn không giống với việc trẻ con của những gia đình ở thành thị có tiền trả qua.

Nhưng trong lòng Hạ Doanh Nghiên tràn đầy sự khϊếp sợ, hắn sẽ không mang chuyện này nói đùa, việc này là thật.

Cô nhớ tới lúc trước Chu Ngọc Hoa đã từng nói qua vì chuyện đó mà hắn không đen trường học.

Đến cuối cùng hắn đã trải qua những gì? Nghe khẩu âm của hắn là người thành thị, hơn nữa gia cảnh có lẽ là rất tốt, làm sao để hắn khi còn bé ở nông thôn chịu đói.

Vốn là cô còn muốn trêu chọc hắn nhưng không nói thành lời, trên đầu xuất hiện thật nhiều dấu chấm hỏi.

Nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của người ta, cô cũng không nến hỏi nhiều hơn nữa.

Quay lại lớp học, Mạnh Thanh Thanh ngồi phía trước Hạ Doanh Nghiên quay xuống vẻ mặt hào hứng nháy mắt: " Cậu cùng Tiểu Nguyên Nguyên rốt cuộc là phát triển đến tình huống gì? "

" Tiểu Nguyên Nguyên ? " Hạ Doanh Nghiên nghi ngờ nói.

" Chính là Trang Tử Nguyên, chúng ta đều lén gọi hắn như vậy, hắn đáng yêu như vậy ~ Khuôn mặt Mạnh Thanh Thanh không đúng đắn : " Nói thật, hắn là đang theo đuổi cậu sao ? "

Hạ Doanh Nghiên : " Theo đuổi làm cái...gì? Không có chuyện đó đâu, đừng nói bừa "

Hắn là kẻ ngu biết thế nào là theo đuổi?

" Như thế nào là không có khả năng? Cậu không biết đâu mỗi lần tôi quay xuống nói với cậu đều nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cậu, rõ ràng là hắn đang thích cậu. " Mạnh Thanh Thanh nói xong nhìn thoáng qua phía sau cô, đập vào canh tay cô, thấp giọng nói: " Cậu nhìn đi nhìn đi, hắn lại đang nhìn cậu kìa. "

Hạ Doanh Nghiên mới không cần xem, lấy điện thoại ra đeo tai nghe vào định nghe một chút nhạc, Mạnh Thanh Thanh đã hào hứng đi tới:" Tôi cảm thấy Tiểu Nguyên Nguyên rất dính lấy cậu a~, hiện tại không phải đang lưu hành kiểu tiểu thịt tươi sao ? Ngự tỷ cao lãnh × tiểu thịt tươi. Trời ơi thật là kích động."

Hạ Doanh Nghiên dừng lại, đột nhiên nhớ tới thời gian trước có nuôi một con chó đen nhỏ.

Được rồi, quả thật có chút ý như vậy.

Chẳng qua hắn có chỗ nào mềm mại, vừa cao lại vừa cường tráng, ngốc như con chó vậy.

Hạ Doanh Nghiên trong lòng thả lỏng.

Mạnh Thanh Thanh kiên nhẫn nói: " ai ya tôi phát hiện dạo gần đây hai người đi rất gần nhau, cậu bình thường lạnh lùng như vậy, ai cũng không thích, thật sự hai người không có gì ? "

Hạ Doanh Nghiên lắc đầu: " Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi làm như vậy là do chủ nhiệm lớp muốn tôi chiếu cố hắn chút thôi."

" A, thì ra là như vậy, vậy được rồi...." Mạnh Thanh Thanh có chút thất vọng, sau đó đột nhiên cao hứng lên, nắm tay nói:" Không thể nói rõ là couple của tôi không có không thể tiếp tục được sao? Tôi lại có thể rồi."

Hạ Doanh Nghiên có chút nghe không hiểu :" couple gì ? "

" Thì là couple cậu và Lâm Thích a...! Trong diễn đàn của trường học đã chọn tên couple của hai người là "Nghiên Thích" nghe có chút ngọt đấy. Nhìn thấy Hạ Doanh Nghiên vẫn vẻ mặt không hiểu, Mạnh Thanh Thanh liền lấy điện thoại ra vào diễn đàn của trường cho cô xem: " Cậu không vào diễn đàn của trường học sao ? Tất cả mọi người đều kích động đến sắp điên rồi, hai người phối hợp quả thực là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc, thực lực ngang nhau, người chạy ta đuổi, tương thân tương ái, chậc chậc chậc quả là xứng đôi vừa lứa." Nói xong vẻ mặt cô giống như hoài xuân.

Hạ Doanh Nghiên bình thường xác thực là không thể vào diễn đàn của nhà trường, thứ nhất là bình thường nhà trường có thông báo hay thông tin gì thì trong lớp sẽ được phát, thứ hai cô không có hứng thú với những tin linh tinh này.

Cô mở ra mấy cái tiêu đề "Nghiên Thích cp " hoặc những bài viết " ysszd " kì thật bên trong cũng không có nội dung gì, đều do não bộ phát tán, sau đó để thêm 2 tấm chụp riêng hai người bọn họ vào, có khi sẽ có cùng khung nhưng đa phần đều cách xa mét, không có nói chuyện với nhau thậm chí là bọn họ còn chưa nhìn nhau, còn có người đã tạo thành áp-phích Nhật thức duy mỹ.

Mỗi lần còn có một bài viết tính thành tích cho các cặp đôi. Hai người bọn họ vẫn luôn chiếm cứ vị trí nhất nhì, chẳng qua thỉnh thoảng thay vị trí của nhau.

Bên dưới bài viết để lại những lời nhận xét cơ bản đều là:

"Thật là ngọt ngào a"

" Rất xứng! Lập tức chốt đôi này cho tôi"

" Ngâm thơ zsd "

" A...A...A... Cha mẹ lúc nào phát cẩu lương, đói đói, cơm cơm"

Hạ Doanh Nghiên thấy một lời khó nói hết: " Thế này cũng có thể gõ được?"

Mạnh Thanh Thanh làm điệu bộ vô cùng vội vàng : "Dừng lại, cậu im đi, tôi không muốn nghe. Không có gì bằng việc ăn cẩu lương của cp, đừng phá hỏng thiên đường của tôi." cô ấy nói xong lại đau lòng lần nữa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tại sao hai người không thể có một tình yêu ngọt ngào?! Nếu có thể có nhiều cẩu lương, chúng ta sẽ không phải tự viết những thứ này mỗi ngày!"

Hạ Doanh Nghiên :"......"

Chuyện yêu đương thì có khả năng không thể.

Ngược lại " ân ái " có thể thử một lần.

Chỉ nghĩ tới đây, nhưng nhìn thấy trước mắt Mạnh Thanh Thanh sắc mặt đột nhiên thay đổi, không ngừng chớp mắt ra ám hiệu cho chính mình. Hạ Doanh Nghiên nhận ra điều gì đó, khi cô quay đầu lại thì thấy Lâm Thích đang đứng sau lưng mình, cô không biết anh đã nghe được những gì trong cuộc trò chuyện vừa rồi.

Hạ Doanh Nghiên cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao cô cũng không đăng bài, cũng không nói những điều đó. Nhưng Mạnh Thanh Thanh hơi xấu hổ, cười haha vài tiếng rồi quay người sang chỗ khác.

Lâm Thích vẫn tỏ vẻ lạnh lùng và không đứng đắn, nói với Hạ Doanh Nghiên: " Chủ nhiệm nói rằng đại hội thể thao tuần sau lúc khai mạc lớp ta sẽ đi theo hình vuông, tôi cùng cô sẽ làm đội trưởng."

Hạ Doanh Nghiên mới sực nhớ đến đại hội thể thao này.

Năm nào cũng vậy, lễ khai mạc thể dục thể thao của trường cũng không tránh khỏi việc các lớp cũng đi theo dãy vuông, năm ngoái dãy vuông của lớp mình do cô và Lâm Thích phụ trách, mỗi người đều cầm thẻ lớp và cầm theo lá cờ đỏ.

Vì vậy, cô gật đầu: "được rồi, tôi hiểu rồi."

sau khi có được xác nhận, Lâm Thích không nói thêm nữa và quay người rời đi.

Mạnh Thanh Thanh chú ý tới động tĩnh phía sau, sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, liền lấy điện thoại di động ra đăng lên diễn đàn với vẻ phấn khích: [Nghiên Thích cp] Báo! Tin tốt! Sau 800 năm, con dâu con rể tôi cuối cùng cũng muốn phát đường một lần rồi! ! ! ! !

-----------------

Nguyên Nguyên X Nghiên Nghiên: không có đầu óc và không vui

Thích Thích X Nghiên Nghiên: Sắp xếp hôn phối ép duyên