Chương 29.2: Tớ có thể nắm tay cậu không?

Editor: Dĩm

Hạ Doanh Nghiên đưa Trang Tử Nguyên đến trung tâm thành phố cách trường học không xa, trên đường hỏi cậu: “Cậu muốn ăn gì?”

Trang Tử Nguyên nói: “Ăn gì cũng được, Nghiên Nghiên ăn gì tớ ăn cái đó!”

Hạ Doanh Nghiên dừng lại một chút hỏi: “Có món gì ghét ăn không?”

“Không, tớ ăn được tất cả mọi thứ!”Trang Tử Nguyên vui vẻ nói.

Hạ Doanh Nghiên do dự một lúc, cuối cùng đưa cậu đến nhà hàng thịt nướng. Cô thực sự nhận thấy ra mỗi ngày ăn cơm cùng với Trang Tử Nguyên, cậu dường như thích ăn thịt hơn.

Hôm nay là cuối tuần, các nhà hàng ở trung tâm thành phố gần như kín chỗ, may mà thời tiết vẫn còn hơi nóng, người dân ở đây chú ý giữ gìn sức khỏe, không thích ăn đồ nóng như chiên, nướng trong mùa này, cho nên thịt nướng trong cửa hàng này vẫn còn phòng trống.

Trang Tử Nguyên đi vào ngồi xuống, nhiệt tình nhìn xung quanh, đợi món thịt và đồ ăn kèm dọn lên, nhân viên bắt đầu đứng cạnh phục vụ. Trang Tử Nguyên nhìn chằm chằm đĩa sắt tròn ở giữa bàn đang xèo xèo thịt nướng, yên lặng nhìn hồi lâu.

Nhìn thấy cậu như vậy, Hạ Doanh Nghiên còn tưởng cậu chưa từng thấy qua cách ăn này, kết quả Trang Tử Nguyên ngẩng đầu lên cười nói: “Cái này lúc ở Nhật Bản tớ đã từng đi ăn, còn được cái gì mà...công viên Mino....ừm còn có....?”Cậu hoang mang suy nghĩ hồi lâu.

Hạ Doanh Nghiên nói: "Có phải là Osaka không?"

"Đúng, là Osaka" Trang Tử Nguyên gật đầu, sau đó chỉ vào chảo: "Cái này và cái kia, còn có vỉ đồ nướng giống y hệt."

Hạ Doanh Nghiên kẹp một miếng thịt đã nướng chín đặt vào trong bát nước chấm trước mặt cậu: “Đây là thịt bò bình thường, không thể so sánh với thịt bò cao cấp đó.”

Trang Tử Nguyên không quan tâm, cầm lên nhét vào miệng. Nhai vui vẻ. Cậu nói, "Nó ngon quá! Tó nghĩ nó còn hơn thứu kia!"

Hạ Doanh Nghiên bị cậu chọc cho cười: "Nhảm nhí."

"Tớ không nói nhảm!" Trang Tử Nguyên phản bác: "Cùng ở với Nghiên Nghiên, ăn cái gì cũng ngon!"

Trong nhà hàng tràn ngập khói lửa của thịt nướng, tiếng thịt nướng xèo xèo vang lên bên tai cô, thiếu niên đang ăn uống vui vẻ mãn nguyện, Hạ Doanh Nghiên đột nhiên cảm thấy sự bức bối trong lòng từ sáng giờ như được sống lại, đối với thế giới bên ngoài có cảm giác.

Cũng bợi vậy, mọi loại cảm xúc phức tạp đã bị kìm nén trong lòng cũng trào dâng, tạo cho cô một niềm khao khát không thể giải thích được.

Hạ Doanh Nghiên rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Thật ra hôm nay là sinh nhật của tớ."

Trang Tử Nguyên đang há miệng ăn thịt thì dừng lại, sau một lúc sững sờ, cậu đặt đũa xuống rồi đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn: "Hôm nay là, sinh nhật của Nghiên Nghiên sao! Đáng giận, tớ lại không biết chứ." Cậu rất buồn bã,nói muốn đi ra ngoài: "Cậu chờ tớ, tớ, tớ đi mua quà cho cậu."

Hạ Doanh Nghiên không ngờ phản ứng của cậu lại lớn như vậy, vội vàng đứng dậy giữ lấy cậu: "Cậu định làm gì? Ngồi xuống ăn cơm trước."

"Nhưng mà, hôm nay là sinh nhật của cậu, Nghiên Nghiên!" Trang Tử Nguyên rất cao hứng nói nghiêm túc: "Sinh nhật rất quan trọng! Tớ muốn mua bánh gato cho cậu, còn có dẫn cậu đi chơi!"

Hạ Doanh Nghiên có chút buồn cười lại có chút cảm động: "Tớ không cần những cái đó, chỉ cần có người cùng ăn cơm là đủ rồi."

"Nhưng, nhưng...." Trang Tử Nguyên vẫn cố chấp, Hạ Doanh Nghiên khuyên nhủ: "Ăn no trước, chuyện còn lại nói sau."

Trang Tử Nguyên lúc này mới yên tĩnh.

Hạ Doanh Nghiên cười hỏi lại cậu: "Cậu có thích sinh nhật lắm không?"

"Đương nhiên là thích rồi! Tớ đến bây giờ...." Trang Tử Nguyên đếm thầm, nói: "Đã qua bốn lần sinh nhật rồi! Mỗi lần sinh nhật ông nội tặng tớ rất nhiều thứ, còn dẫn tớ đi ra ngoài chơi."

"Bốn lần?" Hạ Doanh Nghiên có chút tò mò: "Bọn mình cũng mười bảy, mười tám tuổi rồi? Tại sao cậu chỉ có bốn lần sinh nhật?"

Trang Tử Nguyên ngẩn người, gãi đầu, hơi mờ mịt nói: "Bởi vì lúc 14 tuổi tớ mới có sinh nhật."

"Vậy 14 tuổi về trước thì như thế nào?"

Trang Tử Nguyên có chút buồn rầu, chậm rãi nói: "Thòi điểm trước 14 tuổi tớ đều ở trong thôn, đều chưa từng tổ chức sinh nhật, về sau được ông nội đón về mới được tooer chức sinh nhật."

Hạ Doanh Nghiên trực giác cảm thấy nếu còn tiếp tục chủ đề này có lẽ không quá vui, nên cô ngừng lại, gắp vài miếng thịt cho cậu: “Mau ăn thêm đi, ăn nhiều một chút.”

“Ừm!”Trang Tử Nguyên lại đứng dậy, quét sạch phiền muộn, lại bỏ thịt vào bát của cô: “Nghiên Nghiên cũng ăn đi!”

Ăn xong nghỉ ngơi một lát, hai người đi đến tàu điện ngầm.

Hạ Doanh Nghiên có thẻ tàu điện ngầm, nhưng Trang Tử Nguyên thì không, vì vậy cô dẫn cậu đi mua vé. Trang Tử Nguyên từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn đi theo cô, nhìn xung quanh đầy kích động nói với cô: “Nghiên Nghiên, ở đây nhiều người quá!”

Hạ Doanh Nghiên đáp: “Cuối tuần, mọi người đều ra ngoài chơi.”

Cô mua xong vé đưa Trang Tử Nguyên đến cửa soát vé, nhưng cậu lại kéo góc quần áo của cô.

Hạ Doanh Nghiên quay đầu nhìn cậu đầy nghi hoặc, chỉ thấy trên mặt cậu hiện lên vẻ lo lắng cùng mong đợi: "Tớ có thể nắm tay cậu đi được không? Tớ sợ quá nhiều người sẽ lạc mất cậu."

Hạ Doanh Nghiên do dự một lúc, sau đó nhìn đồ hai người mặc hôm nay.

Hôm nay cô không mặc đồng phục, bởi vì trường học sẽ không quá khắt khe vào thứ bảy, mọi người về cơ bản đều mặc đồ riêng. Trang Tử Nguyên mặc một bộ quần đùi thể thao ngắn tay để tập luyện.

Theo cách này, mọi người đều không biết hai người là học sinh, vì vậy việc nắm tay nhau sẽ không gây chú ý.

Thế nên cô gật đầu đồng ý: “Được.”

Trang Tử Nguyên vội vàng nắm lấy tay cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.