Chương 23: Lâm đại học bá cư nhiên đi tới nhà ăn!

Editor: Dĩm

Trong giờ ăn trưa, trong phòng học không có ai.

Lâm Thích buông bút xuống, lấy điện thoại ra xem, đang định đứng dậy, nam sinh tìm kiếm hồi lâu ở chỗ ngồi của mình thấp giọng chửi bới, sau đó quay về phía anh nói: "Lớp trưởng, cậu còn thừa phiếu ăn miễn phí nào không? Cho tớ mượn một phiếu. Tớ quên mang theo thẻ ăn."

Nhà ăn của trường không cho phép mọi giao dịch tiền mặt, ngay cả mã quét trên điện thoại cũng không được phép. Chỉ được sử dụng thẻ ăn hoặc phiếu ăn.

Lâm Thích cúi đầu từ trong hộc bàn lấy ra một cái hộp, đưa cho nam sinh đó: “Tự mình cầm lấy.”

Nam sinh cầm lấy một cái, lấy điện thoại ra nói: “Tớ sẽ chuyển tiền cho cậu. ”

Lâm Thích đặt lại cái hộp, hờ hững lắc đầu nói:“Không cần, vốn là miễn phí. ”

Anh cũng tích cóp được rất nhiều phiếu ăn, cũng chưa từng dùng qua một lần.

Thỉnh thoảng ai đó quên mang theo thẻ ăn hoặc quên nạp tiền, trước tiên sẽ đến mượn anh một hoặc hai cái, mọi người đã quen với điều đó. Nam sinh vội vã đi ăn cơm, cũng không dong dài nữa, chỉ giơ phiếu ăn nói: "Cảm ơn lớp trưởng! Lát nữa tớ mời cậu đi uống nước nhé!" Nói xong liền chạy ra khỏi lớp học.

Lâm Thích thu dọn đồ đạc, chậm rãi bước ra khỏi cửa đi về phía cổng trường.

Hầu hết học sinh ngoại trú ở trường chiếm đa số, một số phụ huynh ở xa lo con ăn học không tốt sẽ đến đưa cơm cho con.

Nhà trường không cho phép phụ huynh tự do vào. Lúc này, nhiều phụ huynh đã đứng sẵn ngoài cổng trường, một số phụ huynh đang đưa hộp cơm cho con, thậm chí có người còn cẩn thận dặn dò.

Lâm Thích không đi tới nhóm phụ huynh, mà là đi tới phòng thường trực. Nhân viên bảo vệ ngồi bên trong đã sớm quen, mỉm cười hòa nhã khi nhìn thấy anh, thuần thục đưa cho anh một cái túi giữ nhiệt và nói: “Mẹ cháu có việc về trước rồi.”

Cảnh tượng tương tự như thế này hầu như ngày nào cũng vậy, Lâm Thích cũng đã sớm quen.

Chi bằng nói, anh cố ý kéo dài thười gian mới đến chỗ này, mẹ không thể đợi được rời đi, rồi mới đến đây.

Anh gật đầu, cảm ơn bác bảo vệ, cầm túi giữ nhiệt quay đi.

Trở lại lớp học, anh đặt túi giữ nhiệt lên bàn, mở ra lấy hộp cơm hai lớp và một chiếc bình giữ nhiệt.

Mở nắp hộp cơm ra, các món ăn ở lớp trên vẫn là những món thường thấy.

Mẹ anh là y tá, từ khi lên cao tam mẹ đã xin cho anh vào bệnh viện làm ca sau. Anh chỉ làm ca tối từ thứ 2 đến thứ 6 và nghỉ bù vào cuối tuần. Bằng cách này, bà có thể nấu ăn cho con ở nhà trong ngày và lo cho cuộc sống hàng ngày của con.

Mẹ anh rất đặc biệt chú ý về dinh dưỡng thực phẩm, thậm chí đến mức có loại cố chấp hoang tưởng, nhấn mạnh rằng mỗi bữa ăn phải có rau xanh, một cá và các sản phẩm từ đậu nành, sau đó là trứng hoặc xào với rau hẹ hoặc xào với nấm, cuối cùng một món canh thảo dược.

Về cơ bản, các món ăn được cố định như thế này hàng ngày, hơn nữa tất cả các món đều phải thanh đạm.

Món ăn của ngày hôm nay là cải ngồn xào tỏi, một miếng lớn thịt bụng cá mú hấp, đậu phụ rán, trứng xào rau hẹ và súp thịt heo trong bình giữ nhiệt.

Thực ra, khách quan mà nói thì món này rất ngon, có thịt và rau, rất nhiều dinh dưỡng. Nhưng mà, Lâm Thích nhìn hộp thức ăn phong phú, đáy lòng dâng lên cảm giác chán ghét, buồn nôn.

Bụng quả nhiên trống rỗng, nhưng miệng không muốn ăn.

Thực ra anh không thích ăn cá, thậm chí có thể nói là ghét mùi tanh, từ nhỏ anh bị hóc xương cá. Vì vậy, đến tận bây giờ khi nhìn thấy cá, anh sẽ nghĩ ngay đến cảm giác ngột ngạt mắc trong cổ họng mà không thể nuốt xuống được.

Nhưng trong mắt mẹ anh, cá là loại thịt tốt cho sức khỏe, ít chất béo, ít cholesterol và nhiều đạm, rất tốt cho trí não, không thích vẫn phải ăn. Vì vậy, anh cũng làm như vậy, nếu đang ăn ở nhà, sẽ bị mẹ thúc giục ăn hết toàn bộ.

Lâm Thích nhìn bụng cá nhợt nhạt hồi lâu, cuối cùng cầm đũa gắp một miếng cá cho vào miệng, lại nuốt cơm xuống, nhai một cách máy móc hồi lâu không có biểu hiện gì, sau đó cũng cố nuốt xuống một hơi đi xuống.

Anh vùi đầu ăn thêm hai miếng, ăn xong bỗng nhiên khựng lại, đứng dậy đột ngột, bịt miệng chạy vội vào WC, nôn ra toàn bộ thức ăn vừa ăn.

Sau một hồi lăn lộn, anh lảo đảo đi đến bồn rửa mặt, súc miệng nhiều lần, chà xát mạnh môi cho đến khi sắp rách da, cuối cùng anh liên tục rửa tay từ trong ra ngoài nhiều lần.

“Bẩn...” Anh cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai bàn tay đỏ bừng của mình, mà trầm giọng lẩm bẩm.

"Bẩn muốn chết."

Trở lại phòng học, nhìn đồ ăn còn lại, cơn buồn nôn lại xông lên, đơn giản đậy nắp hộp cơm nhét vào hộc bàn, lúc duỗi tay ra liền vô tình đυ.ng phải hộp phiếu ăn miễn phí, nhìn vào xấp giấy dày cộp bên trong.

Cuối cùng, anh lấy ra một cái, đứng dậy và đi về phía nhà ăn.

Trong canteen, Hạ Doanh Nghiên và nhóm của cô vẫn đang ăn, Trang Tử Nguyên ăn rất nhanh, sau ba lần thì ăn hết sạch bát, cầm bát canh lên húp một cái, uống được nửa đường thì thấy Hạ Doanh Nghiên đang bưng bát canh lên. - Vớt cà rốt và hành tây bào sợi ra đĩa.

Cậu đặt bát xuống hỏi:“Nghiên Nghiên, cậu không thích ăn những thứ này sao?”

Hạ Doanh Nghiên gật đầu, cũng không giả thích. Cậu đặt tất cả những món cô gắp ra vào bát canh của mình: “Vậy thì đưa cho tớ, tớ thích ăn!”

Hạ Doanh Nghiên kinh ngạc, khi nhìn thấy Mạnh Thanh Thanh ở phía đối diện nở nụ cười hàm ý, đưa tay ngăn lại nói: "Trong này có gì ngon? Đừng ăn!"

"Ngon mà! Cái gì tớ cũng thích ăn!" Trang Tử Nguyên tỏ vẻ thờ ơ, uống cạn chén canh còn lại vào bụng.

Hạ Doanh Nghiên ngăn không kịp, tức giận trừng cậu một cái.

Đang làm ồn ào, cô đột nhiên cảm thấy căn tin luôn ồn ào dường như yên tĩnh hơn rất nhiều, Mạnh Thanh Thanh đối diện đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nói: "Oa! Sống lâu mới thấy! Lâm đại học bá cư nhiên đi tới nhà ăn! ”

Hạ Doanh Nghiên cũng quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Thích bước vào, đang đi thẳng đến chỗ lấy cơm.

“Không phải ngày nào cậu ấy cũng có người nhà tới đưa cơm sao? Tớ chưa từng thấy cậu ấy đến nhà ăn!” Mạnh Thanh Thanh vẫn còn đang kinh ngạc.

Ngay cả Thái Gia Hân, con mọt sách cũng phải ngạc nhiên, gật đầu đồng ý: “Công nhận hiếm lạ.”

Sau khi Lâm Thích đưa phiếu ăn miễn phí lấy thức ăn, anh tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, coi mọi phản ứng xung quanh không liên quan gì đến mình.