Chương 22: Nghiên Nghiên của cậu thực sự là số 1

Editor: Dĩm

Buổi trưa ngày hôm sau, khi Hạ Doanh Nghiên đến căn tin ăn tối , vừa mới lấy cơm ngồi xuống, Trang Tử Nguyên xuất hiện.

Căn tin lúc này đông đúc, nhưng cậu giống như bị cài radar, đôi mắt nhanh chóng khóa chặt thân ảnh Hạ Doanh Nghiên giữa đám đông náo nhiệt rồi vui vẻ chạy tới.

“Nghiên Nghiên, tớ với cậu cùng nhau ăn cơm!”

Không đợi Hạ Doanh Nghiên trả lời, cậu đã vội vàng nói: “Tớ đi lấy cơm trước, sẽ về ngay! Chờ tớ nhé!” Nói xong, cậu bước đi như một cơn gió, hướng góc trong cùng của của căn tin lao đi.

Nơi đó đặc biệt dành cho học sinh học thể dục, vì học sinh thể dục thường tập luyện đến muộn, cần lượng cơm lớn, nhu cầu dinh dưỡng cao hơn nên nhà trường sẽ cấp phiếu ăn đặc biệt cho học sinh thể dục. Khẩu phần ăn lớn, món thịt cũng sẽ nhiều hơn, chi phí ăn uống cũng giống như học sinh bình thường.

Đây là một chút phúc lợi mà Trần Hạc Lâm tranh thủ từ trường học, số tiền còn lại là xuất từ túi ông, coi như là đặc biệt chăm sóc học sinh thể thao.

Trang Tử Nguyên gọi một phần cơm kèm kho tàu với khoai tây sắc, một cái đùi gà, một trứng chiên, một phần salad rau, một bát súp xương hầm, hào hứng sải bước về phía bàn ăn của Hạ Doanh Nghiên, không nói hai lời ngồi bên cạnh cô, đối diện là Mạnh Thanh Thanh và Thái Gia Hân.

Mạnh Thanh Thanh nhìn Trang Tử Nguyên lại trêu chọc: "Ai nha! Tiểu Nguyên Nguyên hôm nay đến ăn tối sớm vậy?"

Hai ngày trước, Trang Tử Nguyên đi tập huấn đến tận cơm chiều mới được ăn cơm, vì vậy cậu không gặp được Hạ Doanh Nghiên, nên cậu oán niệm Trần Hạc Lâm không thôi, ầm ĩ không chịu tiếp tục huấn luyện nữa.

Trang Tử Nguyên lúc này mới lộ vẻ vui mừng: “Tớ kháng nghị với huấn luyện viên rồi, về sau sẽ phải cho ăn cơm sớm hơn!”

Hạ Doanh Nghiên cúi đầu im lặng ăn cơm, cô nghĩ “kháng nghị” này không phải kiểu kháng nghị bình thường. Nhìn thấy kỹ năng quấy rối của Trang Tử Nguyên, cô có thể hình dung ra cách cậu "kháng nghị" với Trần Hạc Lâm.

“Thầy ấy không mắng cậu sao?” Mạnh Thanh Thanh tò mò hỏi, dù sao sự hung dữ và khắc nghiệt của Trần Hạc Lâm cũng nổi tiếng toàn trường.

Trang Tử Nguyên suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Tớ cũng không biết. Thầy ấy còn nói tớ là tiểu tổ tông, rồi nói tớ mà ầm ĩ thì lăn xa một chút."

Cậu quay lại nhìn Hạ Doanh Nghiên, vẻ mặt khó hiểu:"Tổ tông là không được mắng, phải không? Vậy có phải thầy ấy đang mắng tớ không?"

Đối diện là Mạnh Thanh Thanh cùng Thái Gia Hân đang cười sặc sụa.

Hạ Doanh Nghiên không biết có nên mắng cậu ngốc hay không, vì vậy cô nói: “Đừng nói nữa, ăn cơm của cậu đi.”

“Ừm!”Trang Tử Nguyên mỉm cười gật đầu, sau đó gắp thịt vào trong chén Hạ Doanh Nghiên, miệng nói liên tục: “Nghiên Nghiên ăn thêm thịt, món này ngon, còn có món này!”Cậu lại gắp cái đùi gà lớn cho cô.

“Tớ không ăn, cậu ăn đi.”Hạ Doanh Nghiên từ chối, muốn đem thịt gắp lại vào bát cậu.

Trang Tử Nguyên vội vàng cầm lấy đĩa cơm của mình né tránh: "Tớ không ăn, đều cho cậu! Thường ngày tớ được ăn rất nhiều. Mỗi lần dùng thẻ ăn này, đều có rất nhiều thịt! ”Cậu lấy thẻ bữa ăn đặc biệt ra, đưa cho Hạ Doanh Nghiên xem, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.

Thái Gia Hân ngồi đối diện nhìn bộ dạng chưa trải sự đời của cậu, khinh thường nói: "Cái này không có gì để khoe khoang. Còn không phải là bỏ tiền ra để ăn sao?" Cô ấy hất cằm về phía Hạ Doanh Nghiên: "Bọn tớ ăn đều không mất tiền."

Sau thế vận hội, Thái Gia Hân có ấn tượng tốt hơn về Trang Tử Nguyên, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy bộ dạng quấn lấy Hạ Doanh Nghiên như thế này.

Trang Tử Nguyên rất ngạc nhiên, hỏi Hạ Doanh Nghiên: "Thật không? Nghiên Nghiên, cậu ăn cơm không mất tiền sao?"

Hạ Doanh Nghiên gật đầu, vẫn đang tập trung vào việc ăn uống. Mạnh Thanh Thanh ngồi đối diện giải thích cặn kẽ cho cậu.

Bởi vì mỗi kỳ nhà trường tuyển một số học sinh xuất sắc từ các quận và thị trấn xung quanh, nên vẫn có nhiều học sinh xuất sắc cả về nhân cách và học lực nhưng xuất thân từ các gia đình nghèo. Để khuyến khích và trợ cấp một mặt cho những học sinh nghèo này, nhà trường đã áp dụng một kế hoạch khuyến khích: mỗi lần 20 người đứng đầu các kỳ thi lớn sẽ được thưởng 10-30 phiếu ăn, họ có thể dùng bữa trong nhà ăn miễn phí.

So với Trần Hạc Lâm phải bỏ tiền để chăm sóc học sinh học thể dục, đây có thể coi là chế độ đãi ngộ thuần túy của nhà trường.

Mặc dù không có lớn, nhưng bữa ăn miễn phí lại rất tiêu chuẩn: một thịt, hai rau và một súp. Nhưng đối với nhiều học sinh, nó không chỉ là một sự nhẹ nhõm giải quyết một số vấn đề túng quẫn, mà còn là một loại vinh dự.

Dì ở căng tin thấy học sinh dùng loại phiếu ăn miễn phí này, thái độ sẽ ôn hòa hơn, còn cố ý gắp cho nhiều món ngon hơn.

Hạ Doanh Nghiên tiết kiệm được rất nhiều phiếu ăn, nhưng cô nghĩ căng tin quá đông, bản thân cũng hơi kén chọn nên hầu hết thời gian cô đều đến các quán ăn bên ngoài trường để ăn. Để tiết kiệm thời gian, thẳng đến năm cuối cấp ba, vì không muốn lãng phí những phiếu ăn này, vì vậy mới đến căn tin để ăn.

Điểm của Thái Gia Hân thường nằm trong top 20 của lớp, đương nhiên cô ấy cũng có phiếu ăn miễn phí.

Trang Tử Nguyên có lẽ đã hiểu điều đó, nghĩa là Nghiên Nghiên không cần tiền để ăn ở trường vì cô học rất giỏi!

Khuôn mặt cậu đầy sự ngưỡng mộ si mê: "Nghiên Nghiên thật tuyệt..." Khi còn nhỏ ở nông thôn, cậu luôn nghe những người lớn nói rằng chỉ cần đọc sách thì mới có thể sống tốt và ăn no bụng. Lúc đó cậu không hiểu lắm, nhưng giờ cậu đã hiểu, nếu học tốt thì cậu thực sự có cơm ăn! Vẫn không cần tiền!

Nghiên Nghiên của cậu thực sự là số 1!