Chương 24: Lâm Thích tương tư

Editor: Dĩm

Một lúc sau nhà ăn lại ồn ào huyên náo, chỉ là cái ồn ào này đều hướng về Lâm Thích mà buôn chuyện.

Tầm mắt của Hạ Doanh Nghiên bắt đầu không ngừng nhìn về phía góc Lâm Thích đang ngồi.

Trang Tử Nguyên không quan tâm đến chuyện này, sau khi uống xong bát canh, cậu bắt đầu nhìn chằm chằm Hạ Doanh Nghiên ăn cơm, ánh mắt dần trở nên háo hức và sâu thẳm.

Mạnh Thanh Thanh cùng Thái Gia Hân sau khi ăn xong thì trở lại lớp học. Hạ Doanh Nghiên cũng tranh thr thời gian nhanh chóng tăng tốc, khi cô ăn xong miếng cuối cùng, Trang Tử Nguyên lập tức hưng phấn đứng lên, nhanh chóng cầm hai đĩa cơm lên, nói: “Tớ cầm, để tớ!”

Cậu cầm một đống đĩa trống rỗng vội vàng đưa đến nơi thu dọn. Khi quay lại, đã thấy Hạ Doanh Nghiên đi về phía cửa ra vào căng tin, cậu vội vàng đuổi theo.

Sau khi Hạ Doanh Nghiên đi ra ngoài, đi thêm hai bước thì thấy Trang Tử Nguyên ở phía sau cô, cô thắc mắc: "Sao cậu lại đi theo tớ? Cậu không đi huấn luyện à?"

Trang Tử Nguyên đột nhiên tỏ vẻ hoài nghi, lo lắng nói: "Tớ có nói muốn dẫn cậu đến một nơi không có ai! Không phải tối qua cậu đã đồng ý việc đó sao?”

Hạ Doanh Nghiên lúc đó chỉ nghĩ cậu đang nói những điều vô nghĩa, lại không nghĩ tới là cậu nghiêm túc, cô giật mình có chút không tin tưởng: “Cậu thực sự có thể tìm thấy loại nơi đó?”

“Đúng! Ở đó tuyệt đối an toàn, tớ cam đoan!”Trang Tử Nguyên lại bắt đầu quấn lấy cô lẩm bẩm: “Nghiên Nghiên, cậu đã hứa rồi, cậu không thể đổi ý... "

Lâm Thích ăn xong cũng ra khỏi căng tin, vừa ngước mắt lên thì thấy hai người cách đó không xa đang nói chuyện rất thân mật. Thấy Trang Tử Nguyên đang nũng nịu lay góc áo Hạ Doanh Nghiên.

Anh cau mày, ánh mắt tối sầm lại rất không vui. Vốn tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân bất giác lại đứng im tại chỗ.

Mà bên này, Hạ Doanh Nghiên không thể chịu nổi Trang Tử Nguyên quấy rầy, nhưng cũng không chán ghét,hiện giờ vẫn còn sớm, cho nên cô thả lỏng: "Vậy thì tớ sẽ đi xem thử nơi đó như thế nào."

Trang Tử Nguyên lại vui vẻ: "Chính là trong phòng thiết bị của sân tập, phía sau có một cái nhà kho nhỏ cất giữ những thiết bị hỏng. Không ai đến đấy bao giờ! Nhất định cậu sẽ hài lòng!"

Nhìn cái điệu bộ này giống như sắp cho cô đi xem lâu đài, biệt thự ha.

Cậu phấn khởi nắm tay cô dẫn đi về phía trước, nhưng cô lại vùng ra: "Tớ đã nói ở bên ngoài không được đυ.ng chạm thân mật."

"A, tớ quên mất ..."Trang Tử Nguyên cười ngốc nghếch: " Bởi vì tớ vui quá!"

Hạ Doanh Nghiên nhìn xung quanh. Cũng may xung quanh không có người nên cô nghiêm mặt nói với cậu:" Chúng ta không thể đến đó cùng nhau. Sẽ rất phiền phức nếu bị nhìn thấy, cậu đến đó trước đợi tớ, một lát nữa tớ sẽ đến sau."

"... Okay" Sau khi do dự một lúc, Trang Tử Nguyên thỏa hiệp: "Cậu nhất định phải đến đấy, tớ đợi cậu."

Hạ Doanh Nghiên gật đầu đồng ý, Trang Tử Nguyên mới miễn cưỡng rời đi trước.

Lâm Thích đứng dưới bóng râm ở lối vào nhà ăn, từ đầu đến cuối nhìn cảnh này.

Sắc mặt của anh vốn đã tái nhợt, lúc này lại càng thêm trắng xanh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp dường như tỏa ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh mặt trời, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm cùng tham luyến.

Nhìn qua đây đi.

Nhìn tôi.

Nhìn tôi đi.

Nhìn tôi đi.

Chỉ cần cậu nhìn tôi một cái, chỉ cần đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn tôi dù chỉ là một chút....

Tôi liền... tôi liền...

Anh đè nén giọng nói hèn mọn và điên cuồng trong lòng, nhưng đôi mắt ngày càng đen, mang theo sự cuồng si mà bản thân lại chưa hề phát giác.

Nhưng mà từ đầu đến cuối cô không hề nhìn qua mà vẫn luôn hướng về phía trước, nhìn bóng lưng cao ráo của thiếu niên rời đi.

Đợi đến khi bóng lưng của anh cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt, cô mới dừng bước, sau đó xoay người đi trên con đường nhỏ phía sau nhà ăn.

Đến cuối cùng, cô vẫn không không hề cho anh một cái ánh mắt.

Lâm Thích cứng đờ đứng tại chỗ, đồ ăn vừa ăn có dấu hiệu trào ngược lên trên, khó khăn mà kiềm chế được, nhưng vẻ mặt lại càng thêm khó coi.

Tại sao cô lại không nhìn thấy anh?

Rõ ràng là anh vẫn luôn đứng đây.

Rõ ràng là ... anh đã cố gắng hết sức để cho cô thấy anh.

Thanh âm điên cuồng rốt cuộc không thể kìm nén, liên tục văng vẳng bên tai. Anh lặng lẽ nhìn theo con đường cô gái đã rời đi.

Đó không phải là con đường trở lại lớp học, nó dẫn đến sân bóng đá.

Anh đột ngột di chuyển, bước một bước và theo sau cô.

Hạ Doanh Nghiên đi vòng từ con đường phía sau nhà ăn đến sân bóng. Khi đến nơi, cô nhìn xung quanh trước, lúc này nơ đây rất vắng vẻ, mọi người chắc đang nghỉ trưa. Cô đi thẳng đến sân tập trong nhà dưới khán đài.

Mặc dù cô chưa từng đến phòng dụng cụ thể thao, nhưng cô cũng biết đại khái vị trí.

Lúc này, cửa phòng thiết bị mở ra một nửa, hẳn là Trang Tử Nguyên đang ở bên trong. Cô ngập ngừng bước vào trong, đôi mắt mờ mịt.

Cô nghe thấy giọng của Trang Tử Nguyên: "Nghiên Nghiên? Là cậu?"

"Ừ." Cô trả lời, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.

Cô hoảng sợ quay người lại, giây sau một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước mắt cô, bàn tay dày rộng nắm chạt bàn tay cô, cô an tâm, lại bị Trang Tử Nguyên đưa vào nhà kho nhỏ ở sâu hơn bên trong.

Nhà kho nhỏ là để chứa các thiết bị bỏ đi, thực sự rất nhỏ, chứa đầy đủ các loại thảm đã qua sử dụng, bao cát.... và các thiết bị khác. Không gian lại càng chật chội hơn. Và vì quanh năm không có ánh sáng nên thoang thoảng mùi ẩm mốc. Phía trên bức tường có một cái cửa sổ nhỏ, hắt ra một hoặc hai chùm ánh sáng yếu ớt, nhưng nó không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng, vì vậy cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng và khuôn mặt si mê của thiếu niên trước mặt cô.

Hạ Doanh Nghiên còn chưa kịp nói, cô đã bị Trang Tử Nguyên ôm vào lòng.

Cậu thở dài, sau đó cúi đầu hôn cô.