Chương 15: Thật đáng thương

Editor: Blue

Cả nhóm đã đến điểm xuất phát của cuộc đua chạy 800 mét cho nữ, Hạ Doanh Nghiên đưa mắt nhìn về phía vạch xuất phát, cô nhìn thấy một thân hình cao gầy, đẹp trai đang đứng trước mặt mình, đó là Lâm Thích. Anh ta một tay cầm bảng kỷ lục, tay kia cầm đồng hồ bấm giờ, bình tĩnh và nghiêm nghị đứng ở vạch xuất phát, anh ấy đứng bất động như một pho tượng đẹp mắt được người ta đặt ở đây.

Có vẻ anh ấy bị Trần Hạc Lâm kéo đến để làm trọng tài.

Trần Hạc Lâm là đội trưởng đội thể thao của trường học họ, cũng là huyến luyện viên của các câu lạc bộ thể thao, đồng thời là tổng phụ trách và trọng tài của đại hội thể thao trường học hàng năm. Trong hai trận đấu thể thao trước, anh ấy rất thích Lâm Thích, nếu không phải vì thành tích học tập xuất sắc của anh, Trần Hạc Lâm hận không thể biến anh thành một sinh viên thể thao.

Không hổ danh là con cưng của các giáo viên bộ môn, ngay cả giáo viên thể dục cũng không ngoại lệ.

Lúc này, các thí sinh đã đứng sẵn ở vạch xuất phát, đoàn người liền dồn cô lên phía trước vừa vặn đứng ngay bên cạnh Lâm Thích. Thái Gia Hân nhìn thấy em gái liền hét to cổ vũ.

Em gái của cô ấy tên là Thái Miểu Miểu, cô bé mới học lớp 10. hạ Doanh Nghiên thỉnh thoảng gặp cô bé khi cô ấy đến ký túc xá của Thái Gia Hân để ngủ trưa. Cô bé là một người hoạt bát, năng động và đáng yêu.

“ Em gái tớ chạy điền kinh tốt lắm, nhất định có thể dành được giải nhất.” Thái Gia Hân tự hào nói.

Lâm Thích ở ngay bên cạnh bọn họ, nhưng như là có gì đó ngăn chặn tiếng bọn họ với anh, anh vẫn đứng yên không có động tĩnh gì, sau tiếng súng, anh ấy vươn tay chặn Thái Gia Hân và Mạnh Thanh Thanh lại: “Lùi lại phía sau, không được lấn đường băng.”

Chờ đến khi Thái Miểu Miểu chạy đi, Thái Gia Hân cùng Mạnh Thanh Thanh liền chạy theo sau, vừa chạy vừa cổ vũ nhiệt tình. Hạ Doanh Nghiên và Trang Tử Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ.

“ Nghiên Nghiên, sao cậu không chạy cùng bọn họ.” Trang Tử Nguyên hỏi

Hạ Doanh Nghiên nhìn bóng dáng tràn đầy năng lượng của hai cô gái khi chạy, thán phục mà lắc đầu: “Tớ không chạy nổi, mệt lắm, trời còn nóng nữa."

Vẻ mặt cô ấy lộ rõ

vẻ mệt mỏi.

Trang Tử Nguyên nhìn cô nhăn nhó dưới ánh mặt trời, lông mày và đôi mắt nhăn lại với vẻ khó tả, anh rất lo lắng: "Cậu mệt sao? À, cái đó ..." Anh đưa mắt nhìn xung quanh và thấy một mảnh cỏ khá bằng phẳng và sạch sẽ. Anh ngồi xuống, dùng tay phủi phủi vài cái: “Cậu lại đây ngồi một lát.”

Hạ Doanh Nghiên lắc đầu từ chối, trang tử nguyên cho rằng cô ngại cỏ bẩn không dám ngồi, đứng lên nói: “Cậu chờ tớ một tý, tớ đi lấy đệm ngồi cho cậu!” Nói xong liền xoay người đi.

Hạ Doanh Nghiên đầu đầy dấu hỏi, ngăn anh ta lại: "Cậu đi đâu vậy? Cậu định đi đâu lấy đệm?"

Trang Tử Nguyên chỉ chỉ nơi tổ chức cuộc thi nhảy cao cách đó không xa, lúc hẳn là đã thi đấu xong, bên cạnh đó có rất nhiều tấm xốp dày chống rơi, hai thầy đang thu dọn từng cái.

Hạ Doanh Nghiên: “.......”

Đừng nói đến việc di chuyển mấy tấm đó, di chuyển thôi cũng sẽ rước không ít ánh nhìn, công thêm việc trời đang nắng như này ngồi lên có mà bỏng hết mông.

Tuy nhiên, Trang Tử Nguyên tỏ vẻ háo hức muốn thử: "Nó dày và mềm, ngồi lên chắc chắn sẽ thoải mái. Tớ sẽ mang một cái đến cho cậu".

Hạ Doanh Nghiên lại ngăn anh ta lại: "Cậu tự tiện lấy đi như thế là rất bất lịch sự? Cậu không sợ thầy trách phạt sao?"

Trang Tử Nguyên vội vàng nói: "Tớ sẽ đi nói chuyện với hai thầy, sau đó mượn nó cho cậu."

Hạ Doanh Nghiên xua xua tay: “Được rồi được rồi, tớ không cần, đừng làm bậy nữa.”

Đứng ở vạch đích chờ bấm giờ, Lâm Thích nghe đối thoại của hai người phía sau, khẽ cau mày hạ mắt xuống, nhưng chỉ chốc lát liền trở lại vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động. Nhìn các thí sinh đang chạy trên đường băng ở phía xa.

Một lát sau, phía sau lại vang lên âm thanh của Trang Tử Nguyên.

“Hay là tớ đi lấy cho cậu ... À không, mượn ô che nắng cho cậu."

Trang Tử Nguyên háo hức nhìn chiếc dù lớn trên băng ghế của trọng tài phía trước. Hạ Doanh Nghiên nhìn theo ánh mắt của anh và hít một hơi.

Nói một cách chính xác, không thể gọi là ô, mà phải gọi là cái bồng(cái ô lớn).

Cô tưởng tưởng anh cầm cái dù lớn đó, cười ngây ngô chạy về phía mình, bất đắc dĩ thở dài, cô sinh ra cảm giác bất lực của một người mẹ.

Cô đang định từ chối thì lại nghe thấy một giọng nói phù phiếm bên cạnh cất tiếng: "Trang Tử Nguyên, mày còn tung tăng ở đây được à? Bị thương đến thế rồi vẫn muốn thi đấu sao?" Thật tuyệt vời! "

Hạ Doanh Nghiên vừa nghe thanh âm này liền mặt trầm xuống, quay đầu lại nhìn, quả nhiên lại là âm hồn bất tán Triệu Học Vũ!

Trận chung kết cuộc thi chạy 400 mét cũng diễn ra ở đây, lúc này hắn ta đang trong tư thế khởi động, quay cổ tay bấm cổ chân nhưng trên mặt lộ rõ

vẻ khinh thường và giễu cợt.

Nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của hắn, Trang Tử Nguyên rất khó chịu, nắm chặt tay nói: "Rõ ràng là cậu giẫm tôi bị thương!"

Triệu Học Vũ bày ra biểu tình khoa trương, ra vẻ vô tội biện hộ nói: “ Tao không cố ý, không phải do mày động tay động chân trước sao, tao chỉ là tự vệ chính đáng.”

Trang Tử Nguyên còn muốn nói cái gì, Hạ Doanh Nghiên kéo anh nhỏ giọng nói: “Đừng để ý đến hắn. Việc này chúng ta đợi lát nữa đi tìm lão sư làm cho ra lẽ.”

Trang Tử Nguyên liền không nói nữa.

Nhìn hai người họ đứng chung một chỗ, lại hành động ăn ý một cách mờ ám, Triệu Họ Vũ lộ ra vẻ khinh thường cùng ghen tỵ nói: “ Xem ra là trong họa có phúc nhỉ, mày được nữ thần học bá quan tâm đấy chứ. Mày nên cảm ơn tao đi.”

Hạ Doanh Nghiên không ngờ người này lại trơ trẽn và ghê tởm như vậy, cô cố gắng giữ được vẻ mặt bình tĩnh, trừng mắt nhìn hắn ta rồi không để ý đến nữa.

Lúc này, Thái Gia Hân cùng Mạnh Thanh Thanh đang chạy về phía này, họ dừng lại bên vạch đích. Khi Triệu Học Vũ nhìn thấy họ, hắn ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sau đó cười nhạt, đi về phía họ.

Thái Gia Hân lúc này hơi đâu mà lo lắng đến người khác, cô nhìn về phía đường đua cho đến khi thấy Thái Miểu Miểu chạy đến, cô bé đang dẫn đầu, cô liền nhảy lên tiếp tục cổ vũ, rốt cuộc cô bé cũng dành được hạng nhất của vòng đầu tiên.

mà đứng bên cạnh cô là Triệu Học Vũ, hắn đang nhìn cô bé với ánh mắt đầy ẩn ý, hắn nghiêng người hỏi Thái Gia Hân: “ Chị Hân, cô bé vừa dành hạng nhất đó là em gái cậu sao. Phát dục không tồi, so với cô chị còn lớn hơn.”

Thái Gia Hân chán ghét đến mức chỉ cần nhìn thấy hắn ta là muốn tránh đi, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng trực giác của cô mách bảo nhất định không phải là chuyện tốt. Lại nhìn Thái Miểu Miểu trên đường băng, trong tiềm thức nhìn thấy bộ ngực lắc lư của em gái khi chạy, Thái Gia Hân đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe, cô tức giận nhìn hắn.

Cô muốn chửi thề, nhưng vì lo lắng và tức giận đến mức không thể nói được gì.

Mạnh Thanh Thanh cũng từ bên cạnh nghe vậy, liền xông lên mắng: "Ý của mày là?!"

Hạ Doanh Nghiên vội lên ngăn cản: “Sao? Lại muốn đánh người trước bàn dân thiên hạ à?”

Triệu Học Vũ liếc mắt chửi cô: “ Cút sang một bên! Tao đập chết mẹ mày giờ!”

Trang Tử Nguyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện lên vẻ u ám cùng tức giận, quay lưng túm lấy Triệu Học Vũ: “ Tao đã nói mày không được chửi cậu ấy.”

Bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt.

Hạ Doanh Nghiên cảm thấy phiền muốn chết, cô đi tới kéo Trang Tử Nguyên ra: “Đừng có làm loạn nữa, mau buông ra!”

Vẻ tức giận trên mặt Trang Tử Nguyên giảm đi một chút, anh nhìn Hạ Doanh Nghiên do dự không biết có nên buông không.

Lúc này, người Lâm Thích đang đứng ở phía trước quay đầu lại, lạnh lùng nói với bọn họ: “Chuẩn bị đến chung kết chạy 400 mét mà các người còn muốn đánh nhau sao, không muốn thi nữa à?”

Nói xong anh liếc mắt nhìn Triệu Học Vũ.

Triệu Học Vũ không cam lòng buông Trang Tử Nguyên ra. Trên mặt vẫn còn vẻ oán hận, chỉ tay về phía nhóm người Hạ Doanh Nghiên: “ Ông không nghe thấy sao? Rõ ràng là bọn họ--”

Hắn chưa kịp nói xong, Lâm Thích đã ngắt lời: "Có ý kiến gì thì tìm Trần hạc Lâm giải quyết."

Triệu Học Vũ lập tức ngậm miệng, khí thế kiêu ngạo nhất thời liền bị dập tắt.

------------------------

Người nào đó: Tao đập chết mẹ mày giờ!

Nguyên ngốc: Không được nói tục! Không được chửi Nghiên Nghiên! Tôi đánh cậu đó!

Nghiên Nghiên: …..

Nguyên ngốc (với người bị mắng): Mẹ cậu chết thật rồi hả? Thật đáng thương…. (đôi mắt long lanh vô tội).