Chương 7: Đi tìm

Editor: Piscuits

Nguyên Viễn Đạo mang theo Tiểu Linh trở về chỗ ở, may sao dọc theo đường đi lại không xuất hiện khách không mời mà đến.

Virus tang thi bùng nổ ước chừng một tháng, ngoài cửa sổ liền đã là một mảnh hoang tàn, đập vào mắt không phải cái xác không hồn thì chính là thi thể hư thối thi. Như máu từ trên trời tưới xuống, mấy con chim bay lướt qua tang thi, chúng nó quạt cánh từ nhánh cây bay lên, bay về phía cuối trời.

Nguyên Viễn Đạo ngồi yên ở trên sô pha, Tiểu Linh ngồi đối diện, ánh sáng dần dần tan biến. Tiểu Linh lẳng lặng mà ngồi, không giống mấy đứa con nít bình thường suốt ngày ầm ĩ. Nguyên Viễn Đạo đi đến góc, “Bang” một tiếng mở đèn lên, đi đến trước mặt cô bé, vuốt đầu bé: [ chúng ta ngày mai rời khỏi nơi này, đi tìm lão Nguyên……]

Cậu có chút do dự, không biết lão Nguyên sẽ cảm thấy cậu thế nào.

Một đứa con trai tang thi?

Bên ngoài ngẫu nhiên truyền đến tang thi hú lên, cực kỳ ngắn ngủi. Sau khi trở thành tang thi cơ hồ không có buồn ngủ, Nguyên Viễn Đạo vẫn là thói quen mà đi đến —— phòng ngủ chính có thi thể nam nhân, bụng bị mổ thảm không nỡ nhìn, bị cảm nhiễm là không thể.

Thi thể một khi qua một đoạn thời gian, sẽ bị phân hủy càng nhanh, mùi vị tanh tưởi che lại mùi thịt.

Cậu đã một ngày rồi chưa có ăn gì hết, trong đầu tất cả đều là mùi máu thịt ngon miệng.

Tiểu Linh dựa vào trong lòng ngực cậu, hai mắt hơi hơi đỏ lên.

Đều là đói.

Thịt, thật nhiều thật nhiều thịt a!

Mùi thịt cách cánh cửa truyền tới, Nguyên Viễn Đạo chỉ là ngửi ngửi một tý liền cảm thấy nước miếng đều muốn chảy lênh láng.

Tí tách, tí tách……

Tiếng nước gần như không thể nghe thấy ở trong tai cậu lại càng thêm rõ ràng.

Ngoài cửa, một con tang thi lung lay mà cầm theo một cái chân, quăng ở trước cửa, liền không chút nào lưu luyến mà rời đi.

Tiết tấu gì đây? Đồng loại tương thân tương ái đến biểu đạt sự nhiệt tình sao?

Ngọa tào!

Nguyên Viễn Đạo nhắm mắt lại, giữ chặt Tiểu Linh đã muốn chạy tới cửa.

Tiểu Linh kích động đến đôi mắt đều đỏ, ngón tay co quắp, làm trên mặt Nguyên Viễn Đạo thêm không ít sắc thái.

Nguyên Viễn Đạo không lay chuyển được nàng, đơn giản thả tay: [ Đi đi đi! Em đi! ]

Tiểu Linh kích động mà đi qua…… Cào lên cửa —— trí lực của bé không đủ để get đến chiêu mở cửa.

Nguyên Viễn Đạo liền nghe như chuột cào cửa rồi nhắm mắt giả ngủ, mơ màng hồ đồ không biết qua bao lâu, tiếng cào cửa ngừng lại, mí mắt cảm nhận được ánh mặt trời, mới vừa vừa mở mắt: [ Ngọa tào! ]

Tiểu Linh đang đứng ở bên cạnh cậu, không biết ngốc lăng lăng mà nhìn cậu bao lâu rồi.

Nguyên Viễn Đạo bị dọa chết khϊếp, ngoài cửa có hương vị huyết nhục bị phân hủy truyền đến, cậu nhìn trên ngón tay Tiểu Linh có dính vết máu đỏ sậm, tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ, lấy giấy vệ sinh trên bàn lau lau cho ẻm.

[ Không cho em đi thì sao chứ, em ngửi hương vị kia có thúi hay không. ]

Qua thời gian dài như vậy, đương nhiên thúi. Nguyên Viễn Đạo ở trong lòng một phen mà phỉ nhổ chính mình thật sâu, thật là một người lớn không có ý thức, nhưng đại khái không dạy hư trẻ nhỏ là được.

Tiểu Linh không có “Khanh khách”, cả người có chút yên tâm.

Nhưng cũng không hẳn, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lại bắt đầu mà suy kiệt, năm lần bảy lượt thịt tới trước mắt đều không được ăn, là tang thi cũng muốn nổi đóa.

Nguyên Viễn Đạo mỗi ngày, liền đem cô bé bế lên, mở cửa, vượt qua xương trắng, đi tìm ba ba nhân loại của cậu.

Bằng không cậu cũng không biết khả năng của chính mình ra sao.

----------------

Thành phố Y, trong khu an toàn.

“Cô nói với em ấy cái gì?!”

Văn Tĩnh một thân áo blouse trắng, đem tóc vén ra sau tai: “Tôi còn có thể nói cái gì?”

“Lưu Vạn Lâm, Văn Tĩnh tôi không bất kham như anh nói, tôi nói vật tư của khu an toàn có hạn, không nuôi nổi người rảnh rỗi, cái này cũng không quá phận đi!”

“Chỉ bằng cha em ấy, khu an toàn cũng không thiếu chút đồ ăn này!” khuôn mặt Lưu Vạn Lâm trầm xuống, ngực phập phồng, sau một lúc lâu mới đè nặng âm thanh nói, “Đây cũng là mạng người! Liền tính khu an toàn không nuôi người rảnh rỗi, cô kêu em ấy làm gì thì em ấy không làm sao?!”

Văn Tĩnh cả giận nói: “Đúng vậy! Cậu ta sẽ không! Nếu không sao chân trước anh mới đi có nửa ngày thì chân sau cậu ta lại chạy ra ngoài!” Có quỷ mới biết bao nhiêu người đều muốn vào khu an toàn, cậu ta thì hay rồi, vừa vào được còn chạy ra bên ngoài.

Lưu Vạn Lâm không còn lời gì để nói.

—— “Tôi không thể ở cùng với anh sao? Tôi cũng có thể đánh tang thi, tôi muốn cùng anh ở bên nhau.”

Thật - mẹ nó đồ phá hoại!

Văn Tĩnh nhìn thấy Lưu Vạn Lâm phải đi, lại nói: “Lần trước Nguyên tiến sĩ vội vàng thực nghiệm không gặp Nguyên Viễn Đạo, hôm qua mới phát hiện ông ấy bị cảm nhiễm……”

Cô nhìn Lưu Vạn Lâm trợn to đôi mắt, đôi tay cắm túi quần, cau mày nói: “Suy tính thì, cũng chính là ngày Nguyên Viễn Đạo tiến vào khu an toàn.”

“Hiện tại người đâu?”

“Hy sinh.” Văn Tĩnh xoay người sửa sang lại trên bàn văn kiện, nói, “Ông nói tang thi sau này chậm rãi tiến hóa, chúng nó dần dần sẽ có được trí tuệ……”

Cô nói, trước mắt dần hiện ra bộ dáng lúc đó của Nguyên tiến sĩ.

Nguyên tiến sĩ cách tấm pha lê không ngừng phát run, trong tay nắm bộ đàm, chịu đựng sốt cao đến không khỏe: “…… Có lẽ trí tuệ này đối với…… Chúng ta mà nói chỉ là cái móng tay nhỏ chút xíu, nhưng với chúng nó đã là lợi thế rất lớn…… Thượng đế chưa bao giờ bất công, chúng nó so với người tới…… Khanh khách…… Càng gần với…… Dã thú…… Cạc cạc cạc cạc lạc”

Một giọt nước rơi ở trên trang giấy, Văn Tĩnh nói: “Tôi xác thật hối hận, không thể coi chừng Nguyên Viễn Đạo……”

Sau một lúc lâu không nghe người trả lời, cô quay đầu lại nhìn, trong văn phòng nào có bóng dáng Lưu Vạn Lâm.

Lưu Vạn Lâm trở về ký túc xá đơn, ngồi ở giường nắm tóc, sắc mặt thật sự khó coi. Sau khi Tiêu Hiểu chết gần một năm, hắn vẫn là yếu như vậy, người muốn bảo hộ lại không bảo hộ được.

Nguyên Viễn Đạo thoạt nhìn như một sinh viên khoa văn yếu đuối, tay không thể đấm vai không thể khiêng, ra khỏi khu an toàn chính là làm khối đậu hủ từ thiện cho tang thi……

Sớm biết vậy mang cậu theo hắn cũng không có gì, ít nhất còn có chính mình che chở cho. Lưu Vạn Lâm tự suy nghĩ với bản thân nguyên một buổi trưa, cho đến khi bầu trời ngoài cửa sổ biến thành màu mận hồng tím nhạt, hắn mới đứng dậy, rửa mặt một phen rồi xách balo lên lại phải đi.

Mới ra cửa ký túc xá liền chạm mặt mấy người Hứa An vừa làm nhiệm vụ trở về, gật gật đầu, thời điểm đi thoáng qua lại bị Hứa An bắt lại cánh tay: “Trở về nhanh như vậy?”

Phía sau Hứa An, mấy người thấy vậy liền từng người rời đi.

“Thay máu?”

Hứa An mặc một kiện áo khoác, khóa kéo không kéo, lộ ra trên áo thun có một chỗ bị cậu ta xé, bụng có chút vết thương, nhưng cũng may không có cảm nhiễm. Cậu ta cười cười, nói: “Nguyên lai những cái đó tiểu nhị đều tan(?), Văn Tĩnh làm trợ thủ cho Nguyên tiến sĩ, còn lại mấy người kia cũng ở khu an toàn tìm việc.”

Lưu Vạn Lâm trầm mặc một lát, thật sự không biết nên nói cái gì.

“Anh đây là?”

Lưu Vạn Lâm nói: “Nguyên Viễn Đạo không phải đi ra ngoài sao, tôi đi tìm trở về.”

Hứa An: “Tôi nói anh này, mệt đến muốn chết, cuối cùng cũng thông suốt, lần này được cứu trợ trở về a!”

Lưu Vạn Lâm gật gật đầu, đang muốn đi, lại bị Hứa An kéo lại. Hắn bỗng nhiên cảm thấy nắm tay có chút ngứa, mà cũng không phải tự nhiên nó ngứa mà là do mặt Hứa An khiến tay hắn ngứa.

Hứa An nói: “Đã trễ thế này đi cái gì a, đêm nay bồi tôi tâm sự đi đội trưởng Lưu……”

Lưu Vạn Lâm nắm nắm tay, cái trán nổi ra gân xanh, hắn chịu đựng nổi da gà đầy người, nói:

“Được.”

Buổi tối rời khu an toàn xác thật có chút phiền phức, hơn nữa bộ dáng cầm thú này của Hứa An là "Tôi có việc muốn tâm sự”.

“Đội trưởng Lưu anh thật tốt ~”

Không thể nhịn được nữa!

“Lăn con bê!!!”

Lúc Văn Tĩnh tìm được sân thượng, hai cái nam nhân đang ngồi ở trên ban công, một người một bình rượu trắng nhỏ, không biết rượu cấm là từ đâu ra nữa, Văn Tĩnh không muốn biết, mắt trợn trắng liền đi rồi. Vừa thấy như vậy, phảng phất lại trở về bộ dạng lúc trước ở bộ đội.

Bầu trời đêm treo một vầng trăng tròn, không có khí thải do người mang đến, thiên nhiên tựa hồ càng trở nên tốt đẹp hơn.

Hai cái nam nhân lẳng lặng mà uống rượu trắng trong tay, mắt nhìn nhau, Lưu Vạn Lâm mị mị xuất hiện đôi mắt bóng chồng, một chuỗi lời nói nhà quê buột miệng thốt ra.

Hứa An nhìn nhìn Văn Tĩnh, cười một cái, oai oai đầu: “Lại đây.”

Văn Tĩnh do dự một lát, cùng Hứa An đỡ Lưu Vạn Lâm, giống như lúc trước thường đỡ hắn về ký túc xá.

Lưu Vạn Lâm bị thả trên giường không có tý ôn nhu, chính mình cuốn chăn, trong miệng nói câu chữ mơ hồ, vẫn là mấy lời nói nhà quê làm người nghe không hiểu.

Hứa An đấm đấm bả vai, cùng Văn Tĩnh đi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Nhiều năm như vậy, vẫn là một chai liền say……”

Văn Tĩnh không biết suy nghĩ cái gì, trả lời: “Còn không phải là do cậu rót.” Nói xong ý thức được có chút không đúng, lại trầm mặc.

Ánh trăng chiếu vào hành lang, giống như tuyết trong suốt rải đầy đất.

Hứa An như cũ mà cười nói: “A, đàn ông sao, nên đúng lúc mà thả lỏng một chút, không phải rượu cùng thuốc lá, thì chính là phụ nữ…… Tê……”

Cậu cau mày xoa cẳng chân, một bên hút khí một bên nói: “Văn đại tỷ, sắp gãy chân rồi!”

Văn Tĩnh cười cười, lại thở dài: “Tôi vẫn luôn rất muốn hắn……”

Hứa An từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, “Bang” mà bậc lửa. “Hắn” ở đây bọn họ cũng đều biết là ai, việc Tiêu Hiểu chết vẫn luôn là cái gai trong lòng bọn họ, vẫn luôn cùng nhau cam chịu cái gai nhọn đó.

“Hôm nay Tiểu Vương trong đội đi rồi, bị tang thi cắn nửa khuôn mặt……” Hứa An mặt giấu ở phía sau khói, làm người ta thấy không rõ biểu tình, ngón tay đem thuốc lá nắn tới thay đổi hình, “Tôi là người nổ súng.”

Trước khi hắn ta mở miệng cầu xin.

Như vậy liền không cần đối mặt giống như tình cảnh của Lưu Vạn Lâm, cậu ta có bao nhiêu thông minh liền có bấy nhiêu bất đắc dĩ.

Loại bất đắc dĩ này đúng là bọn họ làm trò mèo trong mắt Lưu Vạn Lâm.

Ở ngoài khu an toàn, virus tang thi tàn sát bừa bãi, ở trung tâm khu an toàn thì virus cũng ở lặng lẽ lây lan. Các chiến sĩ đối với việc gϊếŧ tang thi càng ngày càng chết lặng, giống như chạy trên con đường dài vô tận, không có điểm dừng, vĩnh viễn khong thể chạy xong, một khi không cẩn thận té ngã, chính là đối mặt với họng súng của anh em ngày xưa cùng nhau kề vai chiến đấu. Người ở trong khu an toàn cũng sinh tử ái hận, khó có thể giải thoát.

“Tôi biết ý tứ của anh…… Nhưng tôi…… Chính là nhịn không được……”

Nhịn không được nghĩ tới khả năng một phần vạn, nhịn không được muốn trách cứ, nhịn không được thất vọng.

—— Anh rõ ràng là cái anh hùng, vì sao họng súng lại hướng về người yêu của cô?

Cho dù người yêu của cô đã bị cảm nhiễm, cho dù…… Cho dù cô có làm bạn với cả đời người, lại vẫn đối hắn có mong đợi —— anh không biết, anh là thần của tôi. (chỗ này tui nghĩ là nói LVL)

Hứa An nhìn Văn Tĩnh bi thương hai mắt, cũng không nói chuyện. Văn Tĩnh vẫy vẫy tay, bước vào trong ánh trăng.

Cậu ta trở về phòng của chính mình, quăng đi băng gạc cồn, xử lý đơn giản một chút, đầu mới vừa dính lên gối, đầu liền ngủ rồi.

Cả đêm tựa tỉnh lại như không tỉnh, làm một giấc mơ lớn, Lưu Vạn Lâm vẫn là đội trưởng Lưu, một tay tiếp nhận khăn lông Văn Tĩnh đưa tới, hướng về mặt Tiêu Hiểu ném lên, Tiêu Hiểu ngây ngô mà cười cầm lau lau, Văn Tĩnh bẹp miệng, lại bị Tiêu Hiểu trêu đến đỏ mặt .

Mọi người đều tốt cả. Cuối cùng Văn Tĩnh phát hiện Tiêu Hiểu là một thanh niên tốt, hai người kết hôn, thỉnh cậu ta cùng đội trưởng Lưu uống rượu.

Đội trưởng Lưu bưng rượu uống một hơi cạn sạch.

Văn Tĩnh nói câu: “…… Đừng có chết sớm!”