Chương 8: Cậu là ai?

Editor: Piscuits

Nhân loại không hề đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn, mà vị trí này dần dần bị soán ngôi bởi tang thi có trí tuệ sao?

——《 Nhật ký tang thi 》

“Ọe——”

Tiểu Linh ngồi ở trong phòng khách, mắt nhìn cái đĩa bị mình đẩy ra xa, một cục thịt ức gà được nấu chín nằm lẻ loi ở giữa cái đĩa sứ, lại đem ánh mắt chuyển về hướng Nguyên Viễn Đạo đang không ngừng nôn ở trong buồng vệ sinh.

Nguyên Viễn Đạo nôn hơn mười phút, đem thịt ức gà trong dạ dày nôn hết ra mới cảm thấy khỏe lên một chút. Cậu chống đôi tay ở trên bồn rửa, nhìn đôi mắt như đỏ lên của mình, không khỏi cười nhạo nói: “Ngu ngốc!”

Rõ ràng biết tang thi chỉ ăn thịt người, lại vẫn cố chấp đi ăn thịt bình thường cho bằng được.

Sư tử nào sẽ ăn cỏ đâu?!

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, có lẽ lại là một con tang thi đến thể hiện tình đồng bào.

Tiểu Linh ngồi ở trên ghế, mặc kệ cho mùi thịt lan tràn, cũng không nhúc nhích một chút, chỉ là đôi mắt màu đỏ máu giống như ác quỷ b

ò từ trong địa ngục ra.

Nguyên Viễn Đạo vài bước đi qua, mở cửa ra, thập phần thành thạo mà đem miếng thịt quăng lại trên người tang thi trung niên chưa kịp rời đi: [ Mỗi ngày đưa đưa cái quần què! Lão tử không ăn! Không ăn! ]

Cũng không biết là tang thi này từ đâu có thể anh toàn chạy tới đây nữa! Trời cao có mắt, chiếu cố chú đó, bộ chú không biết hả!

Đại thúc tang thi đem khối thịt nhặt lên, đưa cho cậu.

[ cạc cạc cạc cạc lạc……]

Nếu như đem Tiểu Linh so sánh với hài tử vừa mới biết nói chuyện thì đại thúc này hẳn là cũng chỉ biết phát ra một ít âm tiết không có ý nghĩa. Mặc dù Nguyên Viễn Đạo hiểu được tang thi nói cái gì, nhưng lại không nghe được đại thúc này nói cái gì. Bất quá, xem động tác của đại thúc hẳn là muốn cho cậu ăn.

Cháu không ăn được a đại thúc……

Nhưng lại có một cánh tay nhỏ nhắn tái nhợt vươn tới, ngay lúc sắp sờ được miếng thịt, đôi mắt mèo của chủ nhân cái tay như sáng ngời, hiện ra vài tia linh động.

[ Tiểu Linh……]

Mắt mèo buồn bã, vẫn rất thành thật mà thu tay lại.

Nguyên Viễn Đạo đem bế ẻm lên, nói: [ Không được nha Tiểu Linh, em còn nhỏ, không thể ăn cái này. ]

Tiểu Linh thu tay lại, lại vòng tới ôm cổ Nguyên Viễn Đạo, nghiến răng.

Nguyên Viễn Đạo nhìn đại thúc tập tễnh đi ra hàng hiên, nghĩ thầm không thể như vậy được, mỗi ngày đều được tặng thịt, Tiểu Linh đều sắp phát điên rồi. Không bằng học hỏi ba đời Mạnh mẫu(?), bất quá bây giờ cậu như cái trạm phát tín hiệu, có con tang thi nào lại không tới cọ cọ cậu đâu.

Tới nơi không có tang thi cũng không được, chả lẽ cậu mang theo Tiểu Linh cùng nhau đưa đầu tới tận cửa cho người ta giải phẫu sao? Nhắc tới khu an toàn cậu liền nghĩ đến lão Nguyên còn có Lưu Vạn Lâm, chỉ tiếc người thi thù đồ(?).

Lão Nguyên khẳng định không có chuyện gì, chỉ là Lưu Vạn Lâm……Ở chung với hắn lâu như vậy cũng cảm giác được hắn dường như chán ghét tang thi. Vì lo nghĩ chuyện của Lão Nguyên nên cũng không để ý đến hắn, vốn dĩ cứ nghĩ rằng bản thân và Lưu Vạn Lâm cùng nhau đánh tang thi.

Cậu cũng thiếu chút nữa dâng hiến bản thân làm đàn em của người ta, nói gì thì nói chứ đi đánh tang thi lại bị tang thi đánh……

Không nghĩ, không nghĩ nữa. Nguyên Viễn Đạo ôm Tiểu Linh, bên hông vẫn đem theo dao xẻ dưa hấu, chuyển nhà.

Nguyên Viễn Đạo ôm Tiểu Linh đi ở trên đường phố, sau khi biến thành tang thi, khứu giác cùng thính giác của cậu như được buff lên, tiếng tang thi gào cách xa như vậy cũng nghe được, cũng ngửi được mùi thi thể hư thối.

“Gào!”

Tiếng kêu cực kỳ dồn dập, cảnh báo hay là gặp nạn?

Nguyên Viễn Đạo sờ sờ đầu Tiểu Linh ở trong lòng ngực, Tiểu Linh đưa thân thể hướng về trong lòng ngực cậu sát lại gần, tìm kiếm tư thế che chở.

Lại là một tiếng tang thi gào.

“Gào——”

Một thanh niên tang thi mặc áo khoác rách nát đang dùng sức mà xé rách lưới, chính là cho dù cậu ta có cào đến mức ngón tay thấy luôn cả xương trắng, mà lưới vẫn chưa hư hỏng miếng nào.

Một bên có hai người cười: “Ha ha ha ha, cái lưới bắt tang thi này quả nhiên không bình thường.”

Thanh niên tang thi thấy bản thân không cào được lưới, liền liều mạng gào lên, cũng không cắn lưới, lại giãy giụa muốn nhào lên cắn chân của hắn ta.

“Mày - mẹ nó nhìn đi kìa!”

Tên cao cao bị tên béo ục ịch đá sang một bên, tang thi liền vồ vào hư không.

Hắn ta nhấc chân dẫm lên đầu của tang thi, hung tợn nói: “Mày - mẹ nó còn muốn cắn tao, chậc, thật - mẹ nó khó coi, cái đồ súc sinh……”

Chân lại không ngừng dùng lực dẫm dẫm.

“Ai……” Tên béo ục ịch đem hắn ta kéo ra, nhìn tang thi trên mặt đất nói, “Kiềm chế đi, một bao bánh mì đâu.”

“Cần gì, lão tử lại bắt thêm mấy con nữa không phải được rồi sao.”

Tên cao cao tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn thu chân lại, rốt cuộc thì, tang thi trong phòng thí nghiệm đã chết hết, hơn nữa một tháng cũng mới bắt được mười con tang thi.

Tên béo ục ịch lầy từ trong ba lô ra một cái ống tiêm, ống tiêm chứa chất lỏng màu lam nhạt lại phát ra chút ánh sánh lập loè lạnh băng. Ống tiêm chích vào trong thân thể của thanh niên tang thi, tang thi liền co giật một chút, nhắm hai mắt lại.

Cứ như là thuốc chuyên dùng để ức chế tang thi.

“Lạc.”

Tên cao cao cùng tên béo ục ịch liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhau đi về một hướng, nơi có mấy cái thùng chồng chất .

“Loảng xoảng” một tiếng, mấy cái thùng đang chồng lên nhau đổ xuống, làm cho thịt trên mặt tên béo ục ịch đều run rẩy. Tên cao cao nhìn thấy một thanh niên ôm một cô bé đi ra.

Thanh niên đỏ con mắt nhìn bọn họ, đầu năm nay so với nạn đói còn đáng sợ hơn, ăn thịt người cũng không phải truyện trong truyền thuyết đô thị nữa. Tên cao cao cùng tên ục ịch liếc nhau, tự trấn an lẫn nhau một chút. Tên cao cao hỏi: "Cậu là người nào?”

“Tôi hả?” Nguyên Viễn Đạo một tay ôm Tiểu Linh, một tay quen thuộc mà rút dao xẻ dưa hấu từ lưng quần ra, ánh sáng trắng như tuyết từ đao ánh lên mặt mày của cậu, càng thêm lạnh lẽo, “Đi ngang qua thôi.”

Gằn từng chữ một, nói năng có khí phách.

Khí thế của tên cao cao với ục ịch biến mất, nâng tang thi lên liền chạy.

Hai người ngồi lên xe máy, tên ục ịch vừa lái xe chạy , tên cao cao liền ôm eo của hắn ta, cảm giác chính mình véo một đống thịt mỡ.

“Ngọa tào, gặp phải tấm sắt rồi……”

“Cũng không hẳn, xem ánh mắt của cậu ta sợ là đã khai trai.”

Khai trai, theo cách nói của mạt thế, là ý tứ đã hưởng qua mùi vị người( uwu, chỗ này tui không biết là nói thụ ăn thịt người hay là xxoo người nữa, hic).

“Khai em…… Đại gia ngươi!”

Nguyên Viễn Đạo cất dao lại, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn nói kiểu “Khanh khách” , lại đối với tiếng gào phía sau, gào ra giọng nói.

Đại thúc tang thi hậm hực mà đi ra: “Khanh khách……”Mấy khối thịt tự dâng đến miệng lại bị Nguyên Viễn Đạo thả chạy, đại thúc có chút không cam lòng mà nhìn phương hướng của bọn cao cao ục ịch khi nãy bỏ chạy.

Nguyên Viễn Đạo tức giận, nói thẳng: [ mẹ nó chỉ biết ăn ăn ăn, đại thúc, chú cứ như vậy hoài, rất dễ xảy ra chuyện lớn, chú có biết không? ]

Đại thúc không biết, mặt đầy mờ mịt mà nhìn Nguyên Viễn Đạo, tựa như một đàn em trung thành nhìn tính cách kỳ quái của lão đại nhà mình.

Lão đại trên mặt đầy biểu tình “Ngươi thật phiền a”, một bên lại cùng đại thúc giải thích một số chuyện quan trọng……

Ngươi có từng thử giảng đạo lý cho bảo bảo nghe chưa? Cứ coi như bảo bảo không khóc không nháo, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe giảng, nhưng biểu tình mờ mịt trên mặt thật là làm người ta tức đến hộc máu a.

[ Đại thúc…… cháu mệt mỏi quá……] Nguyên Viễn Đạo trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, ngược lại nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt trở nên sắc bén.

[ Lần sau gặp được tình huống như này đừng có xông ra chịu chết! ]

[ Gào! ]

Nói chuyện với đàn em, quả nhiên dùng mệnh lệnh tương đối có hiệu quả. Đầu ta lấy thịt, báo chi lấy mệnh lệnh(?), đại thúc, chúng ta liền từ biệt tại đây.

Nguyên Viễn Đạo ôm Tiểu Linh đi một đoạn đường, mà tang thi đại thúc sững sờ đứng tại chỗ không có lang thang, cũng không lắc lư như không có mục tiêu, mà là yên lặng đi theo phía sau cậu.

Kỳ thật Nguyên Viễn Đạo cũng không biết nên đi chỗ nào? Chỉ muốn ôm Tiểu Linh Nhi rời khỏi nơi này. Nếu là mấy tháng trước cậu khẳng định bản thân sẽ không chật vật như vậy.

Đã cuối thu, Nguyên Viễn Đạo ăn mặc kiện áo khoác, ôm Tiểu Linh mặc một cái váy dài, nhìn lá phong còn dính vài giọt sương ở ven đường, bỗng nhiên thở dài: “Anh…… lại quên bây giờ đã là mùa thu.”

Thành phố Y thuộc về phương Bắc, nhiệt độ không khí ở địa phương gần với khu an toàn, không thể nghi ngờ là rất lạnh, chính là cậu lại không cảm giác được, cho dù có mở miệng nói chuyện cũng không có hơi nước màu trắng thoát ra. ( mấy bạn nào coi phim hàn xẻng thấy mấy cảnh nhân vật nói chuyện giữa trời đông, sẽ thấy khói màu trắng bay ra ngoài miệng ý)

Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm thương xuân bi thu.

(Thương xuân bi thu: ý là vì mùa, cảnh vật thay đổi đưa tới bi thương ưu tư, hình dung đa sầu đa cảm)

Nếu muốn tìm lão Nguyên, thì lão Nguyên lại ở trong khu an toàn cách đây không xa. Chỉ là lấy thân phận của cậu hiện giờ thì muốn gặp lão Nguyên lại là vấn đề khó giải quyết, cái này tạm thời không cần nhắc tới, nhưng trước đó phải tìm nơi vừa ít người vừa ít tang thi mới là đúng đắn.

Nguyên Viễn Đạo từ trong khu an toàn bước ra, sau khi thành tang thi vẫn luôn ở để ý một số thứ, đúng là bên trong khu an toàn rất an toàn, nhưng bên ngoài khu an toàn thì khác, ngày mới tới khu an toàn, cậu chỉ gặp được ba người sống, đương nhiên trừ bỏ bộ phận tang thi mỗi ngày đi tới biểu hiện tình đồng bào, thì Nguyên Viễn Đạo hoài nghi những người còn sống khác chưa đi đến khu an toàn hoặc là đi trốn ở đâu đó hoặc là đi gϊếŧ tang thi thì chẳng may bị tang thi cắn ngược lại.

Mà trong khu an toàn cũng sẽ có người đi ra ngoài, mỗi lần là một tiểu đội, gồm năm, sáu người gì đó, đều là những người trẻ tuổi cỡ 20 tuổi, cứ cách mười ngày lại ăn mặc rách rưới trở về, miệng vết thương còn đổ máu, mùi máu nương theo cửa sổ tiến vào trong lỗ mũi của Nguyên Viễn Đạo cùng Tiểu Linh, hai người bọn họ đỏ con mắt mà hít vào cho đến khi mùi giảm bớt đi.

Những người trẻ tuổi đó lúc đi ra ngoài tinh thần vẫn còn phấn chấn, khi trở về lại là ảm đạm, người bên phía đối diện ở cổng soát cũng không có ai nói gì, chỉ lộ ra bên ngoài cánh tay có cơ bắp khiêm tốn.

Sau đó, cậu trơ mắt nhìn một tay bắn tỉa ngồi ở cửa sổ lấy ra súng bắn tỉa, con tang thi đưa lưng về phía bọn họ mang theo tiếng ngã xuống đất.

Rõ ràng tang thi cũng không có chọc tới bọn họ, Nguyên Viễn Đạo nhịn không được một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Tang thi là có trí tuệ, tuy rằng chỉ có một ít IQ, nhưng ít nhất cũng có thể so với lịch sử tiến hóa lâu dài của nhân loại , ai so với ai tôn quý hơn đâu?

Vốn là cùng một……

Nhưng mà nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, vì để bản thân và Tiểu Linh không trở thành mục tiêu bắn tỉa tiếp theo, Nguyên Viễn Đạo quyết định chuyển nhà.