Chương 6: Bị cảm nhiễm

Editor: Piscuits

Trời âm u, Tiêu Hiểu run rẩy mà che lại bụng đi tới: “Lâm ca, em đau…… Đau quá a!”

Lưu Vạn Lâm cầm súng nhắm ngay cậu ta, nghe thấy người phía sau nói: “Mau gϊếŧ chết cậu ta, cậu ta sắp biến thành tang thi!”

Tiêu Hiểu che lại miệng vết thương ở bụng đã biến thành màu đen, trên mặt không còn chút máu, bộ dáng sắp khóc: “Lâm ca…… Em không muốn chết…… Em còn muốn cùng Văn Tĩnh kết hôn……”

“Cậu bị cảm nhiễm.”

Câu trần thuật lạnh như băng giống một con dao, cắm ở giữa hai người.

“Đúng vậy đúng vậy! Cậu ta bị cảm nhiễm!”

Người sống sót đột nhiên im bặt, đối mặt với họng súng nuốt nuốt nước miếng, giơ lên đôi tay: “Từ từ, đồng chí……”

Lưu Vạn Lâm cầm chắc súng trong tay, trên mặt đầy mây đen, mặt mày sắc bén, đối với người sống sót còn mơ hồ nói: “Câm miệng! Ngươi nên cảm tạ trời đất vì ngươi có thân phận công dân Hoa Hạ, bằng không hiện tại ngươi chính là xác chết.”

Tiêu Hiểu đã biến dị, cả người run rẩy, đồng tử lúc thì tan rã lúc thì tỉnh táo, tóc ngắn bị mồ hôi tẩm ướt. Cậu từng bước một gian nan mà đi tới, đem đầu để ở trước nòng súng: “Lâm ca……”

“An nghỉ.”

“…… Vạn Lâm ca!"

Lưu Vạn Lâm tâm run lên, nhưng tay lại vững vàng như cũ, bóp còi súng, trơ mắt nhìn mặt Nguyên Viễn Đạo gần trong gang tấc, nhìn viên đạn từ súng của hắn bay ra, máu tươi từ giữa mày chảy xuống.

“Ưm……”

Lưu Vạn Lâm mở to mắt, nhìn đồng hồ điện tử, 7 giờ 20, hắn đã ngủ hơi lâu.

Ngoài cửa một con tang thi lắc lư đi đến, Lưu Vạn Lâm tránh ở sau quầy nhìn, là một bác gái tang thi ăn mặc áo bông hoa lá hẹ.

Bác gái này mặc quần áo thật gan dạ, dám mặc đồ mà người khác không muốn đυ.ng tới a!

Lưu Vạn Lâm âm thầm xê dịch chân, chân tê liệt, ở sau quầy ngủ một đêm, hai cái đùi như là bị phế đi.

Bộ đàm trong túi quần không biết vì sao lại phát ra tiếng.Thanh âm đứt quãng của Hứa An truyền tới.

“Đội trưởng Lưu, Nguyên Viễn Đạo đã không thấy…… Tôi…… Sau khi trở về……”

Sau đó bác gái tang thi dường như xông thẳng tới nơi này, Lưu Vạn Lâm chịu đựng chân tê xoay người đứng lên, lưu loát mà xử lý bác gái, sau đó vỗ vỗ bộ đàm.

Một trận yên tĩnh.

Bộ đàm hỏng rồi.

“Thao.”

Lưu Vạn Lâm đem bộ đàm cất lại trong túi, nhịn không được liền nhớ tới Nguyễn Viễn Đạo tay trói gà không chặt, tiếng súng trong mơ còn văng vẳng bên tai, hiện thực tiểu tử này liền cũng không an toàn.

Ra khỏi cửa hàng , Lưu Vạn Lâm miệng nhấp đến gắt gao, lại nhịn không được nói: “…… Không có chút bộ dáng của học sinh gì cả, còn mẹ nó là sinh viên khoa văn đâu! Có sinh viên khoa văn tích cực đi đánh tang thi như vậy sao?!”

Một bên cầm xích sắt đem một bên đánh tang thi xông tới nằm trên mặt đất, máu cùng não bắn đầy ra đất.

--------

Sinh viên khoa văn khép sổ nhật ký của mình lại, xoa thái dương, duỗi duỗi người, chỉ là vì thể chất tang thi nên xương của cậu vẫn luôn phát ra âm thanh ca ca ca, lại còn không có độ mềm dẻo như lúc trước. Duỗi eo thế nào cũng không hoàn mỹ, cậu kéo ra bức màn, trên đường tốp năm tốp ba tang thi lắc lư.

Còn cô bé nhỏ thì nhắm mắt lại ngồi ở trên sô pha.

Nguyên Viễn Đạo duỗi tay ở trước mặt bé búng tay một cái, bé mở mắt ra, đồng tử tản ra.

“Ha ha ha!”

“Hảo?”

Mới vừa nói xong buổi sáng tốt lành - Nguyên Viễn Đạo sửng sốt một chút, cậu vội vàng nói: “Ha ha ha?”

Cô bé “Lạc” tiếp.

Nguyên Viễn Đạo minh bạch, cậu có thể nghe hiểu tang thi nói gì. Tuy rằng cô bé chỉ là lặp lại chữ cuối trong lời nói của Nguyên Viễn Đạo, bất quá có còn hơn không, cậu lôi kéo tay cô bé, dùng ngón tay chỉ vào chính mình: [ ca ca. ]

Tiểu nữ hài: [ ca? ]

Lúc này lạc quan hơn, Nguyên Viễn Đạo rốt cuộc cũng cảm giác được một chút dao động, cậu đem cô bé ôm vào trong ngực, hôn hôn tóc mái bé: [ còn có em thật sự là quá tốt. ]

Cô bé bị cậu ôm vào trong ngực cũng không giãy giụa, giống như một con thú bông, không có hô hấp, không có tim đập……

Nhưng Nguyên Viễn Đạo không thèm để ý, rốt cuộc cậu cũng giống y chang.

[ Em không có tên, vậy ca ca đặt tên cho em được không? ]

[…… Tên. ]

Nguyên Viễn Đạo nắm tay bé dắt ra cửa, vừa đi vừa nghĩ, linh quang lóe lên: [ Tiểu Linh. ]

Tiểu Linh lặp lại nói: [ Tiểu Linh……]

Nguyên Viễn Đạo mang theo Tiểu Linh lắc lư đi khắp nơi, bởi vì cùng là tang thi, hai người không ở trong phạm vi đồ ăn của tang thi, cho nên càng không có chuyện đột nhiên bị con tang thi từ xó nào đó bay ra cắn một miếng.

Nguyên Viễn Đạo vòng qua đống tóc hỗn độn của nữ tiếp thị, trên người đầy vết máu loang lổ, tìm cho Tiểu Linh khăn lụa màu đỏ quấn quanh ở trên cổ, che khuất dâu răng màu đen trên cổ. Nữ tang thi tiếp thị ở một bên nhìn trộm, yết hầu gian nan phát ra âm thanh cực nhỏ, như là muốn tới gần nhưng lại sợ hãi bọn họ.

Nguyên Viễn Đạo ngửi được mùi thịt người đang tới gần, vội giữ chặt Tiểu Linh. Nữ tang thi tiếp thị mới đi lại gần được vài bước, “Loảng xoảng” một tiếng, cửa bị người đá văng, một người đàn ông cầm một thanh đao, đi vào trong tiệm.

Nữ tang thi tiếp thị xoay người, vồ về phía người đàn ông.

Tiểu Linh nhịn không được cử động eo lưng, nếu không phải Nguyên Viễn Đạo ngăn cản, bé chắc chắn đi theo chị tiếp thị đó nhào qua luôn.

“Trời, quả nhiên là một con tang thi, lão nhị, lão tam, vào đi.”

Cô tang thi tiếp thị lại giương nanh múa vuốt mà nhào qua, còn chưa với tới người đàn ông đã bị một rìu chém vào trước ngực, máu đen phun ra. Tang thi tiếp thị không có dừng lại mà tiếp tục nhào về phía hắn ta, người đàn ông vốn dĩ khinh thường, đột nhiên bị một màn như vậy có chút hoảng loạn, một chân đạp lên giá áo bằng gỗ, trượt chân trên mặt đất.

“Ngưu ca!"

Ở ngoài cửa có tiếng hô lên của hai nam nhân, vội cầm đao trên tay chạy tới.

Nhưng mà người thì sao so được với tang thi, nữ tang thi tiếp thị phác gục ở trên người tên Ngưu ca, cắn một ngụm ở trên cổ.

Lão nhị một đao chém tới, đem tay của nữ tang thi tiếp thị chém rớt.

Lão tam gấp đến đỏ mắt, nói: “Ngươi - mẹ nó xuống tay chính xác một chút, lỡ Ngưu ca bị chém trúng thì làm sao bây giờ?!”

Vô dụng.

Nguyên Viễn Đạo đem Tiểu Linh đang có trạng thái thèm thịt ôm vào trong ngực, rõ ràng không thể hô hấp, nhưng cái mùi hương đáng chết lại nhắm thẳng vào trong lỗ mũi. Chỉ cần có tiếng vang thật nhỏ liền có thể tưởng tượng được cảnh mọc răng, răng xé mở da thịt, mạch máu, cảnh tượng máu từ trong chảy ra. Tuy rằng không có ăn qua, nhưng cậu biết có bao nhiêu mỹ vị. Đây là bản tính khắc sâi vào trong xương cốt của tang thi.

Nữ tang thi tiếp thị cắn xuống một miếng thịt, liền không để ý hai người còn lại, ngồi dậy rồi đi về hướng của cậu.

Nguyên Viễn Đạo cau mày, bản năng từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm khẽ.

Nữ tang thi tiếp thị dừng một chút.

Phía sau lưng cô nàng là lão nhị, lão tam đang đối phó với lão đại đang muốn hóa tang thi.

“Ngưu ca, xin lỗi, chị dâu……”

Lão nhị cười ra tiếng, đá lão tam một cái, âm trầm nói: “Nói chuyện này cho hắn ta để làm gì, mày đã quên lão tứ là chết như thế nào sao?!”

“Mày…… Khanh khách……”

Lão nhị lần này ra quyết định nhanh gọn lẹ, một đao chém bay đầu Ngưu ca, Ngưu ca mang theo tiếng ngã xuống đất, máu đỏ thắm rải đầy đất, đồng tử chậm rãi tan rã. Lão nhị rút đao ra, tiếp theo đối với lão tam nói: “Chị dâu đã nói các anh em cũng nên chiếu cố lẫn nhau.”

Mắt thấy lão nhị đã soán vị, nữ tang thi tiếp thị lại không có đi ăn thịt nồng đậm mùi thơm của Ngưu ca cũng không có ý định xử lão nhị lão tam đang đứng bên cạnh, ngược lại nhấc chân đi tới chỗ cậu.

Đại khái là vì thể chất tang thi đặc biệt của Nguyên Viễn Đạo.

Nguyên Viễn Đạo cố gắng giữ chặt Tiểu Linh sắp lao ra.

Mẹ nó, sức lực còn rất lớn, phải làm tiểu tiên nữ a Tiểu Linh Nhi, em là đang bắt anh cầm băng dính dán chặt cái miệng thích ăn thịt này sao? Lão tử sắp không áp được tiểu loli nhuyễn manh muốn đạp nắp quan tài chạy ra rồi! Ngọa tào!

Nữ tang thi tiếp thị đi tới lui, một cái cánh tay có chút không cân bằng, đi được bước nào bước nấy đều khó nhìn.

Nguyên Viễn Đạo nhìn Tiểu Linh trong lòng ngực, nhìn chằm chằm tay nhỏ, máu thịt đều đặn của Tiểu Linh, nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích.

Tình thế căng thẳng, Nguyên Viễn Đạo không thể không thử chút sức lực của bản thân với địch ( ý nói TL), không đến một giây đồng hồ liền nói cho chính mình —— thất bại hoàn toàn.

Một đại tang thi mang theo tiểu tang thi đối mặt với hai đại nam nhân cầm dao và cưa lại còn có kinh nghiệm gϊếŧ tang thi, nhìn kiểu gì cũng thấy kết quả là xuống hoàng tuyền. Dựa vào năng lực tang thi gà mờ kia của cậu, gào một cái, đại quân tang thi ngã xuống, mà giờ nó có hiệu quả hay không, rồi nếu có thì được bao nhiêu tang thi, nhưng mà trước đó phỏng chửng bọn họ đã thành vong hồn dưới đao.

Tang thi vương cái quần què!

Có cọng lông nào dùng được đâu!

“Hiện tại ngẩn người làm gì!” Lão nhị liếc lão tam đang ngơ ngẩn một cái, đao trên tay còn nhiễu máu, lại thấy hắn ta nâng tay lên chỉ vào nữ tang thi tiếp thị, nói, “Gϊếŧ chết nàng, thay Ngưu ca báo thù.”

Lão tam bị hắn ta nhìn chằm chằm đến run lên, theo bản năng mà nắm chặt đao, gật gật đầu.

“Lão tam……”

“Hả?”

Lão tam quay đầu thấy lão nhị cười như muốn đi vào lòng người.

“Xuống tay chuẩn( chính xác) một chút.”

Lão tam chạy tới chém một đao, thực chuẩn, vài giọt máu não cùng thịt còn bắn lên trước mặt Nguyên Viễn Đạo.(ý là bắn lên chỗ ở đằng trước mặt thụ, chứ không có bắn lên mặt thụ nha)

Nữ tang thi ngã nhào trước mặt cậu, tay cầm thịt nhúc nhích một hồi, cuối cùng bất động.

Nguyên Viễn Đạo bỗng nhiên sáng tỏ, thịt này là cho cậu.

Chị gái nhỏ, không ngờ khẩu vị của chị lại nặng như vậy! Nhưng mà quan trọng hơn chính là Tiểu Linh —— ẻm cư nhiên nuốt nước miếng!

Lão tam đem mọi thứ này đều xem ở trong mắt.

Nguyên Viễn Đạo cùng hắn ta mặt đối mặt, nhịn không được đem mắt nhìn chằm chằm khối thịt mà Tiểu Linh đang ôm như muốn khắc vào trong lòng mình.

Đã nhìn ra sao?

“Lão tam giải quyết xong rồi sao? Dong dong dài dài làm gì lâu vậy?!”

“Rồi.” Lão tam vội lên tiếng, lại nhìn nhìn Tiểu Linh trong lòng ngực Nguyên Viễn Đạo, hơi hơi lắc đầu, xoay người vừa đi vừa nói, “Em đang lau đao……”

“Quần áo cho chị dâu có lựa vài thứ không?”

“Không rảnh! Lão tử làm sao chọn quần áo cho đàn bà, tùy tiện lấy vài món đi, rồi trở về.”

Nghe tiếng bước chân đi xa, Nguyên Viễn Đạo mới thò thân ra nhìn nhìn, chắc chắn không còn ai mới ấn đầu Tiểu Linh trộm rời đi. “Ấn”, từ này dùng đến một chút cũng không nói quá, nếu cậu không áp chế đầu của ẻm, ẻm đã sớm đem thịt nhai nhai nuốt nuốt. Không có biện pháp, Tiểu…… tang thi khó tránh khỏi muốn ăn chút thịt người.

Nguyên Viễn Đạo dùng ánh mắt sủng nịch như anh trai nhìn em gái tham ăn, đem mặt Tiểu Linh ấn ở trong ngực chạy nhanh như bay mà rời đi thương trường, rốt cuộc mùi thịt đối với cậu cũng rất có sức dụ hoặc.

Một khi ở mạt thế lâu rồi, Nguyên Viễn Đạo tỏ vẻ việc này hoàn toàn không khó thích ứng, rốt cuộc sinh tử trước mắt, bảo mệnh quan trọng.

Hơn nữa biến thành tang thi còn tốt hơn so với việc biến thành người như lão nhị, người này, trừ bỏ không ăn thịt người, Nguyên Viễn Đạo không thấy hắn ta có gì khác với tang thi.

Mùi máu thịt không còn, Tiểu Linh cũng an tĩnh lại, ghé vào trong lòng ngực cậu bất động. Bộ dáng của nữ tang thi tiếp thị ở trong đầu cậu hiện lên, tang thi trừ bỏ không có cảm giác, có thể cắn để cảm nhiễm người khác, kỳ thật còn lại quá yếu ớt, đại não chúng nó quá yếu ớt, cũng sẽ không tự suy nghĩ quá nhiều.

Hiện tại chỉ là mới bắt đầu mạt thế, chờ nhân loại còn dư lại từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần, trí tuệ nhân loại liền đủ để làm trăm phép thần thông, dọn dẹp tang thi, bất quá là vấn đề thời gian.

Nếu ngày đó thật sự tới, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?