Chương 5: Mất xác

Editor: Piscuits

Lưu Vạn Lâm mở cửa xe, mặt không kiên nhẫn: “Lão tử không cần cậu đón!”

“Không đi làm nhiệm vụ tới đón tôi làm gì?”

Thanh niên nói: “Tôi kêu bọn họ đi trước, tôi chờ anh một ngày, trời tối tôi lại theo sau.”

“Ồ, đây là con trai của Nguyên tiến sĩ?”

Nguyên Viễn Đạo tỏ vẻ ngây thơ, đôi mắt giảo hoạt, hỏi: “Anh cũng biết lão…… Lão ba, ông ấy có tốt không?”

“Biết, có thể ăn có thể uống.” Thanh niên xem xét Tần Như Lam cùng Tần Giang, hỏi, “Hai vị này là?”

Lưu Vạn Lâm kéo cổ áo của anh ta, đem mặt anh ta quay lại với chính mình: “Đi nhờ xe, Hứa An, bộ cậu tính tra hộ khẩu hả?”

Hứa An cười cười, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, đem một điếu ngậm ở trong miệng, đem hộp thuốc ném cho Lưu Vạn Lâm.

“Tôi nào dám chứ đội trưởng Lưu, sau tôi hôm nay đường xuống núi có giới nghiêm, sau này có thể đoán ra là có phiền toái. Tôi suy nghĩ đội ngũ nếu thiếu anh sẽ không ổn, nên tôi chạy nhanh đem anh đưa trở về, cùng nhau đánh tang thi……”

“Hứa An……”

Hứa An bị cắt ngang cũng không giận, ngậm thuốc lá nhìn xe thong thả đi trước: “Hử?”

“Hỏi Văn Tĩnh chưa?”

Lưu Vạn Lâm không buông tha bất kì biểu tình nào trên mặt của cậu ta, đáng tiếc, Hứa An mặt thoáng chốc liền cứng đờ, eo lưng hơi hơi rung, yên lặng chờ hình dáng cầm thú kia phân phó.

“Không hỏi đúng không?” Lưu Vạn Lâm cười cười, từ hộp thuốc giũ ra một điếu thuốc, nhớ tới chính mình không có bật lửa, phía sau một tiếng gió mỏng manh, hắn một tay bắt lấy đồ vật muốn đánh vào mông mình, cảm giác được đồ kim loại quen thuộc, “Đinh” một tiếng, một ngọn lửa xanh nở rộ, hắn hút mạnh một hơi, đốm đỏ nhỏ kia mở rộng, để lại tro tàn trắng xám, “Văn Tĩnh là một cô gái cố chấp, căn bản liền không cần hỏi, tôi đây hỏi cậu một chút, Hứa An, cậu bỏ được sao?”

Hứa An một phen ấn xuống gáy hắn, gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, như là muốn tìm đáp án, rồi sau đó suy sụp mà dựa vào, bậc lửa chính mình hút thuốc, hít sâu một ngụm, phun ra sương khói màu trắng: “Không có.”

Sao có thể bỏ được

“Anh giải thích được ông đây liền tin anh.”

Lưu Vạn Lâm cười cười: “Tôi giải thích rồi. Ngày thường lúc tập luyện, mỗi người dường như khóc tang, tôi nói rồi, sinh tử trước mắt, các an thiên mệnh( phận trời an bài), đã quên sao?”

Hứa An phẫn nộ mà đấm một quyền qua, lại kéo lấy cổ áo hắn: “Anh...... mẹ nó trừ bỏ cái này anh sẽ nói cái gì?! Nói thực xin lỗi sao? A! Hắn đã chết, hắn đã chết a!”

Lưu Vạn Lâm tránh ra, mặt vô biểu tình nói: “Đúng vậy, hắn đã chết. Vậy các người muốn nghe cái gì? Đồng chí Tiêu Hiểu chết do tôi sai sao? Hoặc là các người muốn cái gì? Tôi cùng đồng chí Tiêu Hiểu trao đổi một chút?! Được nha, nếu có thể nói ai mẹ nó không muốn?!”

Nói đến nơi đây Lưu Vạn Lâm đi lên xe.

Hứa An chân dài đá vào xe việt dã, xe rung: “Được! Anh cũng đừng…… Từ từ, xem ai có thể trước khi chết còn có thể ở trước mặt anh nói vài câu. Theo kịp!”

Lưu Vạn Lâm lái xe đi trước cậu ta, ra khỏi thành phố A.

Hứa An sải bước lên motor muốn đi.

Lưu Vạn Lâm hạ cửa kính xe xuống: “Đưa Tiểu Đạo về tôi liền đi đánh tang thi, chả lẽ không cần quần áo……”

Hứa An mắt trợn trắng: “Cùng sống cùng chết!”

Lưu Vạn Lâm nhìn xe máy nhất kỵ tuyệt trần, lúc này mới tăng tốc chạy lên đường cao tốc.

“ Anh Vạn Lâm…”

“Hử?”

“Kêu tôi Viễn Đạo.”

Lưu Vạn Lâm đem bật lửa đưa qua: “Đây, Viễn Đạo.”

Nguyên Viễn Đạo đỏ mặt: “Không cần, anh cứ giữ đi.”

Quá chua xót, anh em tốt muốn trang bức (làm vẻ cool ngầu), lại không có bật lửa, từ trang bức biến thành nghèo bức.

Lưu Vạn Lâm cũng không đưa đẩy, đem bật lửa bỏ vào túi, xúc cảm lạnh lẽo chậm rãi bị nhiệt độ cơ thể xua tan, có một loại thân mật hòa hợp nhất thể. Hắn nhìn lên kính chiếu hậu nhìn nhìn khóe mắt xanh xao, nghĩ thầm sức lực kia của thằng nhóc còn rất lớn.

Bất quá động tác như vậy, giống như đem rối rắm làm chuyện cũ mà nhét vào túi quần, phiền lòng như cũ, lại cách một tầng màng, không đến mức làm tiếng lòng hắn rối loạn.

—— Nguyên Viễn Đạo.

“Anh cười cái gì?”

Lưu Vạn Lâm nói: “Không cười cái gì.”

“Kế tiếp chúng ta thay phiên lái xe, nhiều nhất một tuần liền đến thành phố Y.”

Tần Giang gật gật đầu.

“Em trai tôi hơi không hiểu chuyện, làm phiền anh rồi.”

Tần Giang cười nói: “Tự nhiên.”

Nguyên Viễn Đạo không vui: “Làm gì vậy? Gửi gắm trông trẻ hả!”

“Đến lúc đó tôi có nhiệm vụ, đem cậu trở về xong tôi phải đi rồi. Viễn Đạo, nghe lời.”

Nguyên Viễn Đạo không nói, nhìn ngoài cửa sổ, phải sau một lúc thật lâu mới nói: “Tôi không thể ở cùng với anh sao? Tôi cũng có thể đánh tang thi, tôi muốn cùng anh ở bên nhau.”

“Không thể.” Lưu Vạn Lâm tính tình tốt mà giải thích, “Đi theo tôi quá nguy hiểm, mà cậu gϊếŧ cái tang thi đều không phải ghê tởm nửa ngày sao, với lại, đây không phải chơi trò chơi.”

……

“Lạc……”

Nguyên Viễn Đạo mở to mắt, cả người cậu đều có chút ngốc.

Đã xảy ra cái gì?

“Cạc cạc cạc cạc?” Âm thanh mang chút khàn khàn vang lên, nghe giống như cào lên tấm thủy tinh.

Cậu chống tay từ mặt đất đứng lên, lảo đảo vài bước. Thành phố xa lạ, đường xá xa lạ, cách đó không xa là một cô bé cột tóc hai chùm đang nằm trên mặt đất, phẩn cổ non mịn có một dấu răng dữ tợn.

Ngọa tào, có người chết!

Báo nguy! Các chú cảnh sát mau tới a!

Cậu mò nửa ngày, cũng không tìm thấy di động. Sau đó lui lại mấy bước, kết quả lại vấp ngã trên mặt đất, cậu vừa quay đầu lại, liền thấy một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm mình……

“Gào gừ!”

Lão Nguyên, con muốn về nhà!

Không đúng, thi thể này không thích hợp à nha. Nguyên Viễn Đạo ngồi xổm xuống nhìn nhìn, mặt màu xám trắng, quần áo rách nát, trên đầu có nguyên cái lỗ lớn—— là tang thi.

Trong nháy mắt trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ không rõ: Dưới lầu tiểu khu có người dân ngửa đầu gào khóc đòi ăn, chạy xe việt dã ở trên đường, nắm tay đàn ông ở bên nhau!

Nắm tay đàn ông ở bên nhau!

Ở thời điểm cậu đang kích động, một con tang thi ăn mặc nhìn rất đáng khinh đi về hướng cô bé kia.

Tang thi đáng khinh hoàn toàn không màng giáo lý “Loli là chính nghĩa”, nước miếng nước dãi đều chảy ra.

Nửa đường lòi ra - Nguyên Viễn Đạo.

" Gừ gừ!”

Dừng lại! Có bổn thiếu hiệp ở đây! Cái đồ đáng khinh nhà ngươi còn dám làm càn!

Tang thi đáng khinh: “Gào ô……”

Không nghe hiểu cái gì - Nguyên Viễn Đạo rống trở về: “Gào gừ!”

Ngoài dự đoán chính là, tang thi đáng khinh bỏ đi rồi!

“Gào……”

Nguyên Viễn Đạo thập phần uể oải, kêu cái con khỉ, tang thi không ăn cậu, còn nghe lời cậu, cậu có lời muốn nói chính là “Ha ha ha”.

Nguyên Viễn Đạo hoạt động ngón tay cứng đờ của bản thân, cử động khó quá, thu hoạch không lớn.

Cậu đột nhiên chú ý tới chính mình không có hô hấp.

Ngọa tào!

Cậu…… biến thành tang thi?

“Gào ô”

Kêu đại gia mày! Nguyên Viễn Đạo một phen bóp chặt cổ chính mình.

Này thì kêu! Này thì kêu!

Nguyên Viễn Đạo bi thương không thôi, phát hiện chính mình quả nhiên…… Hít thở không được.

Cậu rốt cuộc tự thức tỉnh rồi làm một con tang thi tự giác, cách chết của nhân loại bình thường với cậi mà nói là không dùng được, bóp chặt cổ chính mình giống như bóp chặt cổ người chết hết sức quỷ dị, làm cậu thu hồi móng vuốt.

Nguyên Viễn Đạo tưởng tượng đến nếu chính mình từ trên lầu cao ngã xuống, vạn phần bất hạnh, óc của cậu thì hoàn toàn nát bét, vậy cậu phải kéo thân thể tàn phá bất kham, “Gào ô” mà đi ăn người……

“Gào gừ.”

Nguyên Viễn Đạo cúi đầu nhìn cô bé lấy cái mũi ngửi chính mình, sau đó nâng lên khuôn mặt nhỏ:

" Lạc."

Nguyên Viễn Đạo: “Cạc cạc cạc cạc!” Ai là anh trai em?!

Cô bé không để ý tới cậu, xoay người tránh ra.

“……”

Trách không được, hiện tại tiểu loli đều cao lãnh như vậy? Ê em đi đâu vậy? Có chú tang thi biếи ŧɦái đó!

Tiểu loli đi chưa được mấy bước liền ngồi xổm xuống, thở hổn hển thở hổn hển…… Con bé đương nhiên không thể thở hổn hển rồi, nhưng ở trong mắt một trạch nam đã chết, được rồi một trạch nam gay đã chết như cậu, giáo lý là vô tính, thì loại loli dễ thương này……

Ở trong ánh mắt của Nguyên Viễn Đạo có thể so với ánh mắt thánh phụ từ ái, tiểu loli khí định thần nhàn* mà bẻ ra một cánh tay.

*Vẻ mặt hết sức điềm tĩnh, bình thường như đúng rồi*

Chậc, cánh tay này thon dài không mập không gầy, cân xứng xinh đẹp, không hổ là cánh tay loli tìm……

Chotto matte, đây là cánh tay người, chết chửa!!

Tiểu loli cầm cánh tay đi tới.

“Ha ha ha!” Đừng tới đây!

“Lạc.”

Một cánh tay bị đưa qua.

“……” Nguyên Viễn Đạo càng ngửi được hương thơm bốn phía từ cánh tay, nuốt nuốt nước miếng, trong nháy mắt lại đối với phản ứng của chính mình ghê tởm không chịu được, “Gào ô!”

Không cần!

Thịt người trôi xuống dạ dày, trơn trượt, tươi ngon…… Không cần nghĩ! Đừng nghĩ nữa!

Tiểu loli thu hồi cánh tay, tự bản thân ăn. Nguyên Viễn Đạo một tay đem cánh tay kia quăng ra, bế cô bé lên liền chạy.

Tiểu loli gào rống, gương mặt vốn đáng yêu trở nên dữ tợn, giãy giụa muốn đi xuống, lại không có ý tứ công kích Nguyên Viễn Đạo.

Không biết chạy bao lâu, tiểu loli rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Nguyên Viễn Đạo phát hiện không còn mùi thịt người.

Thì ra là ngửi thấy mùi vị liền muốn ăn người sao?

“Cạc cạc cạc cạc……”

Không thể ăn người biết chưa? Em xem, em rất đáng yêu, một cô bé nên ăn cái gì, đợi chút lát nữa anh trai mua cho em kẹo que được không……

Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm……

Nguyên Viễn Đạo lải nhải với tiểu loli một hồi lâu, sau đó nắm tay cô bé, lang thang không có mục tiêu: “Cạc cạc cạc cạc?”

Em nói xem bây giờ anh trai làm cái gì?

Thế giới này làm sao đây?

Tiểu loli: “Lạc.”

Chung quanh chỉ có mấy toà nhà im ắng, hoàng hôn chiếu xuống, phô lên con đường một màu tuyệt đẹp.

Các tang thi lang thang không có mục tiêu, trong đó đặc biệt nhất chính là, một thanh niên tang thi nắm tay một cô bé tang thi chậm rãi đi tới, nếu xem nhẹ động tác cứng đờ của bọn họ cùng với biểu tình tuyệt vọng muốn rớt nước mắt của thanh niên tang thi, thì khí chất của hai anh em nhìn thực ôn nhu hào phóng.

Tang thi xuất hiện không biết đã bao nhiêu ngày, cảm giác giống như đã qua một thế kỷ. Một cái tin tức tốt, cậu còn tồn tại trên thế giới này, một cái tin tức xấu, cậu biến thành tang thi.

Như vậy rốt cuộc cậu là người hay là tang thi? Người đời sẽ cư xử như thế nào với cậu? Trong tiểu thuyết, yêu quái cùng nhân loại sinh hài tử thì gọi là bán yêu, cậu là nhân loại, bị tang thi cắn ở trên cổ, tỉnh lại cũng chỉ có thể “Ha ha ha”……

Cho nên cậu là bán thi?

Tiểu loli cũng là cái tang thi, bất quá không giống như cậu, ẻm thích lắc lư cùng ăn thịt người —— có lẽ đây là bản năng của tang thi. Cậu đương nhiên không thể để ẻm ăn thịt người, chỉ có thể đem ẻm nhốt ở trong nhà, nhưng còn cậu? Cậu có thể khắc chế được bản năng vốn có của tang thi sao? Cậu không biết, nhưng cậu rất rõ ràng, sau lần đầu tiên cậu ăn thịt người, cậu liền không phải người nữa……

Ngày đầu tiên trở thành tang thi, trải qua mấy giờ đồng hồ, cậu cảm giác được thân thể của cậu trở nên có chút mềm mại, dấu răng trên cổ đang chậm rãi khép lại, nhưng khuôn mặt tái nhợt cùng với du͙© vọиɠ ăn thịt người chưa từng ngừng lại nói cho cậu biêt, cậu vẫn là tang thi.

Chẳng qua là một con tang thi có chút giống với con người.

Giống loài như vậy chưa nói tới chuyện ở phe tang thi hay phe nhân loại, thì cậu, chính là dị loại.

——《 Nhật ký làm tang thi 》

Tác giả có lời muốn nói: Đam mỹ đại thần năng lượng, tiểu thụ thụ biến thân, tiểu tang thi! Di, giống như có cái gì kỳ quái đồ vật loạn vào, tiểu khả ái nhóm ở nói chi chi thanh a, cảm giác chính mình giống máy rời ( ̄3 ̄)a

Editor: Chắc các bạn ngạc nhiên lắm phải không, tác giả cua gắt qua đoạn thụ biến thành tang thi luôn và chỗ thành phố Y thành phố A, thì tui không hiểu sao bên bản cv là chương 4 để thành phố Y,làm tui tưởng tới nơi rồi, ai ngờ là mới đi lên đường cao tốc ra khỏi khu vực A thôi, cái chương này lại để là rời Y rồi đến A, nên tui nghĩ có nhầm lẫn nên sẽ chỉnh lại chương 4 nhoe, iu thưn ;>>