Editor: Piscuits
Không có cậu quấy rối, Lưu Vạn Lâm cùng vóc cao cường cường liên thủ không đến hai phút liền hạ gục hết tụi tang thi.
Nguyên Viễn Đạo nhìn cây kéo móc con mắt tang thi đang chảy máu đầm đìa nằm trong lòng bàn tay vóc cao, dùng bả vai đυ.ng đυ.ng vóc lùn kế bên: “Bạn của cậu hả? Rất ngầu nha.”
Vóc lùn nghe xong mặt liền đỏ một chút, lắc đầu: “Không phải.”
Chậc, đáng tiếc.
Nguyên Viễn Đạo lắc đầu, từ trong túi móc ra một cây kẹo que đưa cho cậu ta.
“Nguyên Viễn Đạo.”
“Tần Như Lam.”
Hai người mới vừa nhận thức một chút, cửa xe liền bị kéo ra, Lưu Vạn Lâm ngồi ở ghế lái, vóc cao ngồi ở ghế phụ.
Lưu Vạn Lâm nhìn lên kính chiếu hậu nhìn mắt Nguyên Viễn Đạo, khó có được cau mày: “Chúng tôi đánh tang thi, cậu xem náo nhiệt cái gì?”
Tần Như Lam súc cổ, nhìn chính mình rồi nhìn sang Nguyên Viễn Đạo ngồi bên cạnh, chỉ thấy cậu cười hì hì nói: “Tôi đây không phải giúp anh sao.”
“……” Lưu Vạn Lâm nghẹn nghẹn, thời điểm hắn ở trong quân đội răn dạy người ta, ai mà không dám không phục, lại còn trừng mắt hắn, vị này giống như con cừu con, nhưng hắn đâu thể chửi cậu giống như người khác được. Hắn có điểm đau đầu, xoa xoa thái dương, ngược lại cùng vóc cao nói chuyện, “Xin chào, Lưu Vạn Lâm.”
Vóc cao híp mắt cười, ôn hòa lại có chút ngầu nói: “Xin chào, Tần Giang.”
Xe việt dã lại bắt đầu chạy đi.
" Mấy cậu cũng là người thành phố A?” Nguyên Viễn Đạo mở miệng trước.
“Đúng vậy.” Tần Giang nhìn Tần Như Làm đang ngậm kẹo ngồi ở ghế sau, cảm kích nói, “Cảm ơn các cậu đã giúp đỡ, bằng không tôi cùng Tiểu Lam……”
“Không cần phải nói này đó……” Lưu Vạn Lâm một tay đỡ tay lái, một bàn tay gác ở trên đùi gõ nhịp, không chút suy nghĩ liền nhảy ra câu, “Vì nhân dân phục vụ.”
Tần Giang: “……”
Tần Như Lam: Mèo méo meo mèo meo?
Mắt thấy kịch bản lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của ân nhân sắp thành truyện cười, Nguyên Viễn Đạo đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cười nói:" Anh trai tôi là quân nhân xuất ngũ, thường ngày hay nói đùa vài câu, tôi đều thấy nhiều không trách ha ha.”
Lưu Vạn Lâm cong cong khóe môi, đáp: “Đúng vậy.”
Tần Giang buồn cười: “Tình cảm anh em của hai người không tồi.”
Một ngày xe chạy thập phần buồn tẻ, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Tần Giang cùng Lưu Vạn Lâm thay phiên nhau. Trên đường gặp một đàn tang thi, bởi vì trên tay không có súng ống đạn dược, Lưu Vạn Lâm liền lái xe vòng qua, mặc dù là đi vòng, nhưng vẫn bị hai mươi con tang thi đuổi theo nửa giờ, tốn sức lực một hồi mới cắt đuôi được chúng nó.
Mặt trời chiều ngã về tây, Nguyên Viễn Đạo mới mở mắt ra, bả vai có chút tê, vừa xoay đầu thì thấy Tần Như Lam dựa vào vai cậu ngủ ngon lành.
Ngoài cửa sổ gió dạt dào, nhìn ra cửa sổ là một con đường không thấy điểm cuối, bọn họ đã ra khỏi thành phố A, Lưu Vạn Lâm đem xe ngừng.
Tần Giang đánh thức Tần Như Lam, bốn người ngồi ở trên xe ăn vài thứ, Lưu Vạn Lâm cùng Tần Giang đã lái xe một ngày, ăn xong liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nguyên Viễn Đạo cùng Tần như lam thì mới tỉnh ngủ, cầm di động nhắn tin nói chuyện phiếm.
[…… Chỉ có hai người các cậu? ]
Tần Như lam tiếp nhận di động, ánh sáng từ điện thoai chiếu vào trên mặt cậu(TNL), có cảm giác hoảng hốt bi thương, cậu gõ lại xóa, xóa lại gõ, một lát sau mới đem điện thoại đưa cho Nguyên Viễn Đạo.
[ Mẹ tôi bị dì cắn, ba ba gọi điện thoại lại đây…… Cũng đã…… Chỉ còn tôi cùng anh trai. ]
Nguyên Viễn Đạo vỗ vỗ bờ vai của cậu. Ngoài cửa sổ toàn là màu đỏ của máu, gió thổi qua đều mang theo một cổ mùi tanh hôi.
[ tôi lúc trước xem 《 ta là truyền kỳ 》 liền cảm thấy thực đáng sợ, ai biết……]
Có vài giọt lệ ấm áp rơi ở trên màn hình, Tần Như Lam chống lưng ghế xe, phảng phất từ trong giấc mộng tốt đẹp bừng tỉnh, ngã vào trong bóng đêm vô tận.
Nửa đêm, Nguyên Viễn Đạo mở cửa xe, lặng lẽ đi xuống xe muốn giải quyết vấn đề, chưa đi được hai bước đã bị giữ chặt cánh tay.
Lưu Vạn Lâm một tay chặn đứng cậu, lại nắm khủy tay cậu, lôi kéo đi về hướng của hắn, thấp giọng hỏi nói: “Hơn nửa đêm đi đâu vậy?”
“…… Đi vệ sinh.”
Lưu Vạn Lâm tìm một chỗ đất, một bên kéo khóa kéo, một bên nói: “ Đi a.”
Nguyên Viễn Đạo cũng đi theo kéo khóa kéo, hai tiếng nước vang lên.
Xong rồi, nửa đêm dưới trăng, cùng nhau khoe 🐤, Nguyên Viễn Đạo nhịn không được suy nghĩ vớ vẩn, lại không có can đảm liếc mắt một cái, vì thế lựa cái đề tài: “ Anh Vạn Lâm, anh không sợ bọn họ lái xe chạy?”
“Không sợ a.” Lưu Vạn Lâm liếc mắt nhìn cậu, run run, kéo lên khóa kéo, cười nói, “ Anh Vạn Lâm một tay tính toán hết rồi.”
“Lợi hại.”
Nguyên Viễn Đạo giơ ngón tay cái.
Lưu Vạn Lâm lại ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, chờ cậu xong, đi theo phía sau cậu, trở về xe.
Nguyên Viễn Đạo tựa lưng vào ghế ngồi, Tần Như Lam ngủ không an ổn, một bàn tay nơi nơi cọ xát, nắm lấy tay anh trai rũ ở sườn ghế, lúc này mới an ổn mà ngủ.
Lưu Vạn Lâm không biết cảm thấy như thế nào, sau đó nắm tay phải lại, chỉ giơ ra ngón út, ngón út ngoéo một cái. Nguyên Viễn Đạo một bên ghét bỏ mùi gay đang bốc lên một bên thân thể thành thật mà ngoéo lấy.
Chậc, nhìn không ra hắn sẽ làm như vậy. Nguyên Viễn Đạo nhìn bên ngoài cửa sổ cảnh đêm đen nhánh cùng với mặt trăng xa xôi không thể với tới đột nhiên nhớ tới…… tay của người anh em Lưu Vạn Lâm này không có rửa tay!
Thói ở sạch còn không kịp phát tác thì bị cơn buồn ngủ tập kích, cuối cùng nghĩ lại bản thân cũng chưa rửa ha ha ha ha huề nhau.
Ánh trăng ôn nhu mà rơi tại hai cặp nắm tay ở bên nhau, ánh sáng màu ngân bạch chạm qua khuôn mặt của bốn người mỏi mệt ngủ, từ khe hở cửa sổ xe trào ra ngoài, quấn quanh thân xe việt dã, lại ở trên đường cái tràn lan, tiếp đến bên chân tang thi, tang thi như bừng tỉnh, đờ đẫn mà tới lui……
Toàn bộ thành phố như lâm vào trong màn đêm vĩnh viễn, có gió lướt qua, hỗn loạn vài tiếng không phải của con người vang lên, cùng với một tiếng dồn dập giống như tiếng khóc nứt nở kêu lên, ánh sáng giống như thoảng qua, máu tươi đã nhỏ tí tách ở trên nhựa đường, tụ thành một cái vũng nước nho nhỏ. Các tang thi ngửi mùi mà đến, tranh nhau cắn nuốt vũng máu mớ mẻ này.
Địa ngục trống rỗng, ác ma dạo chơi nhân gian.
Trên địa cầu không có chỗ nào là nhân loại không bị cắn nuốt, các tang thi ném xuống các bộ phận không ngon miệng, một lần nữa bắt đầu kiếm ăn.
“Các cậu muốn đi thành phố Y? Quá tốt rồi! Ba ba có nói qua chúng tôi đi thành phố Y!”
Nguyên Viễn Đạo mở to mắt, xoa xoa: “ Thành phố Y?”
Tần Như Lam hơi khôi phục cảm xúc lại, cười nói: “Đúng vậy.”
Ghế phụ truyền đến một tiếng ho khụ, Tần Giang liếc mắt nhìn Tần Như Lam một cái, nói: “Ngượng ngùng, em trai tôi có chút thiểu năng trí tuệ.”
Tần Như Lam rụt rụt cổ, không nói chuyện nữa.
Nếu là một tháng trước hai anh em này nói muốn đi nhờ xe, Nguyên Viễn Đạo khẳng định là không nói hai lời liền cho đi nhờ tới thành phố Y. Nhưng đây là mạt thế, xe có đồ ăn uống liền nhiều như vậy, cung cấp hai nam nhân còn được, nhưng nếu là cung cấp bốn người liền khó nói.
Trước không nói đến chuyện này, nếu Nguyên Viễn Đạo cùng Lưu Vạn Lâm cung phụng hai đại gia ăn uống, rồi còn phải gặp tang thi thì sao? Lấy hai người bọn họ coi như binh sĩ làm lá chắn thịt? Cái này càng không có khả năng a.
“Như Lam nói kỳ thật có điểm đúng.” Tần Giang thử mở miệng thăm dò, thấy Lưu Vạn Lâm chưa nói cái gì, lúc này mới mở miệng, “ Anh Lưu nếu muốn đi thành phố Y thì không bằng mang chúng tôi đi đoạn đường, bốn người đi cùng nhau, trên đường gặp cái gì cũng dễ đối phó, đồ ăn thì tự chúng tôi xuống xe tìm, tới thành phố Lưu huynh đệ dừng xe, tìm được đồ ăn thì chúng ta chia đôi, anh cảm thấy thế nào ?”
Lời này mới giống như cầu người a.
Nguyên Viễn Đạo nhìn nhìn Tần Như Lam, âm thầm phê bình nói, đúng là thiểu năng trí tuệ.
Lưu Vạn Lâm đánh tay lái, lại đánh cong, sau đó nhìn kính nhìn mắt: “Hỏi em tôi đi.”
Tần Giang lại đem ánh mắt hướng về Nguyên Viễn Đạo.
Nguyên Viễn Đạo cứ nghĩ bản thân phải lạnh lùng, không thể uổng công Lưu Vạn Lâm coi trọng mình. Kết quả lạnh lùng không bao lâu, liền duỗi tay che đôi mắt cún con của thiểu năng trí tuệ: “Đừng nhìn, được được được, tôi sợ cậu.”
Tần Như Lam nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng tinh.
Lưu Vạn Lâm nói: “Nếu muốn lưu lại, đánh tang thi có thể đánh cùng nhau đánh, đồ vật cùng ăn, nếu không có tìm cùng nhau, đừng có kéo chân sau.”
Tần Giang cười “Ừm” một tiếng, vươn nắm tay chạm chạm vơi Lưu Vạn Lâm.
Đằng sau xe, rải rác mấy con tang thi gương mặt dữ tợn còn chưa theo kịp đã bị bỏ xa. Xe việt dã vòng qua mấy chiếc xe hỏng, mấy chiếc có tang thi bị đai an toàn trói chặt, cứ thế vòng qua mà đi.
Mấy giờ đồng hồ sau, Nguyên Viễn Đạo thấy chỗ cây cột hoan nghênh tới thành phố A có một hàng xe ở nơi đó xếp hàng.
“Đi ra ngoài còn muốn kiểm tra, thành phố kế bên không có bị cảm nhiễm sao?”
Lưu Vạn Lâm nhìn không chớp mắt, mấy cây ngón tay ở tay lái thượng nhẹ gõ.
Tần Như Lam nói: “Thành phố kế bên cũng bị cảm nhiễm?!”
“Chưa chắc.” Tần Giang trấn an mà nhìn cậu(TNL) một cái, nói, “Chính phủ quân đội ở đây kiểm tra, thuyết minh tình huống của thành phố kế chưa đến nổi nào, nhưng mà thành phố A thì khó nói.”
“Bípp——”
Xe phía sau còn chưa gì hết đã nhấn còi.
“Phanh!”
Lưu Vạn Lâm từ kính chiếu hậu nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang giày da cỡ 30 tuổi hung hăng mà đóng cửa xe cái sầm, đi về bên này.
“Cốc cốc.”
Lưu Vạn Lâm hạ cửa sổ xe xuống một chút. Người đàn ông tức giận mà đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói: “Tại sao còn không đi?!”
Lưu Vạn Lâm chỉ chỉ phía trước trạm soát quân đội.
“Mẹ nó!” Người đàn ông chửi ầm lên, không có chút phong độ, từ trong túi móc ra một xấp tiền giấy màu hồng phấn, “Mày cùng lão tử đổi vị trí, tiền này chính là của mày.”
“Không đổi.”
“Mày!”
Người đàn ông liến mắt nhìn trong xe, phát hiện có bốn thanh niên khác mới im miệng, liếc mắt trừng Lưu Vạn Lâm một cái, tròng mắt nổi tơ máu hết sức hung bạo, lúc này mới ngại đen đủi mà phi phi, trở về xe.
Hắn ta vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, bỗng nhiên bước chân có chút chần chờ, xoay người lại hướng bên này nghiêng ngả lảo đảo mà đi tới. Lại không có đi đến chỗ cửa sổ Lưu Vạn Lâm, mà là nhào về phía Nguyên Viễn Đạo bên này.
Lưu Vạn Lâm đem cửa sổ xe đóng lên.
“Ngao!”
Vẻ mặt người đàn ông đập vào cửa xe, nghe âm thanh, Nguyên Viễn Đạo đều cảm thấy đau thay hắn ta luôn, mà hắn ta lại không thèm quan tâm đau đớn, ngao ngao mà muốn cắn Nguyên Viễn Đạo ở bên trong.
Tần Như Lam ôm Nguyên Viễn Đạo kéo về chỗ của mình trốn, nhìn tang thi tây trang ở ngoài vỗ cửa sổ xe nói: “Hắn ta bị cảm nhiễm!”
“Tôi biết.” Nguyên Viễn Đạo vỗ vỗ tay cậu cho bớt căng thẳng, nói, “Vừa rồi lúc hắn ta lấy xấp tiền ra, tay phải giấu ở sau người, tôi còn nghĩ giấu cái gì đâu, nhìn đến một đoạn băng gạc liền có chút hoài nghi.”
“Suy nghĩ như vậy mà còn nhìn ra cửa sổ xem?!” Lưu Vạn Lâm một bên lấy dao găm ném lên người tang thi, một bên nói, “Sớm hay muộn cũng tự tìm đường chết.”
Dao găm đâm vào tang thi trước, đồng thời, “Đùng” một tiếng, tang thi bị một phát đạn bắn vỡ đầu, máu óc lẫn lộn mà bắn hết lên cửa sổ xe.
Trong túi quần, bộ đàm đã lâu chưa vang lên của Lưu Vạn Lâm, hôm nay lại có tiếng phát ra.
Bên ngoài xe có thanh niên tuấn lãng cầm bộ đàm nói: “Lưu Vạn Lâm, lão tử tới đón anh, có vui không nào?”
-----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc hắc hắc, nhóm tiểu khả ái đoán xem thanh niên bên ngoài xe cùng tiểu công gì quan hệ? Đúng rồi thưởng moah moah một quả.
Editor: ha hả, tiểu công.