Chương 3: Vắc-xin phòng virus tang thi

Editor: Piscuits

Cửa bị Lưu Vạn Lâm khóa trái, ngoài cửa ở trên đường phố thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng tang thi gào, còn có vài tiếng kêu thảm thiết thưa thớt.

Tang thi chung quy chỉ là tang thi, cơ bắp cứng đờ, đánh mất thần trí, lên lầu gõ cửa là việc không thể nào.

Nguyên Viễn Đạo từ cửa sổ nhìn xuống trên đường có hai cụ tang thi, ánh mắt dịch xuống hướng cuối phố, tầm nhìn có thể thấy được bốn năm con tang thi nằm rải rác.

Màu phía chân trời nhìn cứ như bị họa sĩ tuyệt vọng tùy tay quẹt lên. Mặt trời chiều ngã về tây, toàn bộ thành phố chẳng khác nào ngày mai là ngày cuối cùng của thế giới, không có người đến, người đi, ồn ào náo động, có vẻ thưa thớt mà tốt đẹp, mong sao nó vẫn là hoàng hôn đẹp như trong mơ.

“Bang” một tiếng, ánh đèn rơi trên người Nguyên Viễn Đạo, cậu phản xạ mà “Bá” một tiếng đem bức màn kéo lên.

Lưu Vạn Lâm tay nắm lấy vạt áo thun hướng lên cởi ra, làm lộ cái lưng màu mạch nha, thanh âm rầu rĩ: “U a, thân thủ nhanh nhẹn.”

Nguyên Viễn Đạo chỉ chỉ trên đầu đèn: “Có điện hả?”

“ Ừ .” Lưu Vạn Lâm chỉnh lại đầu tóc rối, đem áo thun xách theo, hướng về buồng vệ sinh, “Tiểu khu của cậu có thể là mạch điện bị hủy……”

Cửa buồng vệ sinh đóng lại, cửa làm bằng thuỷ tinh mờ, sàn là lát gạch, cửa thuỷ tinh mờ ẩn ẩn có bóng dáng người, tiếng nước vang lên, sương mù mịt mờ, càng thêm mông lung.

Nguyên Viễn Đạo nhanh như bay mà mở ba lô ra, lấy ra di động, màn hình sáng ngời. Cậu thở ra một hơi thật mạnh, vẫn là không có tín hiệu.

Không lên được mạng, điện thoại cũng không gọi được, cậu cần cái di động này có tác dụng gì!

“Vì sao không có tín hiệu?!”

Tiếng nước trong buồng tắm ngừng lại, Lưu Vạn Lâm nói: “Tôi cũng không biết, cả nước cũng chưa tín hiệu.” Hắn đi theo đội Dạ Lang đi vài cái thành phố, đều không có internet.

Nguyên Viễn Đạo không nói chuyện.

Lưu Vạn Lâm mở vòi sen tiếp tục tắm rửa sạch chính mình, đã mười ngày rồi hắn chưa đi tắm.

Tắm xong rồi đem quần áo ngâm ở trong bồn, hắn mới phát hiện một vấn đề. Hắn có chút hành động theo cảm tình, mình không rời nhà, chỉ có một bộ quần áo này giờ cũng ngâm trong bồn.

Khoe chim vẫn là không khoe, đây là một vấn đề.

Hắn dùng khăn tắm quấn quanh bộ vị quan trọng, vừa mở cửa nhà tắm ra, đã ngửi thấy mùi đồ ăn, nói: " Tiểu Đạo à……”

Nguyên Viễn Đạo bưng một tô cà chua xào trứng gà từ phòng bếp đi ra, cậu cũng không biết bản thân sẽ ở chỗ này bao lâu, tới đâu thì hay tới đó: “Làm sao vậy?”

“Cậu……” Lưu Vạn Lâm khụ khụ, nếu là mấy anh em trong quân đội thì chỉ cần gào một tiếng “Đưa cho cái qυầи ɭóŧ đi” là được, cũng không biết vì sao khi thấy bộ dạng thanh niên sinh viên ngây ngô của Nguyên Viễn Đạo, hắn có chút ngượng, “Khụ, cho anh trai cái qυầи ɭóŧ đi.”

Nguyên Viễn Đạo nhìn cơ bụng cơ ngực múi nào ra múi nấy của nam nhân, vẻ mặt lạnh nhạt mà moi từ trong balo của chính mình lấy ra một cái quần không có mặc qua, đưa cho hắn.

Trở lại phòng bếp, Nguyên Viễn Đạo “Phốc” một tiếng cười.

Ha ha ha ha cái bộ dạng ngượng ngùng lại thẹn thùng thế nhưng lại xuất hiện ở trên người Lưu Vạn Lâm ha ha ha ha.

Hai người ăn cơm, Nguyên Viễn Đạo cũng tắm rồi. Mạt thế không có phương tiện giải trí, không ra cửa được, cũng không lên mạng được, vì thế sau khi ăn xong hai người tự thân vận động quần áo ai người đó giặt.

Không gian trong nhà vệ sinh rất nhỏ, Nguyên Viễn Đạo thấy quần áo cũng không dơ lắm, cậu tùy tiện xoa tẩy vài cái, phát hiện trên vạt áo chỗ có một vết máu, tay dừng một chút, sau đó càng dùng thêm sức mà xoa tẩy.

“Ai, cậu lấy chút bột giặt này……”

Lưu Vạn Lâm lấy bột giặt, hướng chỗ vết máu, tay lắc một cái, bột giặt rơi thành một bãi.

Lưu Vạn Lâm:"……"

Lưu Vạn Lâm một tay gom bột giặt lại một nửa, bỏ vào trong bồn của chính mình, nói: “May mắn hôm nay hai chúng ta đυ.ng phải, bằng không tôi cũng không tìm được cậu.”

Ý đồ đánh trống lãng cũng không cần lộ liễu vậy đâu anh Vạn Lâm. Tuy rằng trong lòng chửi thầm, nhưng Nguyên Viễn Đạo vẫn là làm bộ không nhận ra, hỏi: “ Ba tôi như thế nào?”

Lưu Vạn Lâm dùng sức mà xoa tẩy: “Nguyên tiến sĩ ở thành phố Y- căn cứ của chính phủ, căn cứ quân đội súng vác vai, đạn lên nòng, thập phần an toàn.”

“Vậy anh biết ba tôi làm gì sao?”

Lưu Vạn Lâm ngẩn người, vẫn là trả lời: “Nguyên tiến sĩ là người mà chính phủ mời về để chủ trì dự án nghiên cứu phát minh ra ‘ Vắc-xin phòng virus tang thi ".

Hóa ra không phải dạy học, mà là làm thí nghiệm. Nguyên Viễn Đạo nhớ tới cuốn 《 sổ tay sinh tồn tang thi》 trong phòng lão Nguyên, cho nên…… Tang thi đã sớm xuất hiện?

Có thể trước kia virus tang thi bùng nổ, tốc độ lây lan nhưng quả bom nổ chậm đã bị người giống đi, như ấn điều khiển từ xa, BÙM một cái mấy trăm vạn người lây lan cùng lúc, không đến một tháng, toàn bộ thế giới luân hãm.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, một là virus tang thi chỉ cần cắn một ngụm liền bị cảm nhiễm, lượng người ở Trung Quốc rất nhiều, số lượng tang thi cùng với sự gia tăng tốc độ thì liền có khả năng.

Hai là các nơi trên thế giới đều có nghiên cứu tang thi, giấu mà không nói, lây lan một cái, cục diện trở nên khó có thể khống chế.

Những người đó thừa biết sự tồn tại của tang thi đối với nhân loại là sự uy hϊếp vô cùng lớn, biết rõ hơn cả cậu, nhưng vì sao khi phát hiện tang thi lại lưu trữ làm thí nghiệm, để cành mẹ đẻ cành con mà không đem đi tiêu hủy?

Lão Nguyên lại có vai trò gì trong chuyện này?

“Đang nghĩ cái gì vậy?”

Lưu Vạn Lâm phơi xong quần áo trở về lại phát hiện quần áo Nguyên Viễn Đạo còn gác trong bồn, tay ở trong nước nắm chặt quần áo, tay trắng như tuyết, giống như viên kẹo sữa đại bạch thỏ lúc còn nhỏ hay ăn.

“ Anh Vạn Lâm, anh nói xem tụi tang thi này có phải tương lai sau này của thế giới không?”

“ Ừ .” Lưu Vạn Lâm xoa xoa tóc của cậu, đem bồn kéo lại đây, “Toàn bộ thế giới đều lâm vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng.”

Nói đến may mắn, nội bộ trong nước mâu thuẫn, cũng vì việc này mà dập tắt không ai phát động chiến tranh. Bất hạnh chính là chiến tranh thì ngừng, nhưng cuộc chiến giữa nhân loại và tang thi lại bắt đầu.

Lưu Vạn Lâm giặt sạch quần áo xong sạch rồi đem đi phơi luôn, hắn bôn ba mấy ngày này, đang muốn trở về phòng ngủ, lại phát hiện Nguyên Viễn Đạo vô cùng đáng thương mà đi theo phía sau.

Nguyên Viễn Đạo ngây người cô đơn hơn mấy chục ngày, thật vất vả mới gặp được một người sống, còn cùng nhau lái xe đánh quá tang thi, ăn cơm xong còn cùng nhau giặt quần áo, tuy rằng cậu giặt đến một nửa thì được Lưu Vạn Lâm giặt tiếp, nhưng cậu thật sự rất muốn đi theo Lưu Vạn Lâm.

Rốt cuộc, trạch nam Nguyên Viễn Đạo cũng chưa trải qua sự đời. Trước đó vài ngày cậu là một người từ bỏ cơ hội sống, nhưng một khi có người cho cậu dựa vào, cậu liền bày ra tư thái nhuyễn manh.

Cầu ôm đùi.

Cầu dỗ ngủ.

Cầu anh, Vạn Lâm ca.

Lưu Vạn Lâm nhướng mày, cuối cùng vẫn là mang theo cái đuôi nằm ở trên giường.

Giường đôi cũng tương đối rộng, Nguyên Viễn Đạo hoạt động một chút, tìm tư thế thoải mái nhất mà nằm.

Bố trí trong phòng thập phần gọn gàng, kệ sách ngày đầu giường, bức màn có màu xanh lục quân đội, khăn trải giường cùng vỏ chăn cũng y chang vậy. Nguyên Viễn Đạo có cảm giác chính mình là con ếch xanh nằm ở trong rừng cây, oa oa oa, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

“ Anh Vạn Lâm.”

Nguyên Viễn Đạo từ nhỏ liền đi theo lão Nguyên, lão Nguyên ó thể nói là một bên trông cậu một bên công tác, khi có công chuyện quan trọng liền quăng cậu vào nhà giữ trẻ, cậu ở thành phố Y tốt nghiệp tiểu học xong liền lão Nguyên đưa về thành phố A, học sơ trung và cao trung cậu toàn ở ký túc xá, tiền thì trước nay không thiếu, đến cả mật mã thẻ tiền lương của lão Nguyên cậu cũng biết.

Nhưng bởi vì từ nhỏ cậu và lão Nguyên chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với mọi người luôn có một loại xa cách. Cậu cũng không tự chủ động nhiệt tình giao tiếp, cũng không cự tuyệt người khác tiếp cận. Giờ lại ở cùng với Lưu Vạn Lâm mấy tiếng đồng hồ này, lại càng thêm thân mật.

Còn vì sao cậu lại cảm thấy thân mật, Nguyên Viễn Đạo cũng không biết. Cậu chỉ là đánh tâm nhãn thích ở bên người nam nhân này, muốn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, muốn cùng hắn đánh tang thi.

“ Hử? ”

“…… Kể chuyện xưa đi.”

“Tiểu hài tử.” Lưu Vạn Lâm nhìn hắn một cái, dùng ngón tay điểm điểm cái trán của cậu, lại đem ánh mắt chuyển về hướng trần nhà. Trường mi nhập tấn, ngũ quan lập thể, khuôn mặt hắn không thể nói là tinh xảo, nhưng lại anh khí bức người. Lúc này, môi mỏng nhấp nhấp, nói, “Dưới lầu có cặp vợ chồng, là người khá tốt, mỗi khi tôi trở về thành phố A, mỗi lần bọn họ đều ở nơi này, bọn họ liền chừa lại cho tôi một phòng, chỉ cho một mình tôi ở……”

Nguyên Viễn Đạo chỉ nghĩ nói một câu bình thường, ai ngờ lại hướng lòng Lưu Vạn Lâm thọc một đao. Hơi hơi ngẩng đầu nhìn lén Lưu Vạn Lâm một cái, lại phát hiện đôi mắt hắn trong trẻo không nhìn ra được thứ gì.

Lưu Vạn Lâm cũng nhìn cậu, ánh mắt kiên nghị: “Bọn họ là tang thi, đã là người chết.”

Ý là lúc bọn họ trở thành tang thi thì cũng coi như đã chết, mà làm tang thi, bọn họ nhất định phải bị gϊếŧ.

Nguyên Viễn Đạo: “Cũng không nhất định.”

Cậu nhớ tới chính mình từng xem qua một cái video, nữ nhân vừa mới sinh em bé ra liền hóa tang thi bị nhốt ở l*иg sắt, đầu tóc dài rối tung rũ ở sườn mặt, cô đem hài tử dùng áo khoác che lên, đẩy ra ngoài l*иg sắt……

“Tang thi…… Cũng có thể có cảm tình a.”

Lưu Vạn Lâm nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nhìn đến khi cậu cảm thấy lông tóc dựng lên hết mới nhẹ nhàng cười: “Tiểu Đạo, đừng có nói lời kiểu này nữa, khi virus tang thi bùng nổ, bao nhiêu người chết oan chết uổng liền đại biểu cho thấy có bao nhiêu người hận nó thấu xương……”

Nguyên Viễn Đạo nghĩ nghĩ cũng minh bạch, chưa nói cái gì, không đồng ý cũng không phản đối, hoàn toàn trung lập, không bạo lực không hợp tác, nhắm mắt lại ngủ.

Đúng vậy! Bất quá hiện tại tang thi bị virus khống chế, tình cảm dù có hay không cũng không ảnh, bọn họ tranh luận cái con khỉ gì?!

Nhiều đề tài bắt chuyện như vậy thì cớ gì lại nói cái này a a a a a a a a?!

Lại muốn nói gì đó, cậu vừa xoay đầu liền thấy Lưu Vạn Lâm nhắm mắt lại, mặt mày nhu hòa, đã nặng nề đi ngủ.

Chuẩn bị hết hai ngày, Lưu Vạn Lâm tìm thấy một chiếc xe việt dã bên ven đường, Nguyên Viễn Đạo ngồi một bên, ghế sau để lương khô, đi thành phố Y.

Trời trong sáng, không khí tốt lành, là một ngày đẹp trời, Nguyên Viễn Đạo đang đứng ở ô tô, Lưu Vạn Lâm xuống xe. Bỗng nhiên, ở cái ngõ nhỏ bên ven đường có hai người chạy ra, ở phía sau có mấy con tang thi chạy theo.

“Lưu Vạn Lâm!”

Nguyên Viễn Đạo một bên mở cửa xe một bên kêu, một tay nắm cây côn liền hướng tang thi đánh.

Lưu Vạn Lâm “Ai” một tiếng, một bên ôm cậu lui về phía sau một bên lấy chân đá, ở giữa đám tang thi kêu: “ Ngồi yên ở trên xe đi.”

Tình cảnh một lần nữa thập phần hỗn loạn.

Hai người kia bị tang thi đuổi rốt cuộc cũng không hề dính dính nhớp, hai người một cái vóc dáng lùn một cái vóc dáng cao, vóc cao mặc dù không mạnh bằng Lưu Vạn Lâm, nhưng sống chết trước mắt cũng đủ bình tĩnh, liên thủ cùng Lưu Vạn Lâm, vẫn còn tốt chán.

Nguyên Viễn Đạo một tay giữ chặt vóc lùn ôm về phía sau, một tay cầm cây côn quơ quơ đánh, đánh đại cũng đánh trúng một hai con tang thi .

Cây côn này đánh tới lui nhìn muốn sốt ruột, Lưu Vạn Lâm dở khóc dở cười, đánh tang thi còn phải chiếu cố tiểu tổ tông này, làm hắn phân tâm giải tuyết mấy con tang thi ở phía sau.

Nguyên Viễn Đạo đánh vào hư không vài cái, tay mỏi muốn chết, nghĩ thầm thanh niên khoa văn như cậu thật là yếu nhớt, bảo cậu đọc sách thì được, chứ kêu cậu đi đánh tang thi một cách chuyên nghiệp thì làm thế quái nào được. Vì thế cậu liền dắt vóc lùn chạy về xe, chui vào chỗ ghế sau, trốn.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu khả ái nhóm, nơi này là a khi,?(????` ) so tâm