Chương 2: Lần đầu tiên gϊếŧ tang thi

Editor: Piscuits

Lưu Vạn Lâm đang lái motor thấy báo hiệu xăng sắp hết, liền đi trạm xăng một chuyến, làm ồn tới bốn con tang thi, lại tốn thêm tý thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa chỉ đã sớm nhớ kỹ trong đầu.

Hắn mới vừa tiến vào tiểu khu liền cảm thấy không giống bình thường, dưới lầu trên mặt đất đầy vết máu loang lổ, có mấy cổ thi thể trình độ hư thối không đồng nhất. Nhưng…… Một con tang thi cũng không thấy.

Hắn nhẹ nhàng mà xuống xe, khom lưng đi qua chỗ cột xi măng bị xe đâm, sờ một hồi lại nhìn lên một tầng lầu, chỉ thấy chỗ cửa có một đầu của thanh niên chừng hai mươi tuổi cõng trên vai hai bao trừng mắt nhìn về phía hắn.

“The club isn"t the best place to find a lover

So the bar is where I go

Me and my friends at the table doing shots

Drinking faster and then we talk slow

You come over and start up a conversation with just me

And trust me I"ll give it a chance now……”

Lưu Vạn Lâm theo thanh âm nhìn về phía một tầng lầu khác, chỉ thấy dưới lầu vây quanh bảy tám con tang thi, tụi nó đang tranh đoạt một đồ vật.

Mà cái đồ vật kia chính là cái loa phóng thanh cỡ nhỏ của Nguyên Viễn Đạo, âm thanh mãnh liệt chấn động đến nổi chinh phục Lưu Vạn Lâm.

Lưu Vạn Lâm: “Chúng nó còn hiểu tiếng Anh?”

Nguyên Viễn Đạo mở cửa đi ra: “Có thể…… tụi nó cảm thấy hứng thú?”

Sự thật chứng minh rằng tụi tang thi đối với bọn họ càng hứng thú hơn, “Ngao” một tiếng, toàn bộ tang thi chạy tới chỗ bọn họ.

Lưu Vạn Lâm một phen giữ chặt Nguyên Viễn Đạo chạy như bay, để cậu ngồi ở ghế sau. Đầu ngón tay của tang thi chạy đằng trước vừa mới chạm vào hai bao trên vai Nguyên Viễn Đạo, đã bị xe máy bỏ xa.

Xe máy ở trên đường chạy nhanh như bay, Nguyên Viễn Đạo đặt tay ở trên vai Lưu Vạn Lâm, cảm giác được cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải dệt , nói: “Cảm ơn anh.”

Lưu Vạn Lâm trả lời: “Không cần cảm ơn, Tiểu Đạo.”

Nguyên Viễn Đạo mặt vô biểu tình nói: “Kêu tôi Viễn Đạo.”

“Tốt, Viễn Đạo.” Lưu Vạn Lâm gợi lên khóe môi, tâm tình trở nên không tồi, “Tôi kêu Lưu Vạn Lâm, cậu có thể kêu tôi anh Vạn Lâm *.”

* mọi người nghĩ " anh Vạn Lâm " hay là " Vạn Lâm ca "*

Mùa thu vẫn có chút se lạnh, Nguyên Viễn Đạo rúc mặt ở sau lưng to rộng của Lưu Vạn Lâm, tuy rằng vẫn lạnh như cũ, nhưng mà cảm thấy an ủi.

Trên đường cái là một mảnh hoang vắng, nhiều xe không biết là hãng nào cũng nằm lung tung một đống, nơi nơi đều là máu tươi, còn có xác tang thi. Nguyên Viễn Đạo cảm giác như chính mình đi vào phim trường của mấy bộ phim kinh dị, cũng may Lưu Vạn Lâm lái motor rất nhanh, tang thi chưa kịp đi vài bước, liền không nhìn thấy bóng dáng bọn họ.

“Anh biết lão…… Ba ba tôi?”

Lưu Vạn Lâm nói: “Biết, chính là Nguyên tiến sĩ kêu tôi tới đưa cậu đến chỗ của tiến sĩ.”

“Anh là thuộc hạ của ba tôi?”

“Không.” Lưu Vạn Lâm lái đầu xe vừa đi vòng qua bốn năm nhóm tang thi , nói, “Tôi nợ tiến sĩ một cái ân tình.”

Thật soái! Nguyên Viễn Đạo nghĩ, có chút giống như hiệp khách cổ đại.

Kỳ thật, nếu gió lại nhỏ một chút, liền lái xe vĩnh viễn ở trên đường cái cũng không tồi.

Loại người chủ quan trong tình cảm chính là không đáng tin cậy như vậy, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, còn không phải quen biết chính thức, liền tự nhiên thoải mái ở chung, chẳng lẽ là do quá trình sinh tử cộng sinh?

“Anh là quân nhân sao?”

Lưu Vạn Lâm trầm mặc một lát, mới nói: “Đã từng.”

Nguyên Viễn Đạo cảm giác chính mình chọc chỗ đau của người ta, liền ngậm miệng, miễn cho cậu dậu đổ bìm leo. Lưu Vạn Lâm cũng cảm thấy không có gì, hỏi: “ Bài hát kia gọi là gì?”

“Shape of you.”

Hóa ra là bài hát Tiếng Anh , Lưu Vạn Lâm cảm thán, quả nhiên có văn hóa: “Rất dễ nghe.”

Nguyên Viễn Đạo khụ khụ, sợ đem tang thi đưa tới, vì thế để sát vào lỗ tai Lưu Vạn Lâm, nhỏ giọng hát:

“The club isn"t the best place to find a lover

So the bar is where I go

Me and my friends at the table doing shots

Drinking faster and then we talk slow

You come over and start up a conversation with just me

And trust me I"ll give it a chance now……”

Nguyên Viễn Đạo âm thanh trong trẻo, hát rất êm tai, khi ngâm nga đặc biệt ôn nhu.

Vành tai Lưu Vạn Lâm lén lút đỏ lên.

Một bài hát xong rồi, Lưu Vạn Lâm dừng lại xe, xoa xoa lỗ tai nói: “Tới rồi.”

Hai người còn chưa kịp xuống xe, liền thấy một con tang thi nữ mặc áo ngủ nhào lại đây. Lưu Vạn Lâm chân trái dẫm lên mặt đất, nói: “Nằm xuống.”

Nguyên Viễn Đạo liền nằm ngay đơ trên xe.

Chỉ thấy một cái chân dài từ trên mặt cậu quét ngang qua, thanh âm trầm thấp vang lên, thấy đôi ủng quân đội đá vào đầu tang thi.

Tang thi bị đá bay, lại chậm rãi bò dậy, mới vừa hé miệng muốn gào gọi đồng bọn đến giúp, một thanh dao găm cắm vào yết hầu của nó, phá hỏng cổ họng nó.

Lưu Vạn Lâm vài bước tiến lên, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm dáng người mập mạp của tang thi.

Mạt thế đến mấy ngày nay, hắn gϊếŧ tang thi tuyệt đối không ít, nhưng người quen biến thành tang thi vẫn là cái thứ nhất.

Có chút không xuống tay được.

Phía sau có tang thi đi tới, hắn đột nhiên muốn hút điếu thuốc.

Nguyên Viễn Đạo nhìn tang thi Địa Trung Hải ( tang thi đầu hói) đi từng bước một muốn tiếp cận Lưu Vạn Lâm, mà Lưu Vạn Lâm giống trúng tà nhìn chằm chằm nữ tang thi trung niên.

Không phải chứ, cậu ngồi dậy , nhìn nữ tang thi, không nghĩ tới anh trai quân nhân thích thể loại như vậy a.

Cậu nhẹ nhàng mà xuống xe, nắm chặt từ lưng quần lấy ra con dao xẻ dưa hấu, đi hai bước phát hiện tờ báo chí dùng làm vỏ đao còn không có lấy ra, dọa cậu ra một thân mồ hôi lạnh.

Còn cách khoảng vài bước, cậu nhảy dựng trong lòng.

Muốn gϊếŧ người……A không, muốn gϊếŧ tang thi, mau ra tay tàn nhẫn mau ra tay tàn nhẫn, đầu óc đầu óc……

Lưu Vạn Lâm ngón tay giật giật, sờ đến chuôi đao, ánh mắt lập tức sắc bén lên, chân trái vừa chuyển, tay phải nháy mắt đem dao găm lấy ra, “Xuy” một tiếng, tang thi Địa Trung Hải xương sọ cứng rắn bị đâm thủng. Nữ tang thi lại nhào về phía hắn, hắn một chân đá vào bụng tang thi, tang thi bị đá bay nửa thước nằm rất xa, vẫn giãy giụa muốn đứng dậy ăn thịt hắn.

Nam tang thi vặn vẹo mà đứng lên, muốn vồ tới Lưu Vạn Lâm mà cắn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nguyên Viễn Đạo chạy phía trước lập tức đẩy tang thi mặt đập xuống đất, miệng sẵn gặm luôn một mồm sỏi đá, tiếp theo đã bị Nguyên Viễn Đạo siêu độ.

Dao xẻ dưa hấu dựa theo vết thương Lưu Vạn Lâm lưu lại mà cắm vào, còn nhích nhích dao tới lui.

Lưu Vạn Lâm xử lý xong nữ tang thi sau liền thấy Nguyên Viễn Đạo ngồi ở trên eo tang thi đầu hói, trên tay cầm dao xẻ dưa hấu dính máu thịt đỏ trắng lẫn lộn, vẻ mặt mờ mịt vô thố.

Lần đầu tiên gϊếŧ tang thi, về mặt tình cảm có thể tha thứ. Lưu Vạn Lâm mò từ trong túi quần móc ra một bao thuốc lá nhăn dúm, tổng cộng còn có hai điếu, cầm ở trong tay, chửi thầm keo kiệt, vì thế đem điếu thuốc lấy ra, đem hộp thuốc ném: “Hút thuốc sao?”

Nguyên Viễn Đạo: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

Lưu Vạn Lâm: “……”

“…… Kệ đi.”

Nguyên Viễn Đạo tiếp nhận điếu thuốc nhăn dúm, ngậm ở trong miệng, đợi nửa ngày cũng không đốt hút. Giương mắt nhìn Lưu Vạn Lâm, lại thấy hắn sờ tới sờ lui trên người như tìm bật lửa.

“Mẹ nó.” Lưu Vạn Lâm trên mặt khó chịu nhịn không được nói, “Bật lửa ném rồi.”

“Tách” một tiếng thanh thúy vang lên.

Một ngọn lửa màu xanh nở rộ, Lưu Vạn Lâm ngậm thuốc lá để sát vào một chút. Hai điếu thuốc tiến đến sát nhau, bỗng nhiên một người hút một hơi.

Sương khói lượn lờ, hai người liếc nhau, phảng phất như thấy một thế giới khác. Mạt thế mang đến sinh ly tử biệt, cũng mang đến bọn họ giao thoa.

“Không phải có hại cho sức khỏe sao?”

Lưu Vạn Lâm đem hai xác tang thi chuyển qua ven đường, hỏi.

“Vậy hại lần này đi.” Nguyên Viễn Đạo nhìn hắn kiên nghị , vén tay áo lên, nói, “An táng sao?”

“Không được.” Lưu Vạn Lâm duỗi thẳng eo, vạt áo thun ẩn ẩn mà lộ ra một đoạn eo, bất đồng với mấy tiểu bạch kiểm da trắng như sữa bò thì hắn có cơ bụng đẹp như hoa văn, nói “Người chết như đèn tắt.”

Vô hình câu dẫn, nhất trí mạng.

Nguyên Viễn Đạo dời đi ánh mắt, thuận miệng nói tiếp: “Có đạo lý.”

Lưu Vạn Lâm ngựa quen đường cũ mà dẫn dắt cậu lên lầu, mở cửa ra lầu hai, trong phòng đều không có tang thi, ngược lại giống như trước kia khi chưa có mạt thế, được người ta sửa sang lại vừa ấm áp vừa sạch sẽ.

Lầu hai là ba phòng một sảnh, lấy đại sảnh làm ngăn cách, phân ra một phòng nhỏ làm bếp. Nguyên Viễn Đạo mở ra tủ cánh tủ lạnh trong phòng bếp, một tủ tràn đầy nguyên liệu nấu ăn đập vào mắt cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói bán manh sẽ có tiểu khả ái ôm đi, moa~(*/ω\*)