Chương 1: Virus tang thi bùng nổ

Editor + beta-er: Piscuits

Nguyên Viễn Đạo kéo ra bức màn nhìn xuống dưới lầu, có mấy người cả thân dính đầy máu như quái vật đang lang thang không có mục tiêu.

Đã là ngày thứ sáu tang thi xuất hiện.

Đúng vậy, không sai, là tang thi. Từ năm ngày trước quái vật đối với nhân loại mà nói không hề giống trong điện ảnh, trong tiểu thuyết lum la, mà là một loại tàn khốc hơn.

Máu tươi, gào rống, thét thảm thiết, nước mắt, tuyệt vọng……

Nguyên Viễn Đạo ở trong nhà mấy ngày này nhìn thấy bên ngoài người dân chạy trốn bị tang thi biến dị đè trên mặt đất cắn xé, cắn nuốt, có vài người bị cắn sau đó chết đi, có vài người bị cắn sau đó biến thành quái vật, hơn nữa gia nhập chung với chúng nó.

Mỗi một ngày tỉnh lại, Nguyên Viễn Đạo đều sẽ cảm thấy chính mình như nằm mơ một cơn ác mộng hoang đường, mà ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh gào rống nói cho cậu biết, ác mộng vẫn đang tiếp diễn.

Nguyên Viễn Đạo mở khóa điện thoại di động, mở ra Weibo, tiêu đề【 virus tang thi bùng nổ?! 】 còn nằm ở vị trí đệ nhất hot search, phía dưới mấy cái đều là các loại đề tài về tang thi như là 【 mạt thế tới rồi! 】, 【 đối mặt với tang thi các bạn nên làm cái gì bây giờ! 】đề tài linh tinh cả đống.

Ngày đầu tiên, trên mạng liền có mấy cái video quay được tang thi, được chia sẽ hơn vạn lần, nhưng mọi người cũng không để ý lắm. Rốt cuộc sống tới tuổi này , ai sẽ nghĩ đến mấy cái quái vật như trong phim điện ảnh sẽ thực sự xuất hiện đâu.

Lúc ấy, trên diễn đàn bình luận có mấy anh em còn đang trêu ghẹo với nhau, bắt đầu từ “Có thể là quay mấy bộ phim tang thi ở trong nước đâu, tôi đẹp trai như vậy thế mà đạo diễn không mời về làm nam chính” đến " Nếu thực sự là tang thi tới lão tử liền đánh chết nó, hận không thể tay cầm súng bắn một phát đạn bắn vỡ đầu nó thật là tiếc nuối a” khoác lác vân vân.

Ngày thứ ba, Weibo đại V@ cho official weibo dò hỏi nguyên nhân, official weibo cấp ra ba cái, cái nào cũng được trả lời.

“Hư hư thực thực virus AR tiến hóa đến kiểu virus mới, có phương diện quan hệ đang áp dụng cách tương ứng. Chúng ta phải tin tưởng chính phủ, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng……”.

Official weibo dìm bình luận trước, rốt cuộc nhân dân quần chúng lo lắng thời khắc sinh tử tồn vong, không kịp lên mạng tiêu khiển.

Ngày thứ năm, trường học trước tiên cho nghỉ, nhà học sinh nào ở trong thành thị thì học sinh cứ về nhà, chờ đợi tin tức từ nhà trường. Còn nhà học sinh nào ở nơi khác thì lấy hành lý đi tới đồn cảnh sát sẵn sàng đón bến xe, ga tàu hỏa.

Ngày thứ sáu, ngón cái của Nguyên Viễn Đạo lướt ở trên màn hình một chút, cập nhật thất bại, internet đã bị ngưng đoạn.

Nguyên Viễn Đạo lăn một cái từ trên mặt đất bò dậy, chạy vào trong phòng bếp, mở ra vòi nước thấy nước sạch trào ra, mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Thuận tay đóng vòi nước, cậu chớp chớp đôi mắt chua xót, nhìn đến ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng khách, nhịn không được nhớ tới lão Nguyên.

Lão Nguyên là lão ba của cậu, nửa tháng trước khi virus tang thi chưa bùng nổ, lão ba cậu có trở về một lần, cùng ăn cơm chiều với cậu, dặn dò cậu về tiền trong thẻ, nếu không đủ lại nói với ông sau đó lại vội vã mà đi rồi.

Cậu không biết lão Nguyên đang làm gì, cũng không hỏi. Giờ phút này cũng không biết lão Nguyên thế nào…… Có còn sống hay không?

Con mẹ nó! Đến địa chỉ làm việc của lão Nguyên cậu cũng không biết, lão Nguyên nếu đã chết cậu liền không biết nên đi chỗ nào tìm xác! Thảo! "Lạch cạch” một tiếng, ghế nhỏ bị một chân cậu đá văng, cách người cậu một khoảng.

Nguyên Viễn Đạo phục hồi tinh thần lại, dùng sức vỗ vỗ mặt chính mình. Bình tĩnh một chút, cứ như vậy mày có còn muốn tìm lão Nguyên không.

Việc cấp bách là làm thế nào để sống sót.

Nguyên Viễn Đạo mở tủ lạnh ra, tủ lạnh đầy ấp đồ ăn, có bánh quy, phía dưới quầy ướp lạnh còn có thịt.

Cậu là một người thích ăn ở nhà, cũng không muốn ăn ở bên ngoài, mỗi lần nghỉ về nhà, đều phải mua sắm một lần, đem tủ lạnh nhét đầy đồ ăn, từ đó về sau mấy ngày làm trạch nam ở trong nhà, chỉ có ra cửa một chuyến là đi đổ rác.

Điện và nước không biết khi nào sẽ cắt, nên cậu đem toàn bộ vật có thể đựng nước đều đem đi chứa nước, đem mấy cây nến lần trước mua khi cúp điện để ở trên bàn, nghĩ nghĩ lại đem bật lửa trong túi lấy ra để cùng nhau.

Nội trong hai tháng đều không lo thức ăn nước uống.

Buổi sáng dậy trễ, Nguyên Viễn Đạo tùy tiện ăn chén mì, tới giữa trưa đến lúc ăn cơm cũng không cảm thấy đói bụng lắm, nghĩ có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, nếu không đói bụng thì không cần ăn.

Cậu lết đôi dép lê hình con Husky xuẩn manh* đi đến phòng ngủ, nằm gục ở trên giường, đem dép tháo ra, cuốn chăn ngủ.

*Xuẩn manh: vừa ngu vừa cute*

Cậu nằm mơ thấy lão Nguyên từ nửa tháng trước đã trở lại, cùng nhau ăn cơm chiều với cậu, hỏi việc học tập của cậu hỏi cậu có yêu đương không, hai cha con nói cười yến anh, cậu thiếu chút nữa cười đến tỉnh, tay sờ đến bật lửa kim loại trong túi, vừa cười vừa đưa cho lão Nguyên, lão Nguyên tiếp nhận bật lửa cao hứng mà nói con trai à lão ba không hút thuốc a.

Nguyên Viễn Đạo:……

Hình ảnh vừa chuyển, cậu đang ngồi trong phòng khách châm một ngọn nến, ánh nến mờ nhạt chiếu không được xa lắm, cho nên chỗ gần cửa ra vào đen sì.

Cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu vẫn là nhìn chằm chằm bật lửa trên bàn.

Cốc cốc cốc cốc……

Nguyên lai không phải ảo giác, Nguyên Viễn Đạo hầu kết giật giật, có chút khẩn trương, giương giọng hỏi: “Ai đó?”

Tiếng gõ ngoài cửa vang lên kịch liệt.

Cậu kiềm chế sợ hãi trong lòng, cầm lấy ngọn nến hướng về chỗ gần cửa đi tới, để mắt sát vào chỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy lão Nguyên ăn mặc một thân quần áo như nửa tháng trước, miệng không ngừng ho , cậu vội mở cửa.

“…… Tiểu…… Tiểu Đạo……”

“Đã bảo đừng kêu con như vậy, kêu Tiểu Nguyên cũng được. Tiểu Đạo Tiểu Đạo hoài, con lớn rồi……” Nguyên Viễn Đạo đóng cửa, lại không cẩn thận chạm vào tay lão Nguyên, lạnh đến tim của cậu nhảy dựng, “ Tay cha tại sao lại lạnh như vậy, chẳng lẽ bị đông lạnh?”

“Mau……” Lão Nguyên xoay người muốn mở cửa, cả người run rẩy, “…… Ra……”

“Cái gì?” Nguyên Viễn Đạo một bên đem lão Nguyên đẩy đến trên sô pha ngồi xuống, đem thảm quấn lên người ông, vừa đi về phòng bếp vừa nói, “Con trước đi lấy cho cha chút nước uống, nước và điện hiện tại đều ngừng, bên kia cha thế nào?”

“Cạc cạc cạc cạc lạc……”

Nguyên Viễn Đạo ra tới cửa phòng bếp liền thấy một bóng người nhào về phía bản thân, nhanh chóng nghiêng người tránh đi, vừa định nói " Cuộc sinh tử này chính là không đến nổi buồn nôn như vậy”, nhìn qua lại phát hiện sắc mặt lão Nguyên tái nhợt, khóe mắt thấm ra tơ máu màu nâu tím, lại muốn nhào lên người mình.

Hóa ra lão Nguyên cũng biến thành tang thi

.

Quen thuộc người, quen thuộc âm thanh gào rống, Nguyên Viễn Đạo không thể tin tưởng mà đứng yên ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn lão Nguyên mồm như bồn máu to chậm rãi mở ra hướng về phía mình……

Nghĩ đến cảnh bị cắn, Nguyên Viễn Đạo còn có thời gian rảnh mà phun tào, Nguyên tiến sĩ, tướng ăn thật khó coi a.

“Áaa ——”

Tiếng nữ thét lên như xé rách cả trời.

Nguyên Viễn Đạo bị doạ tỉnh, so với mồm như bồn máu của lão Nguyên càng dọa người chính là cậu cư nhiên bị tiếng thét cao như quảng tám của người phụ nữ dọa.

Cậu lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lại nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ chiều, cậu ngủ hai giờ, âm thanh la hét của phụ nữ kia còn tiếp tục vang lên, lại nghe “Phanh” một tiếng, các tang thi dưới lầu gào rống.

Nguyên Viễn Đạo nhảy xuống giường, chạy đến phòng khách, từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc xe ô tô phổ thông màu xám bạc đâm vào cột xi măng bên đường, cửa sổ xe đã đóng, chỉ có thể nhìn thấy từ sau cửa sổ có một cô gái ngồi ở ghế sau mở ra đai an toàn, trước cửa sổ có mấy con tang thi, không ngừng đập cửa kính.

Nguyên Viễn Đạo cau mày, ô tô trong khoảng thời gian ngắn còn có chút an toàn, nhưng nếu thời gian kéo dài hơn thì chưa chắc, khả năng cửa kính xe bị đánh vỡ, hoặc là cô gái bị dọa điên rồi, thì sẽ không ổn tý nào.

Mỹ nữ gặp nạn, từ trước đến nay đều là anh hùng từ trên trời bay xuống, cứu nàng khỏi nguy hiểm, trở thành một đoạn giai thoại.

Nhưng hiện tại là mạt thế.

Nguyên Viễn Đạo thật ra rất muốn cứu, nhưng nề hà một cái vấn đề đó là cậu không đánh lại tang thi nha.

Nguyên Viễn Đạo đứng nhìn một lát, trở lại trong phòng tìm cái loa phóng thanh cỡ nhỏ, cầm chắc trên tay, bật lên nút thu âm.

“Khụ khụ, tiểu thư trên xe, cô không cần kinh hoảng.”

Trong phút chốc, mấy con tang thi bị âm thanh chấn động mãnh liệt từ loa cỡ nhỏ hấp dẫn mà tập trung lại dưới lầu. Nhưng mà dưới lầu có cửa khóa bằng sắt, chúng nó chỉ có thể ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh muốn mòn con mắt.

“Nếu như cô muốn ở trong xe trốn tránh, tôi kiến nghị cô tốt nhất đem miếng chống nắng chắn kín cửa sổ, chúng nó không nhìn thấy cô, sẽ không vây quanh.”

“…… Ở trong xe cố gắng đừng phát ra tiếng động.”

Trong xe cô gái che miệng bật khóc, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu săn sóc của nam thanh niên trẻ tuổi.

" Tôi cảm thấy xe cô còn có thể khởi động, nếu cô…… Hiện tại mấy con tang thi đều ở dưới lầu nhà tôi, nếu cô có thể dũng cảm một chút, một lần nữa khởi động xe, liền có thể rời khỏi nơi này. Đương nhiên tôi không thể đảm bảo bên ngoài có an toàn hay không, nhưng còn sống chính là một chuyện tốt. Chúc cô may mắn, cô gái.”

Cô gái vẫn là không đi, cô cuộn tròn ở ghế phía sau, đưa tay sát cửa sổ giơ khẩu hiệu " OK ", ý cô bảo là còn tốt, sau đó dùng mấy miếng chống nắng chắn kín hết cửa sổ, sau đó trốn ở chỗ ngồi phía sau.

Sau khi Nguyên Viễn Đạo thấy vậy liền thở ra một hơi, đem loa cỡ nhỏ thu lại.

Kỳ thật giúp đỡ cô gái làm cho cậu cảm thấy mạt thế rất chân thật, làm cậu thoát ra khỏi cảm xúc cô đơn tuyệt vọng.

Nguyên Viễn Đạo nhớ tới lão Nguyên trêu chọc cậu hay tự xưng bản thân là “Nguyên tiến sĩ”, chẳng lẽ lão Nguyên là giáo viên đại học?

Nguyên Viễn Đạo đem phòng của lão Nguyên lục lọi một lần, trừ bỏ quyển 《 sổ tay sinh tồn tang thi 》 còn lại cái gì cũng chưa xem đến. Cậu ngồi ở trên giường, cầm lấy khung ảnh của lão mẹ trên đầu giường, dùng tay áo lau lau, nói: “Lão mẹ, mẹ có biết lão Nguyên đang làm gì không?”

Trong khung ảnh, cô gái rúc vào trong lòng ngực lão Nguyên ôn nhu mà cười.

Ngoài cửa sổ, trên bầu trời màu xanh biếc xa xăm trống trải, chỉ có mấy con chim bay bay.

------------------

Giao thông thành phố A bị tê liệt, xe trên đường cái chính là đầu xe này đâm đuôi xe nọ, cách đó không xa liền có một vụ tai nạn xe cộ, cửa xe mở ra, chỗ ngồi phía trước có con tang thi bị đai an toàn thắt lấy, trên người nó có đầy vết máu mới cũ, con mắt như lòi ra, như là cảm giác được cái gì đó, đôi tay giơ lên, giãy giụa lên.

Một đôi ủng quân đội chậm rãi tiếp cận, như có như không tiếng xé gió từ vũ khí sắc bén, “Xuy” một tiếng, dao găm cắm vào hốc mắt của tang thi, xoay xoay sau đó rút ra.

Tay tang thi rũ xuống dưới.

Nam nhân đem dao găm phóng một cái, cắm ngay giữa trán con tang thi từ phía sau đang đi lại đây, đột nhiên xoay người, chân đá xoay ngang một cái đánh trúng huyệt thái dương của con tang thi loạng choạng phía bên trái, tang thi ngã trên mặt đất……

“Lưu Vạn Lâm, anh ở đâu?! Anh con mẹ nó cái đồ vô tổ chức vô kỷ luật…… Ngọa tào! Anh xử hết tang thi rồi!”

Nam nhân ấn xuống cái nút bên bộ đàm, một chân dẫm lên con tang thi đang giãy giụa muốn đứng lên, một tay rút ra con dao găm thật dài, “Xuy” một tiếng cắm vào đầu tang thi.

Thế giới lập tức an tĩnh.

“Tôi ở……” Lưu Vạn Lâm nhìn phụ cận, cách đó không xa mấy con tang thi nghe mùi vị lại chạy tới nơi này, “Tôi đang ở trên đường, giao thông bị tê liệt, không gặp người sống, tang thi tương đối thưa thớt.”

“Con mẹ nó, anh không biết đường còn chạy khắp nơi, cuối cùng cũng là lão tử đi kiếm anh trở về……”

“Ông đây biết đường.”, Lưu Vạn Lâm duỗi tay đem dao găm cắm ở trán tang thi rút ra, đem dao cắm về vỏ đao bên hông, đôi mắt màu trà bất động thanh sắc mà nhìn mấy con tang thi đang dần dần đi tới, nói, “Tôi tiếp theo không đi chung với mấy người nữa rồi.”

Bộ đàm truyền đến âm thanh mỏng manh có rè rè tiếng điện.

“A, tại không đi a?”

Thanh âm có chút chần chờ, nhưng mọi người đều biết nguyên nhân, hỏi một chút cũng là cho hắn cơ hội thu hồi ý định.

Lưu Vạn Lâm bước nhanh đi vài bước, đem xe motor ngã trên mặt đất nâng dậy, sải chân ngồi lên, vặn chìa khóa: “Tôi muốn tìm một người.”

“…… Được rồi, chúc ông may mắn.”

“Ừ, chúc mấy người cũng vậy.”

“Rừm rừm ——”

Xe motor chạy như bay, quăng lại cho mấy con tang thi bóng lưng tiêu soái.