Chương 12: Dễ thương ăn được không?

Editor: Piscuits

“Nơi này chính là chỗ ở tạm thời của chúng ta.” Nguyên Viễn Đạo tuyên bố.

Hòa thượng gầy cõng sọt đánh giá khắp nơi, do dự nói: “Nơi này không tốt lắm đâu.”

Nguyên Viễn Đạo cười, đem đại thúc tiến vào, nói: “Nhà này phỏng chừng không còn ai, có cái gì không tốt, còn có thể cứu tế chúng ta một chút.”

Nguyên Viễn Đạo đi đến cửa sổ chỗ nhìn một chút, nhìn nhìn một hồi, thấy tầm nhìn từ tầng lầu này không tồi lắm, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, quay đầu lại nhìn hòa thượng gầy, nghĩ ra một cái ý kiến hay, lôi kéo ông đi đến phòng khách tới chỗ đặt ảnh chụp, nói: “Thấy không, nhớ kỹ bộ dáng chủ nhân nhà này, lần sau mà có gặp gỡ ở bên ngoài thì tự ông tiếp đón chu đáo, cũng coi như có qua có lại.”

Hòa thượng gầy thấy cậu tự biên tự diễn, cũng không thèm so đo với cậu, chỉ ngồi xuống đất, vì người của căn nhà này mà tụng Vãng Sinh Chú*.

* Hay còn gọi là Chú Vãng Sanh như trong Phật giáo: cho biết thần chú này có công năng phá trừ tất cả nghiệp chướng căn bản, để được vãng sanh về Cực lạc.*

Nguyên Viễn Đạo rảnh đến hốt hoảng, ngồi bắt chân ở trên ghế sô pha. Tiểu Linh ở một bên ngồi ngay ngắn, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hòa thượng gầy, phảng phất như nhìn chằm chằm một cục thịt ba chỉ nóng hổi, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Hòa thượng gầy một đường bị nhìn chằm chằm, trong lòng hơi hơi muốn xù lông, sau lại yên tâm vì có Nguyên Viễn Đạo trấn áp, Tiểu Linh cùng đại thúc sẽ không thật sự ăn liền không thèm để ý.

Thèm đi thèm đi, dù sao cũng không ăn được, đại khái chính là ý tứ như vậy. Giờ phút này lại bất động thanh sắc mà đi về chỗ đó ngồi xuống, một tay cầm tràng hạt, hai cái mép môi mỏng manh nhép tới nhép lui, thế mà thực sự có vài phần phong phạm cao tăng.

Đại thúc không biết chuồn ra khi nào.

Nguyên Viễn Đạo sờ sờ đầu tóc của Tiểu Linh, đứng dậy đi vào trong phòng tìm vài thứ xem.

Tủ lạnh chất đống rau quả, nồi cơm điện còn có một nửa cơm thừa, Nguyên Viễn Đạo quét mắt thấy gạt tàn thuốc trên bàn phòng khách, bên trong còn có chút khói bụi, hết thảy vẫn duy trì y như lúc chủ nhân rời đi.

Cái chết tới quá mức đột ngột, người ở căn nhà này chắc khi rời khi sẽ không nghĩ tới bản thân sẽ không về lại được nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, hương vị máu thịt thơm ngọt xuyên qua kẹt cửa, Tiểu Linh ngửi được, hai mắt đăm đăm.

“Âm thanh gì vậy?”

Nguyên Viễn Đạo cười ha ha, ôm Tiểu Linh tới cửa: “Không có gì không có gì, tôi đi xem.”

Nói rồi giơ tay giữ cửa, mở ra.

Để xem là tang thi phương nào hay vẫn là như cũ, hay là đại thúc bị Nguyên Viễn Đạo đuổi đi ở hàng hiên lần trước.

Đại thúc cầm một cái chân ở trên tay, vâng lời mà đưa cho Nguyên Viễn Đạo: [ Ăn. ]

Nguyên Viễn Đạo đời nào chịu, làm cho hắn ta tránh ra.

Tiểu Linh đói lả, thấy thế đi theo đại thúc nói: [ Ăn. ]

Nguyên Viễn Đạo nghĩ thầm lão tử chính là gay, □□* điều kiện thiếu thốn, dễ thương cũng không được, dễ thương có thể ăn thay cơm sao?

* Nó vốn là 2 cục cute như vậy :>> *

Tiểu Linh một đôi mắt nhìn qua: [ Ăn. ]

Ai da uy, tiểu loli của cậu, lần đầu tiên không thể biểu đạt rõ ràng ý nguyện của chính mình lại lên tiếng cho cái bụng của mình như vậy có tốt không?

Chịu khổ vả mặt, Nguyên Viễn Đạo tự giảng giáo lý trong lòng, được rồi, dễ thương vẫn là có thể đổi cơm ăn, ai có thể chống cự được cái cảm giác tội lỗi “Không cho loli cơm ăn” này đâu? Dù sao cậu cũng không thể.

Nguyên Viễn Đạo than một hơi, ý bảo bọn họ đi theo chính mình xuống lầu, chỉ một gian phòng cửa mở rộng: [ Đi ăn. ]

Đại thúc cùng Tiểu Linh như được đại xá, vội vàng vào cửa ôm chân, bắt đầu gặm.

Tiểu Linh gặm một miệng huyết, nhớ lại Nguyên Viễn Đạo tới, quay đầu lại đối ỷ ở cửa Nguyên Viễn Đạo nói: [ Ăn. ]

Nguyên Viễn Đạo nhìn hai cái đồ tham ăn đang nhìn mình, tức giận mà trả lời: […… Không ăn. ]

Đại thúc cùng Tiểu Linh không thất vọng mà tiếp tục ăn, rất có xu thế càng ăn càng thơm. Nguyên Viễn Đạo mắt cũng chưa nhìn, nghĩ thầm thật sự ăn ngon như vậy sao?

Ý thức được ý chí của mình đang dao động, vội vàng đi vào phòng dạo dạo, ý đồ muốn quên đi du͙© vọиɠ muốn ăn thịt của chính mình.

Ngoài cửa sổ một mảnh tiêu điều* , Nguyên Viễn Đạo ngồi dưới đất.

*Một mảnh tiêu điều chắc là ý chỉ một cảnh sắc hay một nơi chốn tồn tại trong thực tại hoặc trong tâm trí, mang hơi hướng đượm buồn, có thể là một cái gì đó trong quá khứ nhưng đến hiện tại đã mất đi, thể hiện niềm tiếc nuối cho một chốn thân quen nay chỉ còn trong dĩ vãng.

Đây là từ một người bạn chuyên văn giúp tui, ehe và một người bạn chuyên văn khác thì nói ngắn gọn là cảnh hoang tàn, ehe*

Anh nghĩ hòa thượng gầy ở trên lầu siêu độ, chính mình lại ở chỗ này tụ chúng khai trai**, không khỏi khóc cười một chút, nếu hòa thượng gầy thấy được……

** Ở chương nào đó thì có cái này, ở tình huống này nó có nghĩa là tụ tập ăn thịt và giờ thì rõ rồi nhé, là ăn thịt người chứ không phải loại ăn kia nhé, ehe :>> *

“Nguyên Viễn Đạo……”

Ngọa tào, sao đúng lúc dữ vậy? Không cần chơi cậu như vậy có được không, sẽ giảm thọ a. Nguyên Viễn Đạo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn về phía hòa thượng gầy đứng ở trước cửa.

Vẻ mặt hòa thượng gầy hoảng sợ: “Bọn họ đây là ăn……”

“Thịt người.”

“Vậy cậu có……” ăn hay không?

“Không có.” Hai người, ông hỏi tôi đáp xuống dưới, tựa như một hồi giao phong không thấy đổ máu.

Nguyên Viễn Đạo đưa mắt nhìn tam quan của Tiểu Bạch Hoa Phật Gia rơi đầy đất, không khỏi có chút buồn cười, nói tiếp: “Hiện tại không có, cũng không đại biểu về sau sẽ không có.”

Đây mới là hiện thực a, Nguyên Viễn Đạo nghĩ, muốn làm một người sợ hãi bản thân, để ý được mất nhiều cũng không tốt……(?)

Hòa thượng gầy không nói nữa, yên lặng mà đi rồi.

Quéo quèo, Nguyên Viễn Đạo gợi lên khóe miệng, cái hòa thượng gầy này nói cái gì mà đi theo cậu cơm ngon rượu say, cuối cùng còn không phải là bị dọa chạy. Thật là, cái gì cũng mặc kệ liền mạnh miệng nói ra. Hiến thân cũng được, đi theo cậu cũng được, bất quá nên động não, chứ mắc công sau đó lại ý thức được, hiện thực có bao nhiêu tàn nhẫn liền cởi giáp quăng mũ mà bỏ chạy.

Nguyên Viễn Đạo đứng lên, chính mình từ cao nhìn xuống mà nhìn đại thúc cùng Tiểu Linh nói: [ Tiếp tục ăn đi. ]

Còn không phải là thất vọng sao? Cậu nhìn nhánh cây trụi lủi bên ngoài, mới phát giác đã tới mùa đông rồi. Rõ ràng là tang thi không thể bị gió đông làm lạnh, nhưng trong lòng lại đột nhiên cảm giác được lạnh lẽo.

Chờ đến lúc đại thúc cùng Tiểu Linh ăn xong, Nguyên Viễn Đạo cầm khăn lông ướt lau một mặt dính máu cho bọn họ.

Cậu không chút để ý nói: “Đều tại tướng ăn của hai người quá khó coi, dọa thức ăn dự trữ tới mức chạy đi.”

Đại thúc cúi đầu, Tiểu Linh nhận thấy cảm xúc của cậu không thích hợp, bằng vào bản năng mà hôn cái " Bẹp " ở trên mặt Nguyên Viễn Đạo một cái.

Nguyên Viễn Đạo:!!!

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh ai oán của hòa thượng gầy.

“Cư nhiên cậu lại nói tôi là thức ăn dự trữ……”

Nguyên Viễn Đạo sửng sốt, nói: “Ai biểu ông chạy.”

Hòa thượng gầy nhảy vào: “Tôi mới không có chạy, tôi chỉ là đứng ở ngoài cửa, muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút……”

“Vậy ông nghĩ xong chưa?”

Hòa thượng gầy nói: “Nghĩ xong rồi, tôi…… Tôi không sợ cậu.”

Nguyên Viễn Đạo cười đánh giá ông ta: “Kia…… Vậy ông nói lắp cái gì a?” Bất quá vẫn là thực vui vẻ, Tiểu Bạch Hoa Phật Gia chịu ở lại.

“Nhưng ông vẫn nên rời đi.”

Hòa thượng gầy kích động nói: “Vì cái gì?! Tôi muốn bồi cậu, cậu xem, bên cạnh cậu một cái người sống đều không có, chúng ta còn muốn cùng nhau hiến thân cho đời a!”

Nguyên Viễn Đạo một đầu hắc tuyến, thật sự không nghĩ tới ông ta cư nhiên còn cân nhắc tới hiến thân : “Satou là tên biếи ŧɦái, ông đi theo tôi sẽ có hại.”

Hòa thượng gầy nói: “Tôi không sợ……”

Nguyên Viễn Đạo lại xua xua tay: “Tôi sợ.” Cũng không phải trò chơi, cả đời người chỉ có một cái mệnh này, cậu lấy cái thân " chết " này cũng không thể đổi mệnh cho hòa thượng gầy được.

-------------------

“Vì một Nguyên Viễn Đạo như vậy, cái gì anh cũng không để ý?” Ánh mắt của Văn Tĩnh giống như Nguyên Viễn Đạo không khác gì yêu cơ họa quốc Đát Kỷ, cô đây là tạo nghiệt gì mà lại gặp phải cái tai tinh như vậy.

Lưu Vạn Lâm nói: “Cô chú ý từ ngữ một chút đi, hơn nữa em ấy là em trai tôi. “

Văn Tĩnh buột miệng thốt ra: “Vậy Tiêu Hiểu đâu? Anh đối xử thế nào với Tiêu Hiểu, anh quên rồi sao?” Lời này vừa nói ra như tự đâm vào tâm mình một cái, đau không chịu được.

Lưu Vạn Lâm nắm chặt nắm tay: “Bọn họ đều là em trai tôi, chẳng phân biệt nặng nhẹ.”

Hắn nhắm mắt lại, lại mở ra, thanh triệt thấy đáy. Thị phi như thế nào, hắn từ trước đến nay phân rõ.

“Khác nhau ở chỗ, khi đó tôi là quân nhân, đặt lợi ích nhân dân lên đầu. Hiện tại liền không phải, tôi nhất định phải tìm em ấy.”

Lưu Vạn Lâm không hề lưu luyến mà rời đi.

Văn Tĩnh rút gối phía sau đầu, muốn ném, giằng co ở giữa không trung, thẳng đến khi cửa bị khép lại cũng không ném ra.

—— Đây là Tiêu Hiểu đưa cho cô.

Văn Tĩnh tên nghe rất Văn Tĩnh, nhưng tên cùng tính cách lại hoàn toàn tương phản. Trước khi mạt thế đến, đi theo mấy tên đàn ông thô tục trong đội Dạ Lang dãi nắng dầm mưa chưa từng than qua một tiếng. Chỉ có một lần, chính là lúc ngủ nếu đổi gối đầu thì cô liền không ngủ được. Mỗi lần gặp cô, dưới mắt đều có hai quầng thâm, người ta đặt cho biệt danh “Đội Bảo”.

Sau khi Lưu Vạn Lâm phát giác ra liền cho cô thời giờ nghỉ ngơi, các đồng đội cũng làm việc nhiều hơn. Trong lòng Văn Tĩnh rất phiền bản thân như vậy, cảm thấy chính mình kéo chân sau của đồng đội.

Có một ngày, thấy ba lô của Tiêu Hiểu phình phình, hỏi cậu ta là cái gì, cậu ta cũng không nói, lúc đoạt được, mở ra thì thấy một cái gối đầu mới. Tiêu Hiểu mới hồng hồng lỗ tai nói là đưa cho cô……

Lưu Vạn Lâm rời khu an toàn, giải quyết hai con tang thi đang định chào đón anh.

—— Tiểu Đạo, chờ anh.