Chương 11: Thức ăn dự trữ của tôi

Editor: Piscuits

“Làm sao vậy?”

Nguyên Viễn Đạo nói: “Cảm giác không tốt lắm, có người tiến vào cánh rừng.”

Hòa thượng gầy nghi hoặc nói: “Ở đây có cái gì mà vào?”

Nguyên Viễn Đạo kêu đại thúc cùng Tiểu Linh vào sân, một bên nói: “Bốn năm người trẻ tuổi thân đầy mùi máu, người tới không có ý tốt.”

Hòa thượng gầy cầm củ cải trắng đi theo phía sau bọn họ, hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Không được……”

Một loại cảm thụ đột ngột ập vào trong lòng, Nguyên Viễn Đạo nhíu mày, “Có……”

Lạc ——

Đại thúc như một sói đói chụp mồi bổ nhào lên trên người hòa thượng gầy, “Rắc” một tiếng, thập phần thanh thúy.

Tiểu Linh không cam lòng, ngay tại lúc định nhào về phía trước.

Nguyên Viễn Đạo: [ Trở về! ]

Đại thúc ủy khuất mà nhả ra lui về phía sau, có kỳ quái vì sao chính mình đột nhiên nhào lên. Thấy đại thúc lui ra phía sau, Tiểu Linh cũng ngừng lại.

Hòa thượng gầy cầm cơm chiều của mình —— Củ cải trắng bị đại thúc táp một cái, lòng còn sợ hãi hỏi: “Sao lại thế này?”

“Bốn năm người cộng thêm một con tang thi có thể ra lệnh cho tang thi……”

Nguyên Viễn Đạo cảm giác khí vị của bốn người càng ngày càng nùng, đồng tử co rụt lại, xem ra là vì mình mà tới.

Bốn năm cái người trẻ tuổi, khả năng trong tay họ có vũ khí sát thương cao, cộng thêm một con tang thi có trí tuệ, thời điểm này ngoài chạy trốn ra cũng không có kế nào hay hơn.

“Chúng ta nên rời đi, tôi cảm nhận được bọn họ đang đến, có thể là hướng về tôi mà tới.” Nguyên Viễn Đạo xoay người đối với hòa thượng gầy nói, lại thấy hòa thượng gầy đang rút củ cải ở trong tiểu viện, “……”

Hòa thượng gầy đem củ cải nhét đầy một sọt, cũng không để ý tay đầy bùn, liền đi về góc túp lều, dọn dẹp hết cỏ khô, dắt ra một đầu xe lừa(1).

“Xe này có cũ một chút, nhưng vẫn có thể sử dụng, tôi biết một lối tắt, người bình thường là không biết, khẳng định thoát được……”

“Không phải, tôi ở chỗ này mấy ngày, cũng không gặp con lừa nào a.”

Nguyên Viễn Đạo cho đại thúc cùng Tiểu Linh ngồi lên trên, lại hỗ trợ đỡ sọt, giúp hòa thượng gầy ngồi xong.

“Không phải chứ, sợ là con lừa đã bị……”

“Tang thi không ăn con lừa……” Nguyên Viễn Đạo cảm thấy có chút đau đầu, nói, “Không đọc qua tiểu thuyết hả?”

Hòa thượng gầy yếu thế mà biện giải: “Sau khi đại sư huynh biến thành tang thi thường xuyên đi lại túp lều động đậy, thoạt nhìn có khả nănh ăn……”

Muốn ăn thì ổng đã sớm ăn, cần gì nuôi cho nó mập mạp . Nguyên Viễn Đạo hết chỗ nói rồi, chỉ nghĩ muốn tên nhược trí này câm miệng.

Nhược trí - hòa thượng gầy nói xong lại cảm thấy tội lỗi, cuống quít hướng về hai mồ ở trong viện thi lễ, lại thấy từ trong đống đất có một bàn tay vươn, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Đại, đại, đại sư huynh……”

Phương trượng cũng chui từ dưới đất, một bước đi rải một cục đất, tứ chi cứng đờ.

Nguyên Viễn Đạo bò lên trên xe, gào một tiếng, phương trượng dừng bước.

Ngoài cửa viện cách đó không xa, một tiếng tang thi gào truyền đến.

Tới! Nguyên Viễn Đạo vẻ mặt nghiêm lại, hỏi: “Chạy đi đâu?”

Hòa thượng gầy quất một roi xuống, con lừa vui sướиɠ mà quen cửa quen nẻo mà từ chỗ không có rào tre ở trong hậu viện chạy tới.

Nguyên Viễn Đạo nói thầm một tiếng xin lỗi, thấp giọng gào một cái, phương trượng liền đi ra ngoài cửa viện……

Ngoài cửa viện, một người giơ súng phá cửa mà vào, chỉ thấy trong viện không có một bóng người, ánh mắt quét đến đống đất bị xới, có chút nghi hoặc mà nhíu mày, sinh nghi nghiên tai, hắn ta thuận thế lăn một, lại bị một phương trượng người đầy đất bám lên……

“Nga, gặp quỷ!”

Ngoài cửa, một người Châu Á màu da tái nhợt đang cản động tác của ba người Mỹ cao lớn khác.

“Satou tiên sinh!”

Satou nghe thấy động tĩnh ở trong viện, nói: “Không vội, còn chưa kết thúc đâu.” Nói xong hắn ta móc một cái khăn tay từ trong lòng ra, ưu nhã mà lau lau miệng, đôi mắt lại đỏ giống như sói đói.

Lại là một bàn thịnh yến nữa nha.

Động tĩnh trong viện dần dần nhỏ lại, ẩn ẩn có âm thanh cắn nuốt truyền đến, mấy người Mỹ liếc nhau, thấy được khủng hoảng trong mắt nhau.

Satou gào một cái, tiếng vang trong viện ngừng lại.

Mấy người Mỹ đi theo Satou đi vào trong, chỉ thấy một con tang thi đang đứng yên giữ tư thế, nhìn Satou, lập tức phòng bị lại không thể không cung kính.

Ở trong thế giới tang thi, trí tuệ là vương quyền.

Henry vừa mới cùng nhau lên đường cùng bọn hắn, giờ đã nằm trên mặt đất, vết thương ở cổ vai sâu đến nổi thấy được xương, hoa hồng đỏ tươi máu là bị nghiền nát thành từng vũng máu, nhỏ đầy đất. Đồng tử của Henry đáng thương đã bắt đầu tan rã, mấy người Mỹ nắm chặt súng trong tay.

Satou không sợ mà cười cười.

“Anh đã sớm biết?”

Satou nói: “Sao, anh phải biết rằng ta chính là đã một tuần không có ăn cơm, trước kia vẫn luôn làm nghiên cứu trong đói bụng, rốt cuộc đầu óc cũng đâu nghĩ nhiều như vậy. Sau đó lại trở thành quái vật, mới biết được chỉ có người ngốc mới để mình đói bụng……”

Satou buông cái rương luôn mang theo trên tay xuống, từ bên trong lấy ra bộ đồ ăn cùng dụng cụ cắt.

Phảng phất trước mặt không phải một người mà là một bữa yến hội.

Tom đem thương nhắm ngay hắn.

Satou cười nói: “Sao, phải biết rằng quý nhân của quốc gia biến thành tang thi có trí tuệ cũng đang đứng trước mặt ngươi nha Tom, gϊếŧ tôi thì phải biết ăn nói như thế nào đây? Thật đúng là buồn rầu a."

“Phanh”.

Henry nhắm hai mắt lại.

Satou hừ một tiếng, thu thập nguyên liệu nấu ăn đâu vào đấy. Dù sao cá đã chết với cá sắp chết cũng không có gì khác biệt.

Tom chắp tay trước ngực đứng hành lang " Do tôi hại cậu” , thần sắc phức tạp.

“Đội trưởng……”

Tom đối với đội viên mắt đầy sát ý lắc đầu.

Con tanh thi có trí tuệ duy nhất được tạo ra của quốc gia, không thể xảy ra sơ xuất, huống chi hắn ta chính là chó săn của Trí Thi( tang thi có trí tuệ).

Chỉ có Trí Thi chân chính mới có thể nghiên cứu ra kháng thể, có kháng thể mới có thể……

Tom lắc đầu, lấy lương khô từ trong lòng ra.

Trong rừng, bánh xe lừa đi trên một lớp lá cây thật dày.

Hòa thượng gầy ôm sọt, nhìn Nguyên Viễn Đạo phát ngốc.

Cũng không phải là không có chuyện gì để nói, chỉ là hắn ta cũng không dám kêu ca cùng hai vị tang thi bụng đói đến nổi có tiếng vang lên ngồi ở đối diện nha, mạng nhỏ quan trọng.

Nguyên Viễn Đạo thầm nghĩ này con lừa này đi rất nhanh, xem ra là bị hòa thượng gầy cho nó nhịn nhiều rồi.( ý chỉ nó lâu ngày chưa được chạy như giờ)

Trí thi…… khác sao?

Thật là có điểm tò mò, Trí Thi cùng vài người thân cường thể tráng……

“Khanh khách……”

Tiểu Linh nhe răng.

Hòa thượng gầy kỳ quái nói: “Đại thúc này làm sao vậy?”

Nguyên Viễn Đạo khẽ lắc đầu: “Đừng nói chuyện.”

Đại thúc: [ Xin chào, đồng loại của tôi, cậu chạy trốn nhanh như vậy làm cái gì, tôi còn muốn giao lưu với cậu đâu. ]

Nguyên Viễn Đạo: [ Ông là ai? ]

[ Satou, Satou Kazuki. Bất quá cậu đối thuộc hạ cũng thật hà khắc a, không cho ăn no bụng gì cả, ngay cả cái tôi mới vừa ăn cũng chả vào đâu. Các cậu còn ở trong rừng không? ]

[ Không phải ông tự xem là biết sao? ]

[ Uầy, thật là một thanh niên giảo hoạt, bất quá tôi có thể ngửi thấy mùi thức ăn dự trữ……]

Đại thúc nói rồi quay sang đối với hòa thượng gầy cười một cái.

Nguyên Viễn Đạo nói: [ bọn họ là thức ăn dự trữ của ông? Vậy ông tìm tôi làm cái gì? ]

[ Ai dô, hình như tôi đã nói hơi nhiều rồi, thức ăn dự trữ muốn tới bắt cậu đó, đồng loại thân mến, phải nhớ trốn chạy nha, như vậy lúc đuổi theo mới thú vị a. ]

Hòa thượng gầy nhìn đại thúc lại biến trở về bộ dáng lúc trước, tuy rằng vẫn là một bộ dạng “Rất muốn ăn ngươi a nhưng là vương lại không cho phép” ánh mắt nhìn mình, nhưng lại tốt hơn so với ánh mắt nhìn mình như là thức dự trữ vừa rồi. Bất quá loại tình huống ma quỷ nhập thân này lại là như thế nào?

Nguyên Viễn Đạo cau mày, như là tự hỏi cái gì.

“Ở trong mắt ngươi, chúng ta là thức ăn dự trữ?!” Một người Mỹ cao lớn có làn da tái nhợt đi tới hỏi.

“Bằng không đâu?” Satou mở ra đôi tay, nghịch ngợm mà nhún nhún vai, cười nói, “Tôi chính là tang thi a.”

Tom ngăn động tác của đồng đội lại, hắn biết đồng đội xuất phát từ trách nhiệm cũng sẽ không động thủ, nhưng hắn không thể khẳng định, kẻ điên có thể bị chọc giận hay không.

Tom một bên dùng ánh mắt trấn an đồng đội, một bên cười với Satou nói: “Vậy như thế nào ông mới bằng lòng không xúc phạm tới chúng tôi lại dẫn chúng tôi đi tìm Trí thi?”

Satou quơ quơ cái rương trong tay của mình : “Cung cấp đồ ăn mới mẻ cho tôi đi.”

---------------------

“Chúng ta đây là đi chỗ nào?”

Nguyên Viễn Đạo lắc đầu: “Không biết.”

“Trước tiên đi nội thành, tôi đưa ông đến khu vực an toàn, rồi chính ông tự đi đến khu an toàn.”

Hòa thượng gầy nhìn thấy gần đi tới đường xá, trên đường còn sót lại mấy con tang thi, đang lang thang không có mục tiêu, hỏi, “Vậy còn cậu?”

Nguyên Viễn Đạo: “Tôi là tang thi, vào không được, đi vào phỏng chừng da cũng không còn, sau khi ông tiến vào thì tìm Nguyên tiến sĩ, là lão ba của tôi, ông ấy sẽ an bài tốt cho ông. Đừng nói tôi bị biến thành tang thi, liền nói tôi chính là anh hùng một phương, cơm ngon rượu say làm, đừng làm ông ấy lo lắng……”

Không khí không ngừng trầm trọng thì lúc hòa thượng gầy nghe được “Anh hùng một phương cơm ngon rượu say” lại trở nên hài hước, ông thậm chí có chút buồn cười.

Hòa thượng gầy lấy một củ cải từ trong sọt ra, dùng vạt áo còn lành lạnh lau lau bùn, gặm một ngụm: “Tôi bồi cậu cơm ngon rượu say……”

Nguyên Viễn Đạo ánh mắt nhu hòa một chút, nhưng khi nhìn thấy thấy ông phi phi phi nước miếnh, lại biến thành một bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc : “Có thể lau khô rồi lại ăn hay không a?!”

Không biết là do hòa thượng gầy quá trung nhị( bệnh trung nhị hay còn gọi là thời kỳ nổi loạn dậy thì của tụi cấp 2), hay là do chỗ mà hai người bọn họ nằm như nằm trong ký túc xá trò chuyện lại đang giữa thời mạt thế, rõ ràng là quyết định rất cảm động, rõ ràng là ngay tại mạt thế nguy hiểm…… Nhưng vẫn thực cảm động, Nguyên Viễn Đạo nghĩ.

“Tôi có thể kêu cậu là Tiểu Đạo sao?”

Nguyên Viễn Đạo lại tiếp tục sống không còn gì luyến tiếc, Tiểu Đạo gì đó quả thực là nỗi đen tối cả đời cậu.

Hòa thượng gầy hậu tri hậu giác( tự nhận biết được): “Cậu không thích bị gọi như vậy kêu a……”

Ông lại tiếp tục dùng tăng y xoa củ cải, một chút lại một chút, không chút để ý mà tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn đặt một cái tên bình thường chút, phía trước lại thêm từ " Tiểu " lại cảm giác giống như là được trưởng bối yêu thương.”

“Tên của ông gọi là gì?”

Hòa thượng gầy đột nhiên nhìn chằm chằm mặt Nguyên Viễn Đạo không bỏ: “Tiểu Tam.”

Nguyên Viễn Đạo phản ứng đầu tiên là nghĩ con lừa trọc này tại sao lại mắng chửi cậu đâu, sau khi hiểu ngầm lại muốn cười lại phải nhịn.

Hòa thượng gầy buồn bã nói: “Cậu cười a.”

Nguyên Viễn Đạo: “Tôi không có.” Cuối cùng ở dưói cái nhìn của hòa thượng gầy, chỉ phải thừa nhận chính mình thật sự cười.

“Ông thật sự không đi?”

Gầy hòa thượng cười lắc đầu: “Không đi.”

Xe lừa quá gây chú ý, đoàn người Nguyên Viễn Đạo đến đường xá liền bỏ lại, Nguyên Viễn Đạo và hòa thượng gầy cùng nhau vì con lừa dỡ xuống xe đẩy, hòa thượng gầy nói cậu là người tốt, khẳng định sẽ được thần phật phù hộ.

Biểu tình kia quá chân thành, Nguyên Viễn Đạo nghẹn nửa ngày phun ra một câu “Tôi là thuyết vô thần giả”(?). Sau đó nhìn hòa thượng gầy đem củ cải mà ổng gặm hồi nãy lau sạch sẽ rồi cho con lừa ăn, lại còn nói hôm nay con lừa ăn uống không tốt, cái biểu tình nghiêm túc kia, đến Nguyên Viễn Đạo cũng không nỡ nhìn thẳng, trái lương tâm mà dùng tay sờ sờ thể hình đầy mỡ của con lừa, phụ họa nói “Ai, thật vậy sao?”

Tốt lắm, trên thế giới này lại nhiều thêm một tên thiểu năng trí tuệ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói: ở bên trong mấy cái [......] chính là lời nói của tang thi  ̄▽ ̄

(1) xe đầu lừa hay gọi là cái cộ hồi xưa của nước ta, kiểu xe kéo ý