Chương 13: Cậu sẽ chết a

Editor: Piscuits

Lưu Vạn Lâm cau mày nhìn cách xa mấy mét ngoài kia có một con tang thi đang cầm một chân đờ đẫn mà đi qua, thật sự là quá quỷ dị. Phàm là tang thi chỉ cần thấy người sống thì chắc chắn sẽ nhào lên, mà con tang thi này lại giống như con người, kéo đồ ăn về nhà.

Nó sẽ đưa cái chân cho ai?

Lưu Vạn Lâm ánh mắt sáng lên, giữ khoảng cách mà đi theo sau nó.----------

Nguyên Viễn Đạo dựa vào phía trước cửa sổ, mượn cái rèm che giấu chính mình, yên lặng mà quan sát ở dưới lầu.

Tiểu Linh ngồi ở sô pha, chờ đợi đại thúc mang bữa tối về.

Quả nhiên, đại thúc đi ra từ ngõ nhỏ, trên tay kéo đồ ăn.

Nguyên Viễn Đạo nhíu mày, có người đi theo lại đây. Người kia biết giữ khoảng cách mà đi theo sau đại thúc, ngoài khu an toàn có không ít người bắt tang thi chứ không gϊếŧ, dùng tang thi cùng để trao đổi vật tư với phòng thí nghiệm của khu an toàn. Nhưng người kia đi theo ở xa như vậy, khẳng định không đơn giản như vậy.

Có. Nguyên Viễn Đạo nhìn thấy hai con tang thi cách đó không xa đang đi về phía đại thúc, cậu gầm nhỏ một tiếng. Hai tang thi cứng lại, rồi sau đó liền đi về phía người kia.

[ Đi lên! ]

Đại thúc tiếp tục kéo đồ ăn lên lầu.

Đột nhiên Lưu Vạn Lâm bị hai con tang thi bao vây cũng không biết từ đầu hẻm nào chui ra, một trước một sau, còn rất có tính chiến thuật.

Chờ sau khi hắn hạ hai con tang thi này, thì đã mất dấu con tang thi kéo cái chân kia.

Mỗi tòa nhà đều im phăng phắt, khắp nơi đều vết máu, mạt thế thê lương. Lưu Vạn Lâm đột nhiên nhìn về phía cửa sổ ở trên một tầng lầu, gió thổi tấm rèn cửa phất lên, không có người, nhưng là loại cảm giác bị người khác theo dõi vẫn ở trong lòng.

Không có sát ý, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu cùng phòng bị, có lẽ là người không thể tiến vào khu an toàn.

Lưu Vạn Lâm xoay người đi về một tòa nhà ở khu đó.

Sau cửa sổ, Nguyên Viễn Đạo che miệng mình lại, tránh cho mình kêu ra tiếng.

Lưu Vạn Lâm!

Anh Vạn Lâm!

Anh ấy là tới tìm mình sao?!

Nguyên Viễn Đạo đợi một lát sau, lại ló đầu ra, lại thấy dưới lầu không có một bóng người, tức khắc trong lòng có chút vắng vẻ. Đại thúc kéo cái chân vào cửa, Tiểu Linh vui mừng mà nghênh đón…… Thịt ở trên tay ổng.

Cũng chỉ khi ăn cơm mới có vẻ hoạt bát một chút, Nguyên Viễn Đạo nghĩ.

Cậu ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, cả người cuộn thành một cục, tuy rằng một nhóm này có hơi lớn chút, nhưng thoạt nhìn là rất thảm(?).

Nguyên Viễn Đạo đau buồn cho tình yêu còn chưa nảy mầm đã héo ở trong đất này của mình, thiếu điều ngồi dô góc tường vẽ hình tròn, lại đến một khúc 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》.

Hòa thượng gầy còn chưa vào cửa liền thấy bộ dáng không muốn sống này của cậu, nuốt nước miếng, siết chặt nắm tay, lúc này mới đi vào, nhân tiện đóng cửa lại.

Mắt nhìn thấy tướng ăn của hai con tang thi, một tay hành lễ, mặc niệm một tiếng “A di đà phật” lại nhìn Nguyên Viễn Đạo, chỉ thấy cậu vẫn luôn thẳng tắp mà nhìn hai tang thi, hòa thượng gầy càng thêm chắc chắn ý nghĩ của chính mình, Nguyên Viễn Đạo tuy nói là chịu đựng được, không ăn thịt người, nhưng sao có thể không muốn ăn đâu? Liền tính là người một không ăn cũng đói đến hoảng a!

Hòa thượng gầy nghĩ thông suốt, càng cảm thấy Nguyên Viễn Đạo đáng thương, ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Viễn Đạo à, cậu xem hòa thượng tôi đây tuy nói chỉ thực vật, nhưng hạt thóc, cải thìa, củ cải lớn cũng là sinh mệnh a……”

Nguyên Viễn Đạo nào có tâm tư nghe ông ta nói, tâm tư còn đang đặt ở trên người Lưu Vạn Lâm đâu, tùy ý “Ừ” một tiếng.

Hòa thượng gầy thấy bộ dáng ngoan ngoãn của cậu cảm thấy có chút thấm(?) người lại chọc người trìu mến: "Cho nên tôi sẽ nấu cho cậu chén mì! "

Nguyên Viễn Đạo vẻ mặt mộng bức: “Gì?”

“Mì thịt thái sợi.” Hòa thượng gầy dùng ánh mắt trìu mến như mẹ già nhìn đứa con ngốc nhà mình mà nhìn Nguyên Viễn Đạo, bổ sung nói, “Thịt người.”

Nguyên Viễn Đạo nghe thấy “Thịt người” theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sau khi phản ứng lại, vươn tay áp lên trán của hòa thượng gầy, lại lần nữa đưa tay lên trán cảm nhận nhiệt độ của cơ thể tang thi của mình!

Hòa thượng gầy nói: “Tôi không có bệnh.”

“Ha hả.” Nguyên Viễn Đạo đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm ra cái áo khoát nam, một bên mặc lên một bên đối với hòa thượng gầy nói, “Không ăn, hòa thượng ông hảo kỳ quái, hảo ngốc ở trong nhà đi.”

Đi đến nửa đường lại trở về, sờ sờ đầu trọc của hòa thượng nói: “Ngoan.”

Hòa thượng gầy kéo cái tay đang thu về của cậu, có chút tức giận: “Cần thiết ăn!”

Nguyên Viễn Đạo: “Ông quậy cái gì……” Lời nói còn chưa nói xong liền kinh ngạc phát hiện áo của mình bị hòa thượng gầy kéo lên, mà cái hòa thương gầy chơi lưu manh kia lại nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ như bị cậu phi lễ.

“Ây……” Nguyên Viễn Đạo thực bất đắc dĩ, gãi gãi đầu, “Chơi lưu manh còn khóc hả? Đừng nghĩ rằng ông khóc thì tôi sẽ đánh không đánh ông nha!”

Hòa thượng gầy chỉ vào bụng cậu, vết màu tím đen thô thiển, rối loạn như hoa văn mà nằm ở trên cái bụng tái nhợt của cậu, giống như đống mạng nhện bị người ta xoa rối lại, nhìn rất đáng sợ, lại có xu thế lan tràn ra phía ngoài, làm người ta không nhịn được mà hoài nghi không biết bao lâu nữa thân thể của cậu sẽ hư thối.

“Cậu mà không ăn thịt người là sẽ chết đúng không?!” Hòa thượng gầy chất vấn, hai vai không ngừng run rẩy, trên mặt thì nước mắt nước mũi giàn giụa, tiếp tục nói, “Vậy cậu vẫn nên ăn đi, không có quan hệ, ăn một chút cũng được, ngay từ đầu có lẽ cậu sẽ cảm thấy không quen, nhưng rồi cậu sẽ……"

“Tôi sẽ quen, sẽ thích hương vị này.” Nguyên Viễn Đạo nói thay lời của ông ta, kéo áo xuống, lại muốn lấy giấy cho hắn, kết quả tay bị kéo tới nổi đi không được hai bước, đành phải kêu Tiểu Linh lấy giấy đưa cho mình, sau đó đưa toàn bộ cho hòa thượng gầy.

" Nếu như vậy tôi vẫn là Nguyên Viễn Đạo sao? Không, đó không phải tôi. Thân thể của tôi hư rồi, nhưng là tâm còn chưa có hư, cách nói lừa mình dối người này, một chút tôi cũng không thích. Tôi nói rồi, khi nào nhịn không được sẽ ăn, nhưng hiện tại tôi còn có thể nhịn xuống.”

Hòa thượng gầy lau khô nước mắt nước mũi, như là cầu nguyện hỏi: “Thật sự sẽ không chết sao?”

Nguyên Viễn Đạo nhìn cái giống như quả trứng kho của ông ta, nhịn không được lại sờ: “Ông nghĩ tôi ai a, tôi là tang thi đấy.”

Nhưng mà, loại lời này mà nói với tang thi thì cũng không tốt lắm đâu.(khúc này tui dịch đại một tý :"<"""")

Hòa thượng gầy không nghĩ quá nhiều, ở mấy tháng trước, trong thế giới cảu ông cũng chỉ có nước chảy dọc núi, dâng hương lễ Phật, ông đơn thuần giống như cậu thiện lương, đúng là thanh phong minh nguyệt* hiếm có. Khi cảm nhận được Nguyên Viễn Đạo sẽ chết, ông sẽ khóc lóc kể lể, sẽ nói cậu nên ăn thịt người đi, sẽ nói cho Nguyên Viễn Đạo biết đủ loại khổ sở tâm tình.

*Thanh phong minh nguyệt: phong cảnh gió mắt trăng thanh, ý nói vừa đẹp vừa hài hòa*

Loại tâm tình này một khi phơi nắng, sẽ nhạt đi. Mà câu “Tôi là tang thi đó” lại làm ông ta sẽ không suy nghĩ sâu xa hoặc là tránh né.

“Chuyện sinh tử, từ trước đến nay không như ý người.”

Đây là do chính phương trượng cười cười nói cho mình khi còn ở miếu.

Nhưng làm sao mà làm được? Hoàn toàn không làm được.

Nguyên Viễn Đạo cười cười, vỗ vỗ hòa thượng đang phát ngốc, nói: “Tôi đi ra ngoài quan sát một chút, ông giúp tôi chiếu cố Tiểu Linh cùng đại thúc một chút, chú ý bên ngoài, có người tới thì phải bỏ chạy.”

Hòa thượng gầy gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt đỏ do khóc: “Trở về sớm một chút.”

“Ừm.”

Cửa mở ra rồi đóng lại, sau khi Nguyên Viễn Đạo đi xuống được một tầng, cả người giống như là bị rút đi xương cốt, phải dựa vào tay vịn cầu thang.

Bác gái tang thi lại ở một tấc vuông cầu thang này bồi hồi, sau khi gặp qua Nguyên Viễn Đạo, sẽ mang theo một số thường dân đến câu nệ với vị lãnh đạo cấp trên này.

Nhưng vị lãnh đạo trước mắt này giống như đã nhiều ngày không ăn thịt, một bộ dạng muốn khóc ra luôn rồi.

“Thật là quá đáng, lại nói tôi sẽ chết……” Nguyên Viễn Đạo xoa xoa đôi mắt, không xoa ra được nửa giọt nước mắt nữa, nhịn không được đấm đấm ngực, rõ ràng thống khổ muốn chết, lại vẫn là khóc không ra nước mắt, tự giễu nói, “…… Nếu như chết cũng không tồi a.”

Nguyên Viễn Đạo nhìn nhìn bác gái tang thi, phỏng chừng là sau khi bác gái bị cảm nhiễm liền ở một tấc vuông này, ngay cả ánh mặt trời đều không có chứ đừng nói người, lại nói sau khi bác gái thành tang thi cũng chưa ăn qua thịt người. Nghĩ như vậy liền cảm thấy khá hơn nhiều, Nguyên Viễn Đạo tự cổ vũ bản thân một chút : Nhìn đi bác gái nhìn mày thì ít nhất mày còn biết mình là tang thi tốt.

Tâm tình Nguyên Viễn Đạo vừa khôi phục một chút lại nhấc mắt, liền phát hiện hoa văn nâu trên cổ bác gái, cái này thì đã không còn là mạng nhện, đây đều là từng mảnh từng mảnh thịt . Đập vào mắt đều là màu tím, từng khối mủ màu đen, mấy chỗ mà càng hư thối hơn còn sẽ chảy ra từng luồng nước mủ.

Nôn ——

Nguyên Viễn Đạo giống như bị mấy con quỷ ghê tởm hù dọa đến muốn nôn rồi chạy xuống lầu tiếp.

Thật là đáng sợ!

Nguyên Viễn Đạo nhớ đến sách giáo khoa của Trung Quốc, khi nghe câu chuyện bi thảm năm xưa, hoàng tử sẽ thốt lên "Thật là khủng khϊếp", sau khi trải qua rồi, hoàng tử sẽ kể lại chuyện cũ cho nghe. Không có gì phải sợ hãi, nhưng cậu luôn cảm thấy làm xong loại chuyện này, cậu mới hiểu được tâm tình thôi xong rồi.

Thì ra đây là bộ dáng sau khi chết của tang thi……

Cậu sẽ biến thành dáng vẻ kia?

Thân thể làm cho người ta buồn nôn, còn có thể tự nhiên mà đi?

Sau đó trơ mắt mà nhìn chính mình rớt từng miếng thịt xuống, tóc với da đầu rơi xuống, nước mủ từng luồng từng luồng trào ra, đôi mắt trong hốc mắt sẽ từ từ biến thành chất lỏng mà chảy xuống……

Nguyên Viễn Đạo chạy đến dưới lầu, đỡ tường nôn khan, trong đầu lại không thể tự chủ mà tưởng tượng bộ dáng thối rữa của bản thân.

Thật là....còn không bằng chết bình thường đi.

“Tiểu…… Đạo?”

Lưu Vạn Lâm mới vừa vơ vét xong một đống tang thi dưới lầu lại thấy một thanh niên đỡ tường nôn khan, ở xa xa kia còn có một con tang thi lắc lư, vừa định chỉ một chút, kết quả phát hiện người trẻ tuổi này đúng là Nguyên Viễn Đạo mà chính mình tìm mấy tháng trời.

Lưu Vạn Lâm cau mày nhẹ nhàng mà vỗ phần lưng của cậu: “Cậu làm sao vậy?”

Nguyên Viễn Đạo giương mắt, ánh mắt kinh sợ, nửa ngày mới phản ứng lại: “ Anh Vạn Lâm?”

Lưu Vạn Lâm gật gật đầu, dư quang thấy mấy con tang thi đang muốn đi lại đây. Vừa định nói trước tiên tìm nơi an toàn đi đã, lại bị Nguyên Viễn Đạo ôm chặt. Thân thể thanh niên trong lòng ngực lạnh lẽo, có một tia run rẩy, mà đôi tay đang vòng lấy chính mình cũng không ngừng siết chặt, phảng phất như chính mình chính là hy vọng sống còn cuối cùng của cậu.

Lưu Vạn Lâm sắc mặt trầm xuống, đứa nhỏ này rốt cuộc đã trải qua những gì?

Mấy con tang thi đang muốn tiếp cận lại ngừng bước chân, sau khi nhìn thấy ánh mắt Nguyên Viễn Đạo, lại sợ hãi mà rời đi.

Đó là loại ánh mắt gì? Lưu Vạn Lâm căn bản liền không nhìn thấy, mà Nguyên Viễn Đạo cũng nhìn không thấy ánh mắt của chính mình, lại tinh tường nhớ rõ ý nghĩ ngay lúc nãy của mình.

—— Dám đánh chủ ý lên hắn, liền gϊếŧ mày nha.

“Đừng sợ……” Lưu Vạn Lâm an ủi mà vỗ nhẹ lưng Nguyên Viễn Đạo, lại băn khoăn đến con tang thi kia, lại giống như dỗ con nít mà nhẹ giọng nói, “Nơi đó có tang thi……”

Nguyên Viễn Đạo lại gắt gao mà ôm một chút rồi mới buông ra, nhìn nhìn bốn phía: “Không có a.”

Lưu Vạn Lâm nhìn nhìn bốn phía trống rỗng, nghi hoặc mà nhíu mày.

Nguyên Viễn Đạo mặt không đổi sắc mà vươn ngón út ngoéo lấy ngón tay Lưu Vạn Lâm, một bộ dạng “Cái gì tôi cũng chưa làm” hết sức vô lại.

Lưu Vạn Lâm buồn cười lắc đầu, nói: “Đồ trẻ con.”

Hắn nhìn mặt tái nhợt của Nguyên Viễn Đạo không khỏi có chút đau lòng, đứa nhỏ này rời khỏi chính mình hẳn là ăn đủ đau khổ, bất quá cũng may là hắn lại tìm cậu trở về.

Lúc này đây nhất định sẽ bảo vệ cậu cho tốt.

Nguyên Viễn Đạo trêu ghẹo nói: “Thế nào? Có phải hối hận vì không mang tôi theo cùng nhau đánh tang thi không?”

“Vậy còn cậu? Có phải hối hận vì tự mình chạy loạn không?” Lưu Vạn Lâm bao lấy tay của cậu bằng lòng bàn tay của hắn, mày nhăn lại, “Sao lại lạnh như vậy? Cậu mặc quá ít……”

Nguyên Viễn Đạo cả kinh, như là bị giật điện bỗng nhiên rút tay về, để ở phía sau, đối với Lưu Vạn Lâm đang kinh ngạc mà vô tâm không phổi cười: “Cũng không phải con nít, cứ dắt tới dắt đi thực buồn nôn, ha ha.”

Sau đó nhìn Lưu Vạn Lâm bất đắc dĩ cười, ở trong lòng nhỏ giọng trả lời: “Rất hối hận nha anh Vạn Lâm, đặc biệt hối hận……”

---------------

https://youtu.be/lHMFNho6TRg

bài Nhị Tuyền Ánh Nguyệt