Chương 14

Không hiểu sao, trực giác của Dư Chí Cường báo cho anh ta biết phía sau có rất nhiều điều đáng để đào sâu. Nếu không cũng không giải thích được tại sao một pháp y lại đột ngột chuyển sang làm tâm thần.

Dù thế nào đi nữa, Tông Lan cũng chỉ là người bình thường, thậm chí không phải người biến dị. Mặc dù Trung tâm tiếp nhận chịu trách nhiệm các sự cố ô nhiễm trong thành phố nhưng tiêu chuẩn tối thiểu phải là người biến dị. Chuyện của người bình thường không phải họ quản lý.

Vì vậy, Dư Chí Cường bèn hỏi một cách lịch sự: “Cậu có bị thương không? Có cần chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện trung tâm Giang Châu khám toàn thân không?”

Tông Lan cúi nhìn xuống.

Bộ áo blouse trắng của cậu sạch sẽ, không có vết máu, chỉ có tóc hơi bù xù.

Vì thế cậu lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

“Vậy được rồi.”

Thiết bị dò tìm cho thấy khu vực này không còn dư ô nhiễm bức xạ, Dư Chí Cường cũng không ép. Mặc dù họ có nhiệm vụ bảo vệ người dân, nhưng nói thật ra, người biến dị tốt nhất nên tránh càng xa người bình thường càng tốt.

“Chi phí sửa chữa phòng khám cùng phí phẫu thuật ngày hôm nay sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu trong vòng mười lăm phút tới. Một lần nữa, thay mặt Trung tâm tiếp nhận Giang Châu gửi lời cảm ơn và chào trân trọng tới cậu.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai người bị thương, Dư Chí Cường và các điều tra viên đứng sau lưng cúi chào cậu trong màn mưa.

Không lâu sau, cũng như lúc đến, nhóm người lại leo trở lại xe tải quân sự.

Đèn xe lóe lên vài lần trong màn mưa, lăn bánh lao đi với nửa vết lốp in sâu trong nước.

Chờ cho đến khi các chiếc xe tải và xe cứu thương biến mất hoàn toàn trong tầm nhìn và màn mưa, Tông Lan cũng nhận được thông báo trên điện thoại.

[Cain nhắc nhở bạn rằng 10.000 nhân dân tệ đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của bạn]

Mười ngàn nhân dân tệ!

Tông Lan không khỏi huýt sáo.

Trung tâm tiếp nhận thật sự không hổ danh là tổ chức chính phủ, quả thực là giàu có.

Cho dù căn phòng có bừa bộn đến đâu, tốn công tốn sức dọn dẹp mấy ngày của cậu đổ sông đổ bể thì cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Mười ngàn nhân dân tệ, trả tiền điện nước điện thoại xong, mua đầy thức ăn cho tủ lạnh, còn có thể mua thêm đồ dùng thiết yếu, thay cửa mới không thấm nước cho phòng khám.

Tất nhiên, so với mục tiêu to lớn là cải tạo hoàn toàn phòng khám tâm thần của Tông Lan, mười ngàn tệ này chỉ là muối bỏ bể.

Nhưng cũng là một khởi đầu tuyệt vời, phải không?

Tâm trạng Tông Lan vô cùng vui vẻ.

“Có vẻ dán mấy tờ quảng cáo nhỏ thật sự có tác dụng, đợi mưa tạnh, mình sẽ đi dán lại lần nữa.”

Cậu cúi nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ hơn 10 giờ tối.

Bóng đèn tầng một đã bị đập vỡ trong trận ẩu đả, phòng khám tạm thời không có bóng đèn mới thay. Lại thêm đã khuya rồi nên Tông Lan cũng lười mở đèn pin dọn dẹp.

Hay là ngày mai tính tiếp.

Cậu kéo dây điện bảng hiệu, chuyển từ trạng thái mở cửa sang đóng cửa, ngâm nga mấy giai điệu rồi leo lên gác ngủ.

...

Mặt khác, xe tải quân sự lao nhanh trong đêm mưa.

Thấy biểu tượng trên xe, nhiều phương tiện tự động tránh sang làn đường bên cạnh, nhường đường trong im lặng. Còn một số người liều mạng thò điện thoại ra ngoài cửa sổ, liên tục chụp ảnh chiếc xe.

“Khuya thế này mà Trung tâm tiếp nhận vẫn có nhiệm vụ khẩn cấp à?”

“Không biết có phải xảy ra sự cố ô nhiễm mới không?”

“Xe chuyên dụng của đội điều tra nào vậy, tra xem nhanh. Trên mạng cũng chẳng thấy thông báo gì cả.”

Ba tổ chức người biến dị lớn đều được rất có uy tín.

Trung tâm tiếp nhận quản lý các sự kiện ô nhiễm bất thường trong thành phố, bảo vệ an toàn cho người bình thường.

Hiệp sĩ Đuốc Hoả chịu trách nhiệm thám hiểm nguy hiểm ngoài tường thành, tìm kiếm các loại vật liệu hữu ích cho sự phát triển tiến hóa của nhân loại trên những vùng hoang mạc bị biến đổi bởi bức xạ vũ trụ.

Quỹ Từ thiện Sinh mệnh là căn cứ lớn của tất cả những người biến dị về trí tuệ, nghiên cứu của họ bao trùm mọi mặt khoa học xã hội nhân văn, thắp sáng đường đi cho nhân loại tương lai.

Hai vế sau nghe có vẻ cao siêu, nhưng dù sao cũng quá xa với đời sống thường nhật của người bình thường.

Chủ yếu tiếp xúc với người bình thường vẫn là Trung tâm tiếp nhận mà thôi.

Các giáo phái bí mật, thậm chí tội phạm người biến dị trên bảng truy nã toàn cầu đều có lượng fan đáng kể, huống hồ là ba tổ chức chính thức có kênh truyền thông bình thường, được chính phủ đẩy mạnh.

Ví dụ như Cảnh Ninh Manh, với tư cách tân binh át chủ bài của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu, cô tương đương với một ngôi sao hàng đầu ở căn cứ địa phương. Một tập phim tài liệu làm nhiệm vụ có hàng triệu lượt xem, người hâm mộ xếp hàng từ cổng nam đến cổng bắc. Đó là lý do tại sao cô hơi ngạc nhiên khi gặp một bác sĩ hoàn toàn không quen biết mình tại một phòng khám nhỏ.

Vì trên xe có điều tra viên bị thương nặng nguy kịch, Abel đã bật đèn xanh cho xe ở một số ngã tư.

Sau bốn mươi phút, chiếc xe việt dã nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe ngầm của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu.

“Nhanh lên, đưa thẳng vào phòng phẫu thuật!”