Chương 4

Miễn cưỡng ăn xong non nửa chén, Lưu Li thật sự ăn không vô nữa, nàng nhẹ nhàng quay đầu dời đi, nói giọng khàn khàn: “Con không muốn ăn.”

Tay Trần hoàng hậu bưng chén hơi run một cái, b·iểu t·ình kinh ngạc: “A Li, con đang nói cái gì?”

Thôi xong!

Lưu Li hơi dại ra, vừa rồi nàng theo bản năng nói một câu tiếng phổ thông, cổ nhân chắc chắn nghe không hiểu. Mà các cung nhân ngày thường đối thoại trên cơ bản đều là Hán ngữ cổ, nàng cũng là nửa đoán nửa lý giải mới miễn cưỡng nghe rõ là nó có ý tứ gì.

Lúc trước vì do không biết tiếng, Lưu Li tự biết phận không nên mở miệng, vừa rồi thật sự là lỡ lời.

Lưu Li còn đang suy nghĩ làm như nào để ứng phó cho qua, bên ngoài cung nữ ở cửa bẩm báo: “Tiểu Quân, bệ hạ qua đây.”

Trần hoàng hậu nghe vậy, mày liễu gắt gao nhăn lại.

Sau đó Lưu Li nghe thấy tiếng guốc mộc vang lên, ngay sau đó một bóng người cao lớn như cây tùng, từ ngoài trong ánh sáng dần dần hiện ra.

Người tới thân mặc quần áo màu đen huyền, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt tràn đầy khí phách đế vương. Cằm tuyến sạch sẽ lưu loát, ngũ quan anh tuấn giống như mỹ nam từ trong tranh bước ra.

Một phòng cung nữ hành lễ với hắn, cũng biểu lộ thân phận của hắn.

Đây là Hoàng đế cổ đại sao? Lưu Li có chút tò mò chớp mắt nhìn, lấy một người hiện đại ra so, Hoàng đế còn rất đẹp trai, rất uy vũ.

Hoàng đế đi đến bên giường bệnh, đôi mắt đen sắc bén dừng trên người Lưu Li, bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng vào lúc này, trong đầu Lưu Li truyền đến một tiếng là tiếng phổ thông nàng có thể nghe hiều: 【 đinh, chúc mừng ký chủ xuyên qua vương triều Đại Hán, giải khóa hệ thống dòng chảy lịch sử chi Hán Vũ Đế thiên, chứng kiến trường hợp ghi danh lịch sử, đạt được sự yêu thích của nhân vật lịch sử, có thể đổi được nhiều phần thưởng phong phú. 】

Lưu Li:??????

Đồng tử của Lưu Li bỗng chốc co rút lại, vẻ mặt khϊếp sợ không thể tin tưởng nhìn về phía Đế vương trẻ tuổi ngày càng đến gần kia.

Gì?

Vị này thế mà lại là Hán Vũ Đế?

Thiên tử Đại Hán Lưu Triệt?

Lưu Triệt đứng ở mép giường, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của con gái nhìn mình từ tò mò thành khϊếp sợ.

Hắn nhướng mày, thanh âm mềm nhẹ: “A Li vì sao nhìn trẫm như thế?”

Lưu Li quay về từ trong khϊếp sợ, lại không biết nên trả lời câu hỏi của vị Đế vương trước mặt này như nào. Thứ nhất nàng không hiểu ý tứ câu hỏi của hắn muốn nói gì, thứ hai nàng cũng không biết nói Hán ngữ cổ.

Nhưng đây là hoàng đế là Hán Vũ Đế đó!

Ở trong sử sách hắn là một vị Hoàng đế rất hiếu chiến-Hán Vũ Đế.

Cũng chính Hán Vũ Đế đã tạo ra niềm tin xưa nay chưa từng có cho Trung Hoa.