Chương 5

Quốc hiệu của hắn trở thành cái tên vĩnh viễn của dân tộc.

Làm người dân tộc Hán, Lưu Li đối Hán Vũ Đế là có một chút bộ lọc.

Mà hiện tại, bản thân cô còn xuyên qua trở thành con gái của Hán Vũ Đế!

Nhưng rất nhanh Lưu Li ý thức được một việc, nếu mình là con gái Hán Vũ Đế, mà mẫu thân lại là Hoàng Hậu, như vậy chả lẽ mẫu thân nàng là Vệ Tử Phu?

Mọi người đều biết Hán Vũ Đế khi tại vị, tổng cộng có hai Hoàng Hậu. Người thứ nhất Trần hoàng hậu, chuyện xưa về việc kim ốc tàng kiều vẫn còn được lưu truyền, cuối cùng bởi vì không sinh được con trai mà bị phế.

Người Hoàng Hậu thứ hai, đó là Vệ Tử Phu vì hắn sinh ba nữ một nam. Ở đời sau thậm chí còn truyền tạ nhau một câu như này “Sinh trai chớ hí hửng, sinh gái chớ u sầu, chẳng thấy Vệ Tử Phu độc bá cả thiên hạ”* dùng để khái quát vị Vệ Hoàng hậu truyền kì nhân sinh này.

*Nhà họ Vệ dưới thời nhà Hán lúc đó rất vinh hiển, có năm người được phong Liệt hầu, vì vậy đương thời có câu đồng dao:

“ Sinh nam vô hỉ, sinh nữ vô nộ, độc bất hiện Vệ Tử Phu bá thiên hạ!

生男無喜,生女無怒,獨不見衛子夫霸天下!

Nghĩa là: Sinh trai chớ hí hửng, sinh gái chớ u sầu, chẳng thấy Vệ Tử Phu độc bá cả thiên hạ!

Nhưng mà hồi ức đến khi nghĩ tới kết cục của vị Vệ hoàng hậu này, Lưu Li chỉ cảm thấy sọ não đau.

Vệ Tử Phu làm Hoàng hậu của Lưu Triệt hơn ba mươi năm, cuối cùng lại nhân vu cổ họa*, nữ nhi bị Hán Vũ Đế hạ chỉ chém đầu, nhi tử bị bắt khởi binh tạo phản bị b·ắt t·ự s·át, bản thân nàng cũng tự s.át.

* Mọi người có thể lên google tìm hiểu về việc này, chứ giải thích zô dài quá :((. Search “Vệ Tử Phu” ra nhiều lắm nha

Cho nên vị công chúa bị ch.ém đầu trong lịch sử kia không phải là ta chứ?!

Lưu Li: “……” Hiện tại đầu nàng ong ong!

Lưu Triệt hỏi chuyện cũng không được đáp lại, phảng phất là chuyện đoán trước được. Hắn mắt thấy biểu cảm của con gái dần ngốc lại, ở trong lòng tiếc hận than một tiếng.

Đây là đích nữ của hắn, lại so sánh với thứ nữ Lưu Nguyệt của hắn, kém khá xa.

Thứ trưởng nữ Lưu Nguyệt một tuổi đã biết nói chuyện, biết đi, ba tuổi biết chữ, năm tuổi có thể biết một quyển chữ. Lại nhìn đích nữ Lưu Li, trời sinh cà thọt không nói, đến nay cũng chưa nói một câu hoàn chỉnh, càng miễn bàn đọc sách viết chữ.

Đích công chúa sinh ra, đã từng kinh động hai cung Trường Nhạc, Vị Ương, lúc đó Đậu thái hoàng thái hậu còn sống đã tự mình ban tên chỉ có một chữ Li, ngụ ý quý hiếm, hòn ngọc quý trên tay.

Nhưng dù có quý hiếm như nào, cũng không thể che giấu sự thật nàng là một đứa ngốc.

Công chúa con vợ cả là đứa ngốc, chuyện này mà truyền ra, thật sự có tổn hại mặt mũi hoàng gia. Hơn nữa có đứa con gái Lưu Nguyệt thông tuệ ở phía trước, Lưu Triệt đối với đứa đích nữ này không để tâm lắm.

Lần này nếu không phải Lưu Li rơi xuống nước, hắn cũng không định đặt chân đến Tiêu Phòng Điện. Nghĩ đến đây, Lưu Triệt đem ánh mắt chuyển tới Trần Hoàng hậu đang ở bên cạnh, nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng, non nửa tháng không thấy, nàng giống như mảnh khảnh rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay đặt lên bả vai đơn bạc của nàng, dịu dàng khó thấy mà an ủi: “A Li đã tỉnh, ngươi chớ lo lắng, bản thân chú ý một chút.”

Trần A Kiều nghiêng mắt nhìn bàn tay trên bả vai, lại chế nhạo nói: “Bệ hạ trăm công ngàn việc, cuối cùng bây giờ cũng nhớ mình còn có đứa con gái sinh tử không rõ hay sao?”