Chương 3

Các cung nhân nói chuyện mang theo chút khẩu âm địa phương, có chút giọng Quan Trung, như là Thiểm Tây Tây An bên kia. Bạn cùng phòng đại học của Lưu Li là người Tây An, nàng cảm thấy khẩu âm có điểm giống, cũng không biết phán đoán của mình là đúng hay sai.

Nàng dùng cái đầu nhỏ của, nỗ lực xem ký ức của nguyên thân, miễn cưỡng tổng kết được một chút tin tức.

Nguyên thân nàng xuyên quá cũng mới năm tuổi, tên cũng gọi là Lưu Li, là nhị công chúa của thời đại này, trên có một tỷ tỷ, dưới còn có một muội muội. Đáng tiếc thân thể nguyên chủ không được tốt, thường xuyên sinh bệnh không nói, trí tuệ kém phát triển, cho nên giống như có điểm không được sủng ái.

Cũng may mẫu thân nguyên chủ là đương triều Hoàng Hậu, cho nên ít nhất điều kiện sinh hoạt không tồi.

Nhưng mà chính là lần này rơi xuống nước, lại cướp đi sinh mệnh của nguyên chủ nhỏ.

Chuyện xuyên qua này nghe cũng thật sự vi diệu, Lưu Li cũng không nghĩ tới bản thân có thể trải qua loại chuyện khó đỡ này.

Hiện đại Lưu Li là một cô nhi, khi còn bé cha mẹ ngoài ý muốn đều bỏ mạng, từ nhỏ sống ở nhà cô, là kiểu ăn nhờ ở đậu.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng ở lại thành phố, thông qua giáo viên thuận lợi tiến vào xí nghiệp top 500 thế giới, thành một người xã súc đương đại.

Mỗi ngày 996 lượng công việc, bị cuốn thành 007 không nói, còn phải nghe bọn từ bản cười nhạo bọn họ đến từ trấn nhỏ đi làm công.

Buổi sáng ngày hôm đó nàng hăng hái đem kế hoạch đã thức cả đêm làm đến cong ty, trên đường thấy việc nghĩa hăng hái làm cứu một đứa trẻ đuối nước, chờ khi tỉnh lại thì phát hiện mình đến nơi này.

Lưu Li không xác định bản thân ở hiện đại đã ch.ết hay chưa, nếu không thì xuyên qua thế nào?

Ánh mắt nàng di chuyển nhìn Hoàng hậu đang canh giữ bên giường, cũng chính là mẫu thân nguyên chủ, từ cách ăn mặc có thể phán đoán được, kiểu quần áo này gọi là khúc vạt.

Nàng đối Hán phục hiểu biết không phải nhiều, chỉ có lúc học đại học, bị đàn em mời đi tham gia lễ hội Hán phục ở trường, từng mặc qua Hán phục một lần mà thôi.

Nhìn thấy điều này, nàng đoán rằng không phải bản thân đã xuyên về triều Hán mấy nghìn năm trước chứ?

Nhưng mà là Tây Hán hay là Đông Hán, cụ thể lại là Hoàng đế nào, nàng còn chưa thể đoán được, cũng có khả năng nàng xuyên đến một vương triều không có thật. Chuyện xuyên qua này điều gì cũng có thể xảy ra, xuất hiện tại vương triều hư cấu trong tiểu thuyết không phải là không có khả năng.

Cung nhân dùng chén nhỏ bưng tới một chút cháo gạo kê, Trần hoàng hậu một bên dùng khăn tay lau trán Lưu Li, một bên nhận chén cháo trong tay cung nhân, tính toán tự mình bón cho con gái ăn một chút gì.

Bởi vì sốt cao mới vừa lui, Lưu Li toàn thân đều mềm mại vô lực. Đối mặt với sự dụ dỗ của Trần hoàng hậu, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm, đem cháo nhão giống hồ này nuốt xuống.

Đồ ăn cổ đại này, một chút hương vị đều không có, thật sự rất khó ăn.

Nàng rất nhớ điện thoại di động, máy tính còn có lẩu tự sôi. Điều duy nhất đáng mừng sau khi nàng xuyên qua là nàng không còn phải thức đêm làm kế hoạch, bị tư bản bóc lột nữa.