Chương 2

Đã nhiều năm mong ngóng có con, hiện giờ đã có thai, chuyện này làm cho Trần Hoàng hậu vui vẻ, đối với đứa bé trong bụng cũng rất nâng niu.

Nhưng cùng lúc đó, trong cung lại truyền ra Vệ mỹ nhân cũng có thai, mà tuổi thai còn lớn hơn của Trần Hoàng hậu.

Đây không phải là đánh vào mặt Trần Hoàng hậu sao?

Trần hoàng hậu tức điên, náo loạn với Lưu Triệt một thời gian, thậm chí còn dọn đi Cam Tuyền Cung dưỡng thai, sau vẫn bị đại trưởng công chúa khuyên trở về.

Sau đó Vệ mỹ nhân vì Lưu Triệt sinh đứa con đầu tiên, tuy rằng là con gái, nhưng Lưu Triệt phá lệ vui mừng, tự mình ban tên Lưu Nguyệt, còn vì Vệ mỹ nhân mà nâng nàng ta thành phu nhân.

Kiến Nguyên năm thứ năm, Trần hoàng hậu lâm bồn cũng sinh ra một công chúa nhỏ. So sánh với công chúa con vợ lẽ, vị Trần công chúa con vợ cả này càng làm người ta chú ý.

Nhưng mà không lâu sau, mọi người dần dần phát hiện, Trần công chúa con vợ cả hình như bẩm sinh không được đầy đủ, so với Vệ công chúa con vợ lẽ, giống như là….đứa ngốc.

Biểu cảm của Trần Hoàng hậu càng thêm âm u, loại cung tì khua môu múa mép này, cho dù có bàn luận bản thân nàng hay là suy đoán tâm tư nàng đã không còn với Lưu Triệt từ lâu.

Nhưng các nàng lại dám nói về con gái nàng!

A Li của nàng chỉ là phản ứng chậm một chút, lại bị những đứa tiện tì này nói là đứa ngốc!

Trần hoàng hậu tức giận trong lòng, nàng lạnh lùng nhìn hai cung tì trước mặt, mở miệng nói: “Người tới, đem hai con tiện tì dám bàn luận linh tinh về Tiểu Quân này bắt lấy, vả miệng 50 cái.”

Hai cái cung tì hoảng sợ, giỏ tre đeo ở khuỷu tay rơi xuống, những cánh hoa vừa ngắt rơi vãi đầy đất. Quay đầu nhìn thấy biểu tình của Trần hoàng hậu các nàng đều trực tiếp quỳ mạnh xuống.

“Hoàng…… Hoàng Hậu tha mạng……” Hai người dập đầu xin tha, vả miệng 50 cái, không phải mặt sẽ thành đầu heo luôn sao?

Trần hoàng hậu không thèm để ý đến sự cầu xin của các nàng, đang muốn sai người đem này hai tên này lôi đi, đột nhiên có cung nhân vội vã chạy tới bẩm báo: “Tiểu Quân không hay rồi, nhị công chúa cùng Vệ phu nhân rơi xuống nước!”

Trần hoàng hậu biến sắc mặt: “Cái gì?”

**

Sau khi Lưu Li khôi phục ý thức, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều người cổ đại lắc lư trước mặt mình, nói những lời nàng nghe không hiểu lắm.

Chờ khi nàng hoạt động lại bộ não, hơi hiểu ra vấn đề thì nàng khẳng định được một điều.

Có lẽ nàng du hành thời gian rồi.

Nàng từ một xã súc hiện đại xuyên thành công chúa không biết của thời đại nào rồi.