Chương 27: Tính toán

Khương Nguyên nhìn thấy Phó Cảnh Thành không kiêng nể gì, kỳ thật cô cũng rất thông minh, cô nắm giữ chí tuyến cực kì tốt, cô vạch ra giới hạn rõ ràng không chịu vượt Lôi Trì một bước.

Tên đàn ông này tất nhiên cũng nhận thấy được, nhưng cụ thể hắn vẫn không biết nói nên lời vì cái gì.

Khương Nguyên từ trên đùi hắn nhảy xuống, ngồi ở bên cạnh hắn chơi di động, Phó Cảnh Thành lấy lại bình tĩnh, đem tâm tư để lên trên mặt bàn.

Trong nhà dần dần an tĩnh lại.

Khương Nguyên chơi mãi không biết khi nào đã mệt mỏi ghé vào chỗ đó ngủ rồi, Phó Cảnh Thành liếc khuôn mặt của cô một lát, vừa mới chuẩn bị đánh thức cô, không ngờ di động phát ra tiếng động làm cả hai giật mình.

Cơ hồ cô cũng đồng thời tỉnh dậy, trên mặt vẫn còn buồn ngủ, miễn cưỡng trợn mắt tắt đồng hồ báo thức: "Em còn phải đi về, dì quản lý ký túc 11 giờ đóng cửa."

Khương Nguyên sớm đã lên kế hoạch tốt.

Phó Cảnh Thành căn bản không đem lời nói của cô để vào tai: "Nếu đã như vậy, thì để anh ôm em đi vào trong phòng ngủ."

"Nhưng bạn cùng phòng của em cũng biết em đã đi ra ngoài" Khương Nguyên còn giãy giụa, dính vào gối đầu mềm như bông, lại nhịn không được chôn mình hướng vào trong.

"Ngủ đi." Phó Cảnh Thành bảo cô.

Tiếng nói trầm thấp, làm người ta rất khó kháng cự.

Hô hấp của cô dần dần bằng phẳng, Phó Cảnh Thành đem đồng hồ tròng lên cổ tay cô, không dám làm ồn, lặng lẽ lui đi ra ngoài.

Nam nhân một đêm không ngủ.

Phòng ngủ tựa hồ không có hắn làm ồn nên cô ngủ càng mê mệt.

...

Vừa qua khỏi tháng tư Phó Cảnh Thành đã vào đoàn.

Suất diễn của cô nằm ở tháng tư, tính ra cô có hai tháng chưa thấy Phó Cảnh Thành rồi.

Khương Nguyên không lừa Trần Di Ninh, Phó Cảnh Thành sắp xếp cho cô không phải nhân vật chủ chốt hay hào nhoáng gì cả điểm duy nhất tốt khi làm người phụ nữ của hắn là cô có hai cơ hội cùng nữ chính Chu Nam có hai lần diễn phối hợp.

Gần đây vận khí của Khương Nguyên ở trường học không được tốt, cô dính phải một tin đồn trường kỳ chiếm cứ tin đầu bảng với Vưu Phỉ.

Đêm không về ngủ, được lão già bao dưỡng.

Còn cùng Vưu Phỉ giành đàn ông.

Mấy cái tin đồn đó một chút cũng không dính tới cô, nhưng về việc Phó Cảnh Thành tặng cô một cái đồng hồ Cartier thì có vẻ dính tới điều một, sau khi Khương Nguyên biết giá cả của nó cũng không hoang mang.

Bốn năm vạn, không tính là giá trên trời, nhưng cũng không phải là thứ cô có thể gánh vác.

Đến nỗi tin đồn cô giành đàn ông cô cũng không biết từ nơi nào truyền đến.

Lúc Vưu Phỉ cố ý gọi điện thoại tới: "Sao rồi, too nghe nói cô thích đàn ông của tôi, thầy Phó đem cô xem như trân như bảo, còn có thể nhẫn đến nỗi cùng cô di tình biệt luyến sao?"

Người với người duyên phận luôn kỳ quái, Khương Nguyên thế nhưng nhờ chuyện này cảm thầy kéo gần hơn với Vưu Phỉ.

"Học kỳ sau tôi không định ở lại ký túc xá, vẫn là nên dọn ra."

Vưu Phỉ thông minh như vậy, không cần Khương Nguyên nhiều lời cũng có thể đoán được một chút, dù sao chuyện đêm không về ngủ loại lời nói này, trừ bạn cùng phòng, còn có ai có thể truyền ra.

"Cô ta chắc chắn sẽ đi đồn" Vưu Phỉ hừ lạnh một tiếng.

Khương Nguyên cười khẽ: "Chúng ta cùng xuất hiện trong lời đồn nhưng có chỗ không giống nhau."

Vưu Phỉ nháy mắt: "Cũng chính là cô, hiện giờ ôm được đùi thầy Phó, cũng không biết vì bản thân mình mà đi tranh thủ kiếm chút lợi ích..."

Mấy lời dư thừa, cô sẽ không nói.

Đáng tiếc này trong cái nơi như showbiz này thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nhiều lắm có thể "Treo giá", cũng chẳng phải vũ khí sắc biến quá để níu chân kim chủ.

Chính là không một ai cảm thấy Khương Nguyên có thể cùng Phó Cảnh Thành tu thành chính quả, bao gồm cả Khương Nguyên.

-------------------------