Chương 26: Còn đau, muốn câu dẫn anh

Phó Cảnh Thành bật cười, rất nhanh, hắn lại khôi phục lại thành bộ mặt không biểu cảm.

Nam nhân ở bên cửa sổ nhìn một lát, sau đó cầm điện thoại gọi cho Tôn Phương.

"Khương Nguyên, cậu có thể ra gặp mình không, mình có lời muốn cùng cậu nói."

Vưu Phỉ chiều nay xin nghỉ, lúc này đã tan học, đột nhiên xuất hiện ở ký túc xá, trông y như là cố ý gấp gáp trở về.

Khương Nguyên cùng Trần Di Ninh đều ngẩn ra, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn cô ta.

"Chào ."

Khương Nguyên cùng Vưu Phỉ đi ra ngoài, đi xuống lầu, cũng không đi được bao xa, đã đứng ở trước bãi đất trống ký túc xá nói chuyện.

Âm thanh hai người đều không cao, Trần Di Ninh tựa trên ban công thăm dò nhìn nhìn, hoàn toàn nghe không rõ lời họ đang nói.

"Khương Nguyên, cảm ơn cô."

Khương Nguyên không rõ nguyên do, cô không hiểu ý của Vưu Phỉ lắm.

"Người đại diện bên kia vừa mới cho tôi biết, tôi có thể tiếp tục diễn bộ《 Trường An hành 》, không phải là do cô nói giúp tôi trước mặt thầy Phó sao, vốn dĩ buổi sáng thái độ thầy ấy rất cứng rắn ."

Khương Nguyên lắc đầu, mấy câu nói tốt gì đó cô căn bản chưa nói lời nào, chắc chắn Phó Cảnh Thành hắn tự có suy tính: "Vưu Phỉ, tôi nghĩ cô cảm ơn sai người rồi, cái gì tôi cũng chưa nói."

Vưu Phỉ kinh ngạc, nhớ tới lúc đó người đại diện nói: "Tôn trợ lý có bóng gió với tôi, nói cô cùng tiểu thư lần trước có phải quan hệ không tồi không."

"Tóm lại vẫn là muốn cảm ơn cô." Vưu Phỉ nói: "Khương Nguyên, ngày mai tôi còn có một gameshow đang đẩy nhanh tiến độ lần sau tôi sẽ mời cô đi ăn cơm."

Cô ta thật đúng là chuyên môn tới tìm Khương Nguyên.

Khương Nguyên trở về ký túc xá.

"Cậu và Vưu Phỉ làm sao vậy?"

Khương Nguyên nhìn mắt Trần Di Ninh: "Không có gì, có vài việc đang hiểu lầm."

...

Phó Cảnh Thành vội vàng.

Hôm nay cả ngày hắn đều không có rời khỏi chung cư.

Lúc này trong phòng đèn sáng lên, nam nhân mang theo khung mắt kính tơ vàng, ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trên giấy có dấu xoá và sửa chữa lại rất nhiều chỗ.

Biên kịch đem bốn bản thảo kịch bản đưa cho hắn xét duyệt, hắn xác định xong mới đưa xuống dưới xem có thể phân biệt rồi giao cho diễn viên.

Việc nói chuyện bàn công việc với Phó Cảnh Thành không phải sung sướиɠ gì cho cam, đặc biệt gần đây , có mấy tên biên tập suýt nữa chọc điên hắn.

Di động rung lên.

Phó Cảnh Thành không để ý tới.

Chờ đến khi hắn chú ý tới đã là hai giờ sau, kim đồng hồ vừa chỉ qua 8 giờ, Khương Nguyên đã rửa mặt xong, chuẩn bị bò lên trên giường đọc kịch bản.

Cô có tật giật mình che lại microphone, đè thấp âm thanh nói: "Cũng tốt, anh có thể chờ ở cửa, để cửa đi em tỉnh sẽ sang gõ cửa nhà anh."

Khương Nguyên còn chưa sấy khô tóc, bên ngoài hơi lạnh tiến vào da đầu, cô thình lình rùng mình.

Cửa nhà Phó Cảnh Thành quả thực nửa mở ra.

Khương Nguyên nhìn hành lang trống rỗng, vội đi vào đóng cửa.

Phó Cảnh Thành ngồi ở trong phòng khách, note bôk ở một bên chồng chất một chồng, giấy A4 tán loạn nằm ở bốn phía, hắn bớt thời giờ nâng mắt lên nhìn cô.

"Phó Cảnh Thành, có phải em làm phiền anh rồi hay không?"

"Không có." tuy người đàn ông nói như vậy, nhưng động tác lại không có dừng lại.

Cô đi qua giúp hắn xoa xoa giữa chân mày, lại làm hắn túm cô ngồi vào trên đùi hắn: "Chỗ đó không đau? Lại tới đây muốn chiều anh sao?"

Mặt Khương Nguyên tức thì đỏ lên, vội che lại miệng hắn: "Đừng nói."

Phó Cảnh Thành không buông cô ra, Khương Nguyên nửa hàng ở trong lòng ngực hắn, nhìn hắn làm việc.

"Đây là kịch bảo của《 Trường An hành 》sao?" Cô liếc mắt.

"Em có muốn xem hay không."

"Có thể sao?"

"Bên kia có bản thảo." Phó Cảnh Thành ý bảo cô nói.

Khương Nguyên tay đã duỗi ra ngoài, không biết nghĩ đến cái gì, lại co rúm.

"Vẫn không dám nhìn, đây không phải có hiệp nghị bảo mật sao."

Đoàn phim, ngay cả nam nữ chính nhiều nhất cũng chứ có thể xem được bảy tám phần trong kịch bản, mà còn lại đại bộ phận mọi người chỉ có thể nhìn thấy một phần ba, mà loại nhân vật nhỏ giống cô, đại khái chỉ nên biết đúng suất diễn của mình thôi.

Cũng chỉ vỏn vẹn một tờ giấy hơi mỏng mà thôi.

Khương Nguyên vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên.

-----------------------