Chương 25: Nơi này còn chưa ăn đủ

Hắn đem cửa sổ mở ra một chút, còn chẳng thèm chờ đến khi hương vị trên người phai nhạt, đã đi vào trong phòng ngủ.

Khương Nguyên ngủ rất sâu.

Nam nhân lên giường ôm lấy cô.

Lúc Khương Nguyên tỉnh lại, Phó Cảnh Thành đang ở trên giường gọi điện thoại, hắn sợ làm ồn đến cô, thanh âm đè rất thấp, nhưng hắn tay còn nhét ở trong chăn, xoa xoa núʍ ѵú cô.

Cô bỗng cảm thấy trên người mình có chỗ không thích hợp.

Ngửa đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Khương Nguyên hắt tay hắn, cả người chui vào trong chăn, cô ngoi lên đầu chăn mỏng, trộm dùng ánh đèn soi sáng, đẩy ra chỗ thịt non đã bị chà đạp.

Quả nhiên là có chút sưng lên, hơi chạm vào một chút liền đau.

Rõ ràng ngày hôm qua lúc đi ngủ vẫn còn rất tốt mà, ai biết ban đêm hắn lại làm cái gì.

Hắn đột nhiên đem chăn xốc lên.

Phó Cảnh Thành không tắt điện thoại, vẫn chăm chú mà nghe đối phương nói chuyện, chợt thấy tư thế kỳ quái của cô, hắn kéo kéo khóe miệng, duỗi tay kéo cô lại.

Khương Nguyên giấu đầu lòi đuôi che ngực mình lại không để ý tới hắn.

"Vưu Phỉ, việc này cô có thể bảo người đại diện đi bàn lại với Tôn Phương." Hắn tắt điện thoại, mang Khương Nguyên ôm lại.

Thì ra là Vưu Phỉ.

"Phó Cảnh Thành."

"Hửm?"

Khương Nguyên nghĩ nghĩ, "Không có gì."

Cô tự nhận mình không phải thánh mẫu, cô lại thật sự cảm thấy Vưu Phỉ chính là hồng nhan bị tai bay vạ gió, huống chi cô ta còn là cô gái đặc biệt xinh đẹp có kinh nghiệm lăn lộn trong giới, trước nay mấy công việc này hầu hết đều yêu cầu rất nhiều vận khí và nhẫn nại.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại co rúm trở về.

Phó Cảnh Thành chính là người như vậy, phê bình cô hắn còn chẳng thèm ngại không lưu tình chút nào, làm thế nào hắn lại nghe lời cô được chứ.

Khương Nguyên nghĩ tóm lại cô cái gì cũng đều không có nói.

Phó Cảnh Thành nhìn cô nửa ngày, một tay sờ soạng cô, tay khác không an phận mà moi moi tiểu huyệt: "Rời giường đi, hơn 10 giờ rồi, buổi chiều không phải em còn có khóa sao."

Rất nhanh Khương Nguyên bị dời lực chú ý, cô kinh hô: "Đau, Phó Cảnh Thành anh..."

Phó Cảnh Thành trong lòng cất giấu tâm tư, nên đương nhiên hắn phải tìm nơi khác để bù đắp rồi.

Người đàn ông đè cô xuống dưới thân, mặt bên nhìn lại, chỉ thấy chân của cô gái bị bắt quấn lấy vòng eo tinh tráng, hắn thì không ngừng mà thâm nhập va chạm.

"Đường Đường, đói bụng sao?"

"..."

Khương Nguyên khóe mắt rưng rưng nước mắt, làm cho hắn liên tục trêu đùa đến mất khống chế.

"Sao lại khóc, hả?" Phó Cảnh Thành cúi đầu đem vài giọt nước mắt hôn xuống, côn ŧᏂịŧ căng huyệt khẩu ra , "Nơi này ăn còn chưa đủ no, hay để chốc lát anh mang em đi đến canteen giáo viên ăn cơm?"

Khương Nguyên căn bản không biết mình đã mở mồm đáp ứng hắn cái gì.

Đương nhiên, chờ khi không khí trong phòng tan đi chút hơi thở da^ʍ mĩ, cô đổi ý.

"Em nghĩ, chuyện này không thích hợp lắm đâu, còn có khả năng đối với thanh danh của anh có ảnh hưởng không tốt, rốt cuộc chúng ta vẫn còn là thầy trò đấy, cứ bình thường như vậy không phải khá tốt sao." Khương Nguyên lôi kéo tay hắn.

"Anh không ngại." Phó Cảnh Thành bật cười: "Lúc em còn quấn lấy anh không buôn sao không chịu nghĩ tới chúng ta còn là thầy trò??."

"Đại khái là... Em có thể xem như mình lo được lo mất đi." Khương Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn.

So với việc đưa mối quan hệ của họ ra ánh sáng, hoặc là lén lút, nếu không có nhân tố bên ngoài quấy rầy, sẽ đi được xa chút.

Cô không nói rõ ra nhân tố này là ai, cũng không thể xác định cụ thể.

May mà Phó Cảnh Thành vẫn chưa chấp nhất lắm với đề tài này, tầm mắt hắn dừng ở trên người cô vài giây, rất nhanh đã dời đi.

"Em đi về trước."

Phó Cảnh Thành gật đầu.

Khương Nguyên chuẩn bị sẵn cả khẩu trang, Phó Cảnh Thành đứng ở lầu 3 phía trước cửa sổ, thấy Khương Nguyên một hơi chạy đến đường chính trong khuôn viên trường, nhìn trong ngoài không có ai, mới nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, nhét vào túi quần jean.

------------------------