Chương 3:

“Bạn học Liễu sao lại rời đi sớm như vậy?” Doãn Chí Linh nhìn chiếc túi cao cấp trong tay Liễu Tiểu Kiều chua lòm nói. Đây là hạn lượng bản, trên thế giới cũng chỉ có 20 chiếc, có tiền còn chưa thể mua được. Là thứ nàng ta ao ước mấy tháng nay, vậy mà dễ dàng như vậy nằm trong tay Liễu Tiểu Kiều.

“Là có chút chuyện nên ta phải rời đi sớm…”

Không đợi Liễu Tiểu Kiều kịp nói hết, Doãn Chí Linh đã ngắt lời:

“Không biết bạn học Liễu mấy năm nay làm gì? Cũng không thấy có tin tức. Nhìn chiếc túi trên tay của ngươi kia cũng không rẻ…”

Nàng ta chính là cố ý muốn vạch mặt Liễu Tiểu Kiều, muốn cho nàng ta mất mặt trước những người ở đây. Để xem đằng sau vẻ lượng lệ kia là sự ghê tởm như thế nào, xem nàng ta còn dám mang vẻ mặt hồ ly tinh kia để đi câu dẫn nam nhân!

“Cũng chỉ là kinh doanh nhỏ.” Liễu Tiểu Kiều mỉm cười. Cả người như một đóa mẫu đơn được tưới tắm, chăm chút tỉ mỉ, phi thường xinh đẹp, chỉ một cái nhìn cũng có thể câu đi trái tim nhỏ của người khác.

Doãn Chí Linh vô cùng ghen ghét. Những năm nay, nàng cũng chăm chỉ bảo dưỡng nhưng suy cho cùng vẫn không bằng Liễu Tiểu Kiều thiên sinh lệ chất. Những người khác cũng có ít nhiều thay đổi nhưng nàng ta lại càng thêm xinh đẹp, càng thêm quyến rũ. Luôn một bộ mặc người xâu xé, mặc người ngắt hái.

“Kinh doanh nhỏ mà lại có thể mua được hạn lượng bản túi xách. Thật là khiến người ta không biết ngươi kinh doanh cái gì.”

Doãn Chí Linh dùng ánh mắt dò xét. Một bộ không có ý tốt. Không cần nàng ta nói cũng khiến người ta biết nàng ta đang ám chỉ cái gì.

Những người khác dùng ánh mắt khác nhau để đánh giá Liễu Tiểu Kiều. Nữ nhân thì khinh thường, ghen ghét. Nam nhân thì ánh mắt da^ʍ tà, phảng phất muốn lột sạch nàng.

Bọn họ vốn ban đầu chỉ dám e dè, lén lút đánh giá nàng. Vì từ cách ăn mặc của Liễu Tiểu Kiều là họ đoán được khả năng là tiểu thư hay phu nhân nhà quyền quý, những kẻ họ không dám động. Nhưng từ cách nói của Doãn Chí Linh, họ chẳng cần phải che dấu. Đều là kĩ nữ cả thôi, cùng lắm là nhiều thêm chút tiền là chơi được.

“Tùy ngươi nghĩ. Bản thân ngươi như thế nào cũng không thể nghĩ người khác cũng như ngươi nha.” Liễu Tiểu Kiều vẫn mềm mại mà đáp trả. Tính cách nàng mềm mại nhưng đâu có nghĩa người khác có thể thoải mái mà ức hϊếp nàng.

Chỉ có điều thật không hiểu được, tại sao đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp kia, một người lại có thể có những suy nghĩ như vậy. Con người thật kì lạ.

Liễu Tiểu Kiều nhìn thời gian, bây giờ đã rất muộn thời gian hẹn trước, người kia không đợi được. So với ở đây đôi co với những người này vô ích, thì nàng tốt hơn vẫn là rời đi. Bản thân nàng dù có ba đầu sáu tay cũng không quản được hết kẻ khác nghĩ gì về mình. Dù sao họ cũng không thể làm tổn thương nàng.

So với sự thong dong, điềm tĩnh của Liễu Tiểu Kiều, Doãn Chí Linh lại có vẻ chật vật, bất kham hơn hẳn. Nàng ta nhận thấy những ánh mắt khác lạ của người khác nhìn mình.

Nếu nàng ta không có gì thì quả thật cũng chẳng sợ ánh mắt kẻ khác. Nhưng đằng này, nàng ta thật có tật mà giật mình. Quá khứ nàng ta không trong sạch, câu được quý tử nhà quyền quý cũng không phải là đường hoàng, chính thống mà dùng thủ đoạn. Nhưng nàng ta cũng không dám để lọt ra chút gió nào mà mạnh miệng chống: “Chỉ có kẻ như ngươi, luôn một bộ thanh cao, không biết bên trong dơ bẩn thế nào. Đứa trẻ không cha không mẹ, xuất thân đê hèn. Không biết ở cô nhi viện đó, ngươi có dùng những thủ đoạn bẩn thỉu gì không. Thân thể kia cũng không biết bao lần nằm thừa hoan, rêи ɾỉ dưới thân kẻ khác. Ngươi không cần giấu, tất cả những người ở đây ai chẳng biết ngươi bị người ta bao nuôi!”

Những người xung quanh nghe vậy, ánh mắt lại càng không thêm kiêng dè nhìn về phía Liễu Tiểu Kiều.

Liễu Tiểu Kiều vốn định bước chân bỏ đi bị những lời này cản lại. Nàng nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Linh. Nàng ta có thể bị nói thế nào cũng được, nàng không quan tâm nhưng tuyệt đối không ai được động vào ngôi nhà nhỏ của nàng.

Doãn Chí Linh lần đầu tiên bị ánh mắt của người khác dọa sợ. Rõ ràng bình thường Liễu Tiểu Kiều mềm mại tính tình, mặc người ta nắn bóp vậy mà ánh mắt lúc này lại sắc bén đến sợ.

Nhưng dù có chút run sợ, nàng ta cũng biết những lời nói của mình tàn nhẫn nhưng đã phóng lao thì phải theo lao. Nàng ta giương mắt lên, trợn tròn nói:

“Vậy ngươi giải thích hạn lượng bản túi xách trên tay như thế nào! Ai mua cho ngươi?”

“ Làm gì có chuyện ngươi kinh doanh nhỏ mà có thể mua được nó. Toàn cầu chỉ có đúng 20 chiếc, ngươi lấy cái gì để mua!” Nàng ta như càng có căn cứ, càng nói càng hăng.

“Là ta mua cho nàng. Không được sao?”

Giọng nói của hắn trầm thấp, nhưng không kẻ nào ở đây lại không nghe thấy.

Người nam nhân đẩy cửa bước vào, đằng sau hắn còn có những bảo tiêu to lớn, nhưng không ai có thể bỏ qua sự xuất hiện của hắn. Khuôn mặt tuấn mĩ như tượng tạc, dáng người đĩnh bạt, bước đi thong dong nhưng ẩn ẩn khí thế khiến người khiến người ta khϊếp sợ.