Chương 2:

Những tiếng xì xầm bàn tán to nhỏ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng nhưng không ai dám tiến lên bắt chuyện.

Bộ váy liền thân phác hộ ra nàng mạn điệu dáng người. Đôi chân thon dài trắng nõn lấp ló sau tà váy. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại không hề có công kích tính, chỉ khiến người ta càng nhìn càng trầm mê. Đặc biệt là của nàng đôi u buồn con ngươi. Nàng xinh đẹp mềm mại khiến người ta không khỏi muốn chở che nhưng ẩn ẩn gợi lên sâu thẳm lòng người thi ngược dục.

“Thật là một bộ hảo mặt mũi!” Doãn Chí Linh mang theo khinh miệt, ghen ghét nói.

Một người nghe vậy liền kéo lấy nàng ta hỏi chuyện: “Doãn Chí Linh, ngươi biết nàng ta?”

“Ngươi còn không biết nàng ta? Ngoại trừ Liễu Tiểu Kiểu ra còn có thể là ai!”

Mấy người nghe vậy liền không thể tin mà ồ lên. Bọn họ ở đây ai năm đó từng nghe danh Liễu Tiểu Kiều. Nàng ta chính là thủ khoa đầu ra, học sinh xuất sắc, con ngoan trò giỏi. Đồng thời cũng là giáo hoa nổi tiếng một thời, bao nam sinh người tình trong mộng, chỉ là thấy bảo hoàn cảnh không tốt, là cái con nhà nghèo. Nhưng cụ thể họ cũng không rõ, chỉ có Doãn Chí Linh từng học chung lớp với nàng ta.

“Trời đất ạ! Quả thật không nhận ra. Nhìn năm đó nàng ta ăn mặc giản dị. Bây giờ chỉ bộ đồ trên người cũng giá trên trời.”

Nhìn những thứ trên người của Liễu Tiểu Kiều, không cần nói cũng biết không có cái nào là không quý giá. Một số thứ không nhãn mác, người trong nghề nhìn là biết thiết kế riêng. Những người ở đây thêm lên cũng không bằng một món đồ của nàng ta.

“Còn không phải leo được lên người giàu có!” Doãn Chí Linh cao thâm khó đoán nói.

Năm đó, nàng ta và Liễu Tiểu Kiều cùng tranh vị trí giáo hoa, cuối cùng nàng ta thảm bại. Doãn Chí Linh vẫn còn ghi hận.

Những vị công tử nhà giàu nàng ta nhắm đến cũng điên cuồng say mê Liễu Tiểu Kiều. Chỉ là con ả một vẻ thanh cao, không phàn quyền quý khiến cho những kẻ kia càng thêm cố chấp. Doãn Chí Linh ghen ghét đến không được. Nàng ta thề một ngày sẽ đem Liễu Tiểu Kiều giẫm đạp dưới chân.

Nhìn xem, đến bây giờ nàng ta còn thanh cao đến nỗi nào, cuối cùng vẫn trở thành tình nhân của kẻ giàu có!

“Phải không? Năm đó bao nhiêu thiếu gia nhà giàu theo đuổi nàng ta còn không để ý.” Một người khác nghi ngờ nói.

Họ có chút không tin tưởng, vì năm đó những kẻ kia theo đuổi Liễu Tiểu Kiều khí thế rất ghê gớm. Thậm chí có kẻ đã đứng dưới kí túc xá của nàng ta một ngày một đêm, nàng ta vẫn không động lòng.

“Còn không phải sao! Là chính Lại Huy nói nhìn thấy nàng ta ngồi trên xe của một kẻ giàu có, tư thái thân mật.” Nhắc đến chồng của mình, Doãn Chí Linh lại không khỏi ưỡn ngự ngẩng cao đầu.

Lại nói năm đó Vương Lại Huy cũng là Liễu Tiểu Kiều một cái kẻ theo đuổi. Nhưng sau đó bị từ chối nhiều lần mới theo đuổi đến Doãn Chí Linh. Tuy nhiên Doãn Chí Linh cũng không cảm thấy xấu hổ. Nàng có ngu mới cảm thấy xấu hổ.

Vương Lại Huy là một phú nhị đại giàu có. Chỉ Liễu Tiểu Kiều ngu mới không tóm lấy. Nàng tự cho là thông minh, không những leo được lên hắn, còn trở thành con dâu nhà hào môn, cuộc sống giàu sang, cơm bưng nước rót.

Còn với Liễu Tiểu Kiều, tại sao nàng không cho rằng nàng ta leo được lên hào môn. Vương Lại Huy có nói người mà Liễu Tiểu Kiều đi cùng chính là đỉnh của hào môn, là kẻ mà hắn không bao giờ dám chạm tới. Vương Lại Huy trước mắt người kia quả thật giống như một con kiến, thuận tay là có thể bóp chết.

Huống chi gì Liễu Tiểu Kiều lại chỉ là một đứa mồ côi, con nhà nghèo. Nếu có thể leo lên cũng chỉ có thể là tình nhân, là tiểu tam. Không thể có chuyện gia tộc người kia chấp nhận đứa con dâu như vậy.

“Đúng là không tin nổi. Vẫn chỉ có Chí Linh của chúng ta là tốt nhất. Trở thành phu nhân nhà hào môn.” Một người không khỏi hâm mộ mà nhìn Doãn Chí Linh.

“Đúng vậy, đúng vậy. Chí Linh của chúng ta quả thực là tốt nhất.” Một kẻ khác vội nịnh nọt.

Doãn Chí Linh tận hưởng ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh. Đây mới là thứ nàng ta yêu thích nhất.

Còn Liễu Tiểu Kiều, dù leo lên được giường của kẻ giàu, đồ mặc trên người quý giá bao nhiêu cũng giấu đi được sự thật nàng ta chỉ là tình nhân, ngoại thất bên ngoài.

Liễu Tiểu Kiều ngồi ở đó chờ đợi, nàng không mở miệng nói chuyện với bất cứ ai. Người nàng cần cũng không đến.

Nàng nhìn màn hình điện thoại trên tay, đã muộn giờ rồi. Nàng cũng không thể ở đây ngồi đợi thêm nữa.

Nàng kéo lấy túi xách, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Chỉ là nàng chưa kịp hành động thì đã bị cản lại.

Nàng nhìn những khuôn mặt lạ lẫm trước mắt, không quen biết a.

“Bạn học Liễu Tiểu Kiều, lâu rồi không gặp.” Một người mở miệng, nàng ta tươi cười hào phóng. Những người bên cạnh cũng mang theo xem kịch vui.

Liễu Tiểu Kiều có chút không muốn ứng phó, ẩn sâu trong lòng nàng cảm thấy những người này bắt chuyện với nàng mang theo ác ý. Nhưng nàng vẫn đáp lại: “ Đã lâu rồi không gặp, bạn học này là…”

Nữ nhân cứng đơ trong khoảnh khắc, nàng ta không nghĩ rằng Liễu Tiểu Kiều sẽ không nhớ mình. Nàng ta cố gắng duy trì mỉm cười:

“Ta là Doãn Chí Linh!”

Liễu Tiểu Kiều lục tung trí nhớ của mình cũng không biết người này là ai. Nhưng nàng xuất phát từ lễ phép, nàng vẫn mỉm cười, mềm mại đáp: “Là bạn học Doãn sao. Là ta sơ ý.”