Chương 4:

Từng bước chân của nam nhân đều như đạp lên trái tim nhỏ của Liễu Tiểu Kiều.

Đàm Tùng Bách đi đến trước mặt nàng, đôi mắt lãnh lệ nhìn thấy nàng mới thoáng ôn nhu. Nhưng đó chỉ là thoáng qua. Hắn trước sự chứng kiến của bao người mà kéo nàng vào lòng.

Liễu Tiểu Kiều phản kháng. Nàng không muốn quan hệ giữa nàng và người nam nhân này để người khác biết. Nhưng nàng chỉ thoáng giãy giũa hắn đã kìm chặt lấy eo của nàng. Bàn tay to lớn của hắn mang theo nồng đậm chiếm hữu dục.

Liễu Tiểu Kiều biết bản thân không thể thoát khỏi bản tay của hắn, bao lần cũng vậy… Nàng chỉ có thể càng thêm ngoan ngoãn, càng thêm nghe lời.

“Trở về được không?”

Nàng nhẹ giọng nói. Nâng lên con ngươi, mềm mại nhìn hắn. Dù nhìn thấy nam nhân âm trầm đáng sợ ánh mắt, nàng vẫn không sợ hãi.

Không phải nàng không sợ hãi, chỉ là nàng che giấu nó đi. Nàng biết hắn sẽ không cao hứng, sẽ càng tức giận.

Liễu Tiểu Kiều thuận theo, rúc vào trong l*иg ngực hắn. Nàng lúc này giống như một con chim nhỏ, ngoan ngoãn lại yếu ớt. Chỉ cần hắn nhẹ véo một cái cũng có thể quyết định nàng quyền sinh sát. Tâm trạng của Đàm Tùng Bách có chút thả lỏng, nhưng bên ngoài hắn vẫn một bộ không hài lòng nói:

“Làm sao không nghe điện thoại của ta?”

“Ta vừa cùng bạn bè nói chuyện nên không để ý.”

Lí do này không khỏi quá tùy ý. Đàm Tùng Bách không chỉ gọi điện một lần. Chiếc điện thoại kia của hắn đã bị trong lúc nổi giận mà thô bạo đập nát. Nhưng hắn cũng không tiếp tục truy vấn mà tiếp tục.

“Là những kẻ kia bắt nạt ngươi sao?”

Ánh mắt của Đàm Tùng Bách sắc bén lướt qua từng người. Doãn Chí Linh vốn là kẻ cầm đầu càng bị ánh mắt của hắn làm cho hốt hoảng. Nhưng khuôn mặt kia của hắn thật lừa người, dù có bị ánh mắt hắn lạnh lẽo của hắn hốt hoảng, nhưng Doãn Chí Linh không khỏi bị hắn làm cho si mê.

Kia…là Liễu Tiểu Kiều người bao nuôi ư?

“…Không phải.” Liễu Tiểu Kiều không phải là một cái thánh mẫu. Nhưng nàng cũng không muốn cùng Đàm Tùng bách tiếp tục ở đây dây dưa thêm nữa. Người nàng muốn gặp cũng không tới.

Đàm Tùng Bách khẽ đưa ánh mắt về phía trợ lí ở bên cạnh. Ngay lập tức cậu ta hiểu ý. Đàm gia đây là muốn biết những việc đã xảy ra. Cậu ta cứ vậy kéo theo vài người mà biến mất.

Những kẻ ở đây dù không biết nam nhân đến là ai nhưng chỉ nhìn khí thế, dung mạo cũng đủ biết hắn không dễ chọc, lục tục chạy ra rất xa, không muốn tiếp tục nhảy vào vũng nước đυ.c này. Song cũng có những kẻ có mắt không tròng mà sấn lại gần.

“Xin chào, ta là Tiểu Kiều bạn học…” Doãn Chí Linh vội mở miệng. Lúc này nàng ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại dung nhan, thậm chí còn cố ý kéo cổ áo xuống để lộ nửa bầu ngực, nở nụ cười xinh đẹp.

Chỉ là Đàm Tùng Bách cũng không mấy quan tâm. Hắn nhìn vào chim nhỏ đang ngoan ngoãn rúc trong lòng: “Là bạn học của ngươi.”

“Không phải.” Liễu Tiểu Kiều lắc đầu, mặc cho ánh mắt Doãn Chí Linh như gai độc đâm về phía nàng.

“Cút.”

Đàm Tùng Bách nhìn về phía Doãn Chí Linh đang không ngừng dán lại gần chỉ nói một tiếng.

Những vệ sĩ bên cạnh cũng lao lên để kéo nàng ta ra. Không ngờ đến hắn sẽ làm như vậy, nàng ta không kịp phản ứng bị kéo ra.

Đàm Tùng Bách ôm lấy chim nhỏ của mình, dưới sự che chở của vệ sĩ tuyệt trần mà đi.

Bóng dáng hai người biến mất, Doãn Chí Linh cũng bị thả ra. Quần áo chật vật. Nàng ta tức giận, móng tay bấm vào da thịt mà ứa máu ra ngoài. Nàng ta cảm nhận được những ánh mắt chê cười của kẻ khác.

Tại sao! Tại sao chứ! Những gì nàng ta mong muốn, Liễu Tiểu Kiều luôn dễ dàng được đến như vậy! Nàng ta luôn được ông trời chiếu cố!

Tại sao lại không công bằng như vậy!

Doãn Chí Linh nắm lấy túi xách, không nói một lời tức giận bỏ đi, mặc theo tiếng gọi của những “người chị em” đằng sau. Nhưng nàng ta không biết rằng nàng ta sẽ phải trả giá những gì. Bản thân nàng ta phải hối hận với những gì đã làm hôm nay.

Đàm Tùng Bách sẽ không để cho chim hoàng yến của mình chịu uất ức, một chút cũng không!



Liễu Tiểu Kiều bị đẩy vào trong xe. Không gian trong xe rộng, bên dưới được lót thảm lông mềm nên nàng cũng không bị thương. Nhưng nàng chưa kịp ngồi dậy đã bị Đàm Tùng Bách kéo xuống.

Hắn vồ lấy nàng như một con thú hoang bị đói lâu ngày nhìn thấy con mồi. Bắt đầu lần lượt kéo đồ vật trên người nàng xuống.

Không để Liễu Tiểu Kiều kịp làm gì, hắn đã ngậm lấy môi của nàng, trằn trọc mυ"ŧ hôn. Hắn tiến công mạnh mẽ, công thành đoạt đất, liếʍ lấy mật ngọt trong miệng nàng. Sau đó, hắn dường như càng cảm thấy không đủ mà quấn lấy lưỡi của nàng, ép nàng cùng múa.

Liễu Tiểu Kiều bị tấn công bất ngờ, đầu không khỏi có chút tê dại. Nhưng ngay sau đó, đầu của nàng đã nhanh chóng thanh tỉnh, nàng biết hắn định làm gì. Nơi này ở dưới hầm để xe, huống chi tài xế ở phía trước.

“Không thể…ở chỗ này…” Nàng thở dốc, lắp bắp nói.

“Ta muốn.”

“…Nhưng có người.” Nàng cắn môi, đôi mắt lấp lánh gợn sóng, vết son bị hắn ăn mà nhoèn một ít ra nơi khóe miệng, cái miệng nhỏ hé mở không ngừng quyến rũ hắn.