Chương 19:

Liễu Tiểu Kiều tỉnh lại. Đau đớn thấu xương từ cơ thể truyền đến, như bị xe nghiền qua. Trên người nàng dơ bẩn cũng chưa từng được rửa sạch, hắn làm xong liền trực tiếp ném nàng ở đây, như một con búp bê bơm hơi mà chà đạp.

Liễu Tiểu Kiều lại bị khóa lại. Một lần nữa khiến nàng minh bạch chỉ cần hắn muốn nàng không bao giờ thoát được khỏi nơi này. Nàng rơi vào tận cùng của tuyệt vọng. Có lẽ không điều gì có thể khiến con người ta đau đớn hơn là hi vọng trong lòng bàn tay bị dập tắt.

Đàm Tùng Bách không cho nàng tiếp xúc với bất kì ai. Kể từ ngày đó, nàng gặp Vũ Phương Tuyết, cũng không nhìn thấy nàng ta thêm một lần nào nữa. Đàm Tùng Bách cũng không đến gặp nàng.

Có lẽ hắn đang chừng phạt nàng, vì nàng đã có ý định rời bỏ hắn đi.

Liễu Tiểu Kiều bắt đầu tuyệt thực. Nàng nhốt mình lại ở trong phòng, không chịu ra ngoài, thức ăn được người hầu bưng lên cũng bị từ chối ngoài cửa.

Đàm Tùng Bách ban đầu cũng không để ý, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng tuyệt thực. Dù lòng đau xót khó nhịn nhưng hắn vẫn không đến xem nàng. Hắn quyết định phải đối với nàng tàn nhẫn, khiến nàng đi vào khuôn phép.

“Nàng vẫn không chịu ăn?”

Người hầu lắc đầu. Hôm nay đã là ngày thứ ba nàng không ăn không uống. Nếu còn tiếp tục, hẳn là sẽ không thể chịu được.

Đàm Tùng Bách đập vỡ trên tay chén sứ, mảnh vỡ đâm vào tay khiến máu tươi chảy ra nhưng hắn như là không có cảm giác đau. Hai mắt hắn là tơ máu, khuôn mặt có chút tái nhợt, môi khô nứt, tóc tai cũng lộn xộn. Bụi bặm lại sa sút cảm.

Liễu Tiểu Kiều tuyệt thực ba ngày, hắn cũng không ăn không uống ba ngày. Hàng đêm không thể yên giấc càng thêm giày vò cơ thể hắn. Nhưng nàng vẫn tiếp tục tuyệt thực.

Đàm Tùng bách điên rồi, hắn bị hắn chim hoàng yến ép điên rồi. Hắn không dùng chìa khóa mà trực tiếp phá cửa xông vào nàng phòng. Hôm nay dù nàng có giãy giụa, phản kháng hắn cũng ép nàng ăn. Nàng đừng hòng mơ đến chuyện hắn sẽ thỏa hiệp thả nàng đi.

Nhưng cuối cùng Đàm Tùng Bách cũng không có thành công. Bởi vì Liễu Tiểu Kiều đã bị đưa đi cấp cứu.

Bàn tay hắn run rẩy đến lợi hại. Hắn nắm chặt lấy bàn tay gầy yếu của nàng, nữ nhân nằm trên giường bệnh, hơi thở mỏng manh. Nàng đến bây giờ sốt cao vẫn chưa lui xuống.

Ngày đó hắn tàn nhẫn ép nàng giao cấu đã làm tổn thương đến thân thể nàng, lại thêm không kịp thời rửa sạch khiến nàng bị cảm nhiễm. Nàng tuyệt thực đã trực tiếp làm cho tình trạng thêm tồi tệ. Chỉ cần một chút nữa, dù Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu nàng.

Liễu Tiểu Kiều từ từ chuyển tỉnh, dù đã hạ sốt nhưng thân thể nàng vẫn còn thực suy yếu. Nàng chống rỗng đôi mắt nhìn lên trần nhà màu trắng.

Đàm Tùng Bách canh giữ ở bên cạnh nàng, lúc này hắn quần áo lôi thôi, nếu không nói cũng không ai nhận ra nam nhân này là Đàm gia gia chủ. Liễu Tiểu Kiều tỉnh lại ngay lập tức bị hắn nhận ra. Nhưng hắn dù có nói thế nào, làm gì cũng không bị nàng để ý tới. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tường trắng, thẫn thờ, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.

“Đàm Tùng Bách, ngươi có thể thả ta đi không?” Nàng một lần nữa hỏi, giọng nói khàn khàn.

Đàm Tùng Bách không biết mở miệng thế nào, hắn lâm vào thật sâu chết nặng. Hắn cảm thấy hít thở không thông.

Hắn không thể thả nàng đi. Nàng đi liền sẽ không bao giờ trở lại. Thả nàng đi trừ phi hắn chết. Quan hệ của hắn với nàng đã như một vòng tuần hoàn luẩn quẩn, một cái u ác tính.

“Ngươi vừa mới tỉnh dậy, cơ thể còn suy yếu. Ngươi đói bụng không? Hay muốn uống nước?” Hắn cố ý như không nghe thấy, vội muốn rót nước đút cho nàng.

“Đàm Tùng Bách, ngươi có thể thả ta đi không?” Nàng cũng không chê phiền mà lặp lại một lần nữa.

Đàm Tùng Bách động tác trên tay dừng lại. Hắn cực lực áp chế cảm xúc, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt làm cho bật máu:

“Ta sẽ không tha ngươi rời đi. Ngươi là của ta. Đời này cũng là của ta. Ta biết ta cưỡng ép đã làm ngươi bị thương. Nhưng ta hứa với ngươi, tuyệt đối sau này không bao giờ làm ngươi có bất cứ tổn thương nào, cũng sẽ không cưỡng ép ngươi. Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ngươi muốn gì ta cũng sẽ làm cho ngươi.”

Liễu Tiểu Kiều im lặng, nàng đã không còn muốn nghe thêm nữa. Chỉ là lúc này Đàm Tùng Bách vẫn tiếp tục, hắn chua xót lại thâm tình nói: “Liễu Tiểu Kiều, ta yêu ngươi.”

Đúng vậy, hắn yêu nàng. Kể từ lần đầu tiên, hắn đã đối với nàng nhất kiến chung tình. Chỉ là hắn vẫn luôn trốn tránh. Nhưng lần này nguy hiểm, cảm giác nàng sẽ biến mất đã thật sâu cảnh báo hắn, khiến hắn tỉnh ngộ.

Nhưng đáp lại Đàm Tùng Bách là âm trầm tĩnh lặng, sau đó Liễu Tiểu Kiều thê lương tiếng cười: “ Thật ghê tởm. Ngươi mong chờ gì từ ta khi nói ra những lời ghê tởm ấy!”

Hắn bị đả kích thật mạnh, trái tim ứa máu. Nhưng Liễu Tiểu Kiều vẫn không dừng lại.

“Ngươi mong chờ ta sẽ đáp lại lời yêu của ngươi đi. Nhưng ngươi sẽ yêu một kẻ cưỡиɠ ɧϊếp ngươi, giam cầm ngươi, cướp đi của ngươi tự do?”

Câu trả lời dĩ nhiên là không.