Chương 18:

Liễu Tiểu Kiều trở về biệt thự. Nước mắt rơi xuống, bây giờ trong nàng chỉ còn đối với tương lai mong chờ. Nàng không nhận tiền của Vũ Phương Tuyết. Không phải bởi vì nàng có bao nhiêu cao quý, nhưng nếu có thể nàng thật không muốn dính dáng gì thêm nữa.

Những năm này ở bên cạnh Đàm Tùng Bách nàng cũng tiết kiệm được một khoản nho nhỏ. Nàng muốn dùng số tiền ấy, chuyển đi đến một nơi thật xa. Nàng không cần giàu sang phú quý. Nàng sẽ mở một tiệm hoa nhỏ, nuôi thêm vài con mèo, thỉnh thoảng lại đi đến một số nơi. Sống bình lặng đến hết đời.

Nàng vui sướиɠ trong lòng, miệng cũng không nhịn được mà mỉm cười. Nàng hạnh phúc vì tự do sắp đạt được.

“Điều gì làm ngươi vui như vậy?”

Đàm Tùng bách đi đến.

Liễu Tiểu Kiều ngẩn người. Nàng nhìn đồng hồ trên tay, mới chỉ điểm năm giờ. Hắn trở về sớm hơn thường ngày.

Nam nhân hôm nay cố tình trở về sớm. Không ngờ lại bắt gặp nàng đang thơ thẩn cười. Đàm Tùng Bách không nhớ nổi lần cuối hắn thấy nàng tươi cười như vậy, nhìn nàng cười, không hiểu sao lòng hắn cũng sung sướиɠ.

“Không có gì. Ngươi trở về sớm?”

Sự xuất hiện của Đàm Tùng Bách cũng không làm dập tắt nụ cười trên khuôn mặt nàng. Thậm chí mí mắt nàng còn cong cong, núm đồng tiền xinh đẹp như hoa mê choáng hắn.

Đàm Tùng Bách thấy làm lạ. Nàng rất ít khi cười như vậy với hắn. Không, phải là chưa bao giờ.

Bởi vì hắn là nguồn gốc mọi bất hạnh của nàng đi. Bình thường nàng kiều nhu, ấm áp cũng là hắn đe dọa đạt đến. Lâu rồi hắn cũng thói quen mà dần quên mất.

“Đàm Tùng bách, ngươi có muốn thử ăn cơm ta nấu không?” Nàng nói.

Hắn giật mình kinh ngạc. Hôm nay, hắn bất ngờ trở về sớm, không nghĩ đến lại được nhận hết kinh hỷ này đến kinh hỷ khác.

Đàm Tùng Bách không khỏi mà thụ sủng nhược kinh.

Đến khi ngồi vào bàn ăn, hắn vẫn có chút không xác định. Chỉ khi nhìn thấy nàng mềm mại ngồi trước mặt, hắn mới lấy lại tinh thần.

Trên bàn cũng không phải cao lương mĩ vị, hai mặn một canh. Nếu là bình thường, hắn đương nhiên sẽ không động đũa vào những thứ này. Nhưng đây là Liễu Tiểu Kiều làm cho hắn, là của hắn chim hoàng yến.

Ba năm, hắn và nàng bên nhau ba năm. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nấu cơm cho hắn. Không hiểu sao lòng hắn xao động đến kì lạ.

Đàm Tùng Bách cầm lấy đũa. Gắp lấy một miếng cho lên miệng nếm thử.

Cũng không phải là rất ngon, nhưng lại dễ ăn đến lạ.

Nếu nàng sau này cũng nấu ăn cho hắn, hắn hẳn sẽ không ăn những thứ khác nữa. Hắn nghĩ trong lòng.

“Ngươi muốn cái gì?”

Đàm Tùng Bách nói. Hắn không cho rằng nàng không mang theo mục đích mà nấu cơm cho hắn. Nhưng dù nàng có mục đích gì thì hắn cũng bị nàng lấy lòng đến. Nếu bây giờ nàng có muốn hái sao trên trời, hắn cũng hái xuống cho nàng.

Liễu Tiểu Kiều đến đây không khỏi có chút khó mở miệng. Nàng đúng là mang theo mục đích lấy lòng hắn. Nhưng việc này thật ra cũng chẳng tốn của hắn bao nhiêu công sức.

“Ta muốn lấy lại giấy tờ tùy thân ở chỗ ngươi.”

Năm đó, Đàm Tùng Bách muốn ngăn nàng bỏ trốn lên trực tiếp cầm đi những giấy tờ quan trọng của nàng. Nàng nếu muốn chuyển đi nơi khác cần có những thứ đó. Liễu Tiểu Kiều có thể làm lại, nhưng sẽ phải chờ rất lâu, trong khi nàng thật sự không thể đợi được. Nàng muốn rời thật xa nơi này.

“Ngươi cần những thứ đó để làm gì?”

Nam nhân dừng đũa nhìn nàng.

Nàng có thể ngay lập tức cảm thấy được không khí áp bách. Nhưng nàng vẫn cắn răng nói, nàng sợ nếu không nói sẽ không còn cơ hội.

“Ngươi và vị hôn thê sẽ sớm kết hôn. Ta cũng không thể tiếp tục ở đây. Ngươi giữ giấy tờ tùy thân của ta có chút không tiện. Dù gì chúng ta cũng…” Sẽ kết thúc.

“Cạch.”

Đàm Tùng Bách bẻ gẫy đũa trên tay. Ánh mắt hắn âm trầm nhìn nàng, Liễu Tiểu Kiều không khỏi bị dọa sợ.

“Ai nói với ngươi ta kết hôn?”

Đàm Tùng Bách nổi cơn thịnh nộ. Đã lâu lắm rồi hắn mới tức giận như thế. Hắn đập vỡ tất cả chén đũa. Người bên ngoài nghe thấy vội chạy vào trong, nhưng lúc này hắn đã kéo nàng lên lầu.

Tất cả là giả dối. Nàng ân cần cũng chỉ vì muốn rời xa hắn. Sự bình tĩnh giả dối có được cứ thế mà sụp đổ. Sự bạo ngược trong lòng hắn bị kích phát.

“Dù ta có kết hôn ngươi cũng là của ta chim hoàng yến.”

Mặc nàng kêu to sợ hãi, hắn thô bạo xé nát nàng quần áo. Cũng không quan tâm nàng chưa đủ tiền diễn mà trực tiếp xông vào nàng cơ thể.

“Ngươi mơ tưởng thoát khỏi ta!”

Liễu Tiểu Kiều như thế nào khóc lóc xin tha hắn cũng không dừng lại, liên tục xâm phạm nàng. Hắn như dã thú mà không ngừng cùng nàng giao cấu.

Liễu Tiểu Kiều lại bị làm đến ngất. Trên người nàng không có một khối da bị buông tha, đều là vết xanh tím, nơi riêng tư bởi vì bị căng đầy mà tràn ra đυ.c dịch chất lỏng, chảy xuống ga giường. Nàng giống như một con rách nát búp bê bị ném xuống.