Chương 17:

Liễu Tiểu Kiều rũ mắt, nhẹ nhàng khuấy đảo cà phê ở trong ly.

Đối diện nàng là một nữ nhân diễm lệ. Nàng không giống Liễu Tiểu Kiều yếu ớt, mềm mại. Nàng xinh đẹp, giàu công kích tính, trương dương lại bắt mắt. Phong thái điềm nhiên của tiếu thư nhà quyền quý.

Lúc này nàng ta cũng đang đánh giá Liễu Tiểu Kiều. Vũ Phương Tuyết bị nàng vẻ đẹp kinh tới. Khuôn mặt điệt lệ, không chỗ nào không tinh xảo, kiều nhu tinh tế, đặc biệt là đôi mắt kia, trong sáng thấy đáy nhưng lại cực kì hoặc nhân. Hiển nhiên, nàng có thể mê đảo Đàm Tùng Bách, trở thành tình nhân của hắn lâu như vậy cũng không phải không có lý do. Nếu nàng mà nam nhân cũng sẽ nhịn không được mà nâng niu như báu vật, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

“Ta là Vũ Phương Tuyết, là Đàm Tùng Bách vị hôn thê.” Nàng ta mở miệng nói.

Liễu Tiểu Kiều không khỏi kinh ngạc, đây là Đàm Tùng Bách vợ chưa cưới. Nàng đi theo hắn ba năm, cũng chưa từng nghe hắn có vị hôn thê, cũng không thấy vị hôn thê của hắn xuất hiện.

Có lẽ sự kinh ngạc trong đôi mắt của nàng quá rõ ràng, Vũ Phương Tuyết tiếp tục:

“Ta và Đàm Tùng Bách đính hôn từ nhỏ. Sáu năm trước ta đi nước ngoài du học. Mới trở về gần đây.”

Thì ra là chính thất tới gặp tình nhân. Liễu Tiểu Kiều không khỏi có chút phức tạp. Nàng chưa bao giờ từng nghĩ đến bản thân mình cũng có lúc này, trở thành tinh nhân của kẻ khác, bị chính thất tới bắt gặp. Nàng ta đến tìm gặp nàng, hiển nhiên cũng đã điều tra rõ ràng. Nàng nhìn nữ nhân trước mặt, không tránh né mà mềm giọng:

“Ta là Liễu Tiểu Kiều. Đàm Tùng bách tình nhân.”

Vũ Phương Tuyết bị Liễu Tiểu Kiều thẳng thắn làm ngạc nhiên. Không nghĩ nàng ta lại dễ dàng thừa nhận như vậy. Hiển nhiên trong túi xách của nàng đã trang bị đầy đủ bằng chứng để buộc tội Liễu Tiểu Kiều, trước khi đến đây cũng đã chuẩn bị lời thoại, sợ nàng ta sẽ chối bỏ. Vậy mà đương sự lại thẳng thừng thừa nhận làm nàng có chút bối rối. Lời thoại trong miệng cũng không nói được ra.

Giọng điệu của Liễu Tiểu Kiều cũng không phải là kiểu dương dương tự đắc, mà giống như trần thuận một sự thật. Đôi mắt của nàng ta còn không có một chút gơn sóng. Đây mới thật sự là thứ khiến nàng không biết phải làm sao.

Nhưng suy cho cùng Vũ Phương Tuyết cũng là tiểu thư nhà hào môn, dù chưa từng gặp trường hợp này thì nàng ta cũng sẽ không bị lúng túng đến. Nàng ta và Liễu Tiểu Kiều, nàng ta mới là chính cung, hiển nhiên sẽ có chính cung phong phạm.

“Ta về nước là để chuẩn bị cho việc liên hôn giữa hai gia tộc. Ta và Đàm Tùng Bách sẽ sớm kết hôn.” Vì vậy một tình nhân như ngươi cần phải biến mất.

Vũ Phương Tuyết không nói vế sau, nhưng ý tứ đã đầy đủ. Liễu Tiểu Kiều cũng hiểu được ý của nàng.

Nàng không nói gì, chỉ rũ xuống mắt.

Vũ Phương Tuyết cũng kiên nhẫn chờ đợi. Nàng ta cũng đã chuẩn bị đủ. Cũng dự tính đến mọi trường hợp. Trong đầu nàng ta nghĩ rằng, Liễu Tiểu Kiều hẳn sẽ khóc lóc thảm thiết, nói nàng ta yêu Đàm Tùng Bách thế nào, không có hắn nàng ta sẽ không sống nổi. Lúc đó nàng liền ra tay mạnh, đe dọa, dụ dỗ.

Nàng ta sẽ cho Liễu Tiểu Kiều một khoản tiền, đủ để người như nàng sẽ sống an nhàn đến hết đời. Nếu Liễu Tiểu Kiều vẫn không chịu từ bỏ thì nàng ta sẽ vận dụng thế lực gia tộc đè ép. Nàng ta không thể làm gì Đàm Tùng bách nhưng không có nghĩa không thể xử lí một tình nhân không có chỗ dựa như Liễu Tiểu Kiều.

Đàm Tùng bách dù có bất mãn nhưng cũng không có khả năng vì một tình nhân mà đắc tội nàng ta, quay lưng với gia tộc. Đàm Tùng Bách có là Đàm gia gia chủ, nhưng cũng không thiếu kẻ bên cạnh rình rập. Hắn ta cần nàng để củng cố địa vị. Nam nhân sẽ không vì một nữ nhân mà từ bỏ sự nghiệp, huống chi diện mạo và năng lực của nàng ta đều xuất sắc.

Dù có chút không thoải mái khi thừa nhận nàng diện mạo không thể bằng Liễu Tiểu Kiều, nhưng vị trí Đàm gia chủ mẫu chỉ có nàng mới có thể ngồi ổn.

Vũ Phương Tuyết còn đang suy nghĩ, người con gái trước mặt nàng cũng động.

Lúc này nàng ta mới nhận ra đôi mắt của Liễu Tiểu Kiều đã ngậm nước. Dù đã nghĩ đến điều này nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi khiến nàng ta hoảng hốt.

Chỉ trách diện mạo của Liễu Tiểu Kiều quá kinh người.

Bàn tay của nàng không kìm được mà run rẩy, lệ rơi xuống.

Cuối cùng nàng cũng đợi đến ngày có thể rời khỏi Đàm Tùng Bách. Bao nhiêu nhẫn nhục chịu đựng, nàng sắp đạt được tự do rồi ư? Nàng muốn cười thật lớn, nhưng nước mắt lại không chịu nghe mà rơi xuống.

Vũ Phương Tuyết lâm vào thật sâu bối rối. Nàng không nghĩ Liễu Tiểu Kiều lại yêu Đàm Tùng Bách đến vậy. Nhắc đến việc rời xa hắn khiến nàng ta đau khổ như vậy sao.

Dù ban đầu nàng không có lòng tốt, trong lòng cũng không giấu được sự khinh thường với một tình nhân như Liễu Tiểu Kiều nhưng nhìn nước mắt nàng ta rơi xuống, nàng lại không kìm được mà hâm mộ Đàm Tùng Bách.