Chương 49: Ngũ Nhất cùng quỷ hút máu nhỏ

Mạng lưới thông tin bắt đầu khôi phục, khiến tất cả những người may mắn còn sống rải rác khắp thế giới đều thấy được hy vọng sinh tồn.

Bọn Nhϊếp Tiêu cũng không ngoại lệ, họ lập tức biến kích động trong tim và sự phấn chấn thành sức mạnh hành động thực tế. Trong hai ngày ngắn ngủi, tất cả công tác chuẩn bị cho việc vượt biển đã được hoàn thành.

Mà bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải tất nhiên cũng nhận được tin trên điện thoại di động, sau khi kích động qua đi thì càng ngựa không dừng vó tăng tốc vội lên đường.

Cuối cùng chỉ muộn hơn hai ngày một chút, vừa đúng lúc bọn Nhϊếp Tiêu chuẩn bị xong mọi thứ cho việc vượt biển, họ đã tới bến cảng eo biển thành phố Hải.

Vào giờ phút này, rốt cuộc người của hai bên cũng thuận lợi hộp hợp.

Từ xa bọn Nhϊếp Tiêu đã nghe được tiếng xe chạy tới gần thế nên đều bước ra khỏi thuyền nghênh đón.

Xe còn chưa dừng hẳn, Mạc Diệp đã vội vã nhảy xuống xe, kích động đến dang chân vọt về phía Tiêu Nghiên.

"Chị Tiêu Nghiên em rất nhớ chị nha!!!"

Tiêu Nghiên bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị một cú nhào lấp đầy cõi lòng, nhìn Tiểu Mạc Diệp, không khỏi có chút ngạc nhiên: "Sao một đứa bé như em cũng đến đây rồi?"

Nói đến việc này, Mạc Diệp liền không nhịn được ai oán liếc Tiêu Nghiên một cái, có chút oan ức mở miệng nói: "Còn không phải là vì chị không giữ lời hứa hay sao. Trước đó đã nói sẽ quay lại căn cứ Thủ đô tìm em, kết quả cuối cùng tất cả mọi người đều ở lại thành phố Phong. Chị không đến, vậy em cũng không còn cách nào khác ngoài tự mình chạy đến tìm chị nha."

Tiêu Nghiên nghe vậy chợt có chút xấu hổ, cô xoa đầu Mạc Diệp, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi em, đúng là lỗi của chị, chị cũng nhớ em."

Hai người Tiêu Nghiên và Mạc Diệp nói chuyện, bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải cũng nối đuôi nhảy xuống xe, khó nén kích động bước tới, ôm bọn Nhϊếp Tiêu một cái, đơn giản chào hỏi nhau.

"Đã lâu không gặp mọi người."

"Cuối cùng mấy người cũng đến."

Nhϊếp Tiêu không nhịn được nện một đấm lên vai Ngô Khánh Phong, tiếp đó cười nói mấy câu rồi để tất cả cùng lên, vào tàu thủy nghỉ ngơi trước.

Về phần mấy chiếc xe và vật trên xe thì đều để Bạch Mân thu vào không gian, cùng mang lên tàu thủy.

La Vân Hải đứng một bên nhìn dị năng không gian như ma thuật của Bạch Mân thì không khỏi có chút kinh ngạc. Dị năng không gian có sức chứa lớn như vậy tương đối hiếm thấy.

Có vẻ Bạch Mân cũng cảm nhận được ánh mắt của La Vân Hải, gã chợt xoay đầu lại, chủ động nở một nụ cười vừa hiền lành vừa ngại ngùng với đối phương.

"Xin chào, tôi là Bạch Mân."

La Vân Hải lập tức bị nụ cười dễ nhìn kia hớp hồn, làn da màu lúa mạch thoáng đỏ lên, hắn hơi ngượng ngùng gãi gáy, lắp bắp gật đầu nói: "Cậu... Chào cậu, tôi là La Vân Hải."

Bạch Mân nhìn bộ dáng ngượng ngùng đần độn của đối phương, chợt không nhịn được lắc đầu cười.

Mà bị cười như thế, trái tim La Vân Hải liền nhảy loạn cả lên, mặt cũng càng đỏ thêm, để che giấu sự hoảng loạn của mình, hắn chỉ có thể vội vã lên thuyền trước.

Bạch Mân thấy cảnh này cũng không ngờ đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhất thời bất đắc dĩ nở nụ cười, một nụ cười sáng trong như trăng.

Rất nhanh cả đoàn đã lên thuyền, hai bên đơn giản dùng lời ít ý nhiều trao đổi về những chuyện đã trải qua trên đường tới đây. Đồng thời cũng giới thiệu họ tên bản thân cho nhau, để bọn Tiểu Ngũ Nhất và Khương Thù cũng làm quen với phía Ngô Khánh Phong một chút.

La Vân Hải nhìn khuôn mặt mới Tiểu Ngũ Nhất, chợt không nhịn được nhìn xung quanh thử, thân thiết hỏi: "Sao không thấy Võ Văn Kỳ vậy? Cậu ấy không đến sao?"

Có lẽ vì nắm giữ dị năng hệ "thổ" biến dị là "hóa cát", từ lúc bắt đầu quen Võ Văn Kỳ, La Vân Hải đã có một sự hợp ý khó giải thích với anh, tính cách cũng có phần giống nhau. Giờ chưa thấy Võ Văn Kỳ, La Vân Hải khó tránh khỏi có chút quan tâm.

Mạc Diệp gần đấy cũng mải tìm mà không thấy bóng dáng Võ Văn Kỳ đâu, bấy giờ cũng không nhịn được nhìn về phía Tiêu Nghiên.

Đối diện với sự quan tâm của hai người họ, Tiêu Nghiên lập tức cười cười, trấn an: "Không cần lo cho anh ấy, hiện anh ấy đang ở lại trấn giữ căn cứ, sống còn tốt hơn chúng ta vội vã bôn ba bên ngoài nhiều."

"Ra là thế."

Nghe vậy, Mạc Diệp và La Vân Hải đều yên lòng. Chỉ là không gặp Võ Văn Kỳ, lòng hai người vẫn còn chút nhớ nhung.

Bọn Nhϊếp Tiêu và Đoạn Ôn Du cũng không ngờ Võ Văn Kỳ được lòng mọi người ở đây như vậy, nhất thời đều có chút dở khóc dở cười.

"Được rồi, mấy người cũng đừng bàn về Võ Văn Kỳ nữa, tới đây bàn chút sắp xếp việc vượt biển đi. Mọi người đến cũng đúng lúc thật, chúng tôi vừa chuẩn bị tàu thủy xong hết rồi."

Nhϊếp Tiêu mở miệng nói, kéo đề tài về chuyện chính. Nhắc tới tình hình biển, bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đều lập tức tập trung tinh thần lại.

*

Mắt thấy những người lớn đã bắt đầu bàn luận việc nghiêm túc, bọn Tiểu Ngũ Nhất và lão hổ lớn đợi ở đây cũng bắt đầu có chút buồn chán.

Bấy giờ, đối mặt với nhiều người như vậy, Tiểu Ngũ Nhất còn có chút rụt rè. Cậu yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi núp sau lưng Nhϊếp Tiêu, mở cặp mắt to đen lay láy tò mò nhìn xung quanh.

Rất nhanh, lực chú ý của cậu lập tức bị một bóng người nhỏ bé trốn trong góc phòng, bị mọi người quên lãng thu hút.

Sau một đám lính cao to kiên cường, thế mà lại còn giấu một bé trai người nước ngoài bộ dáng cực kỳ đẹp. Mắt to, môi đỏ, da thì trắng như tuyết, giống hệt một búp bê.

Tiểu Ngũ Nhất chợt cảm thấy mình tìm được đồng loại rồi, cậu và bạn nhỏ này đều có chút sợ người lạ nha.

Song, ngay lúc này, Ciselo ngồi xổm trong góc lại cảm thấy cả người đều không khỏe. Làm ra chuyện đuối lý, cậu không thể nào ngờ rằng mình lại có thể gặp phải người đàn ông hóa thân thành sương kia ở chỗ này...

—— hu hu hu, cậu sẽ bị gϊếŧ mất.

Hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy núp sau lưng mấy anh lính, cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình, hận không thể vùi cả mình vào đất.

Cậu chỉ mong mình sẽ không bị mọi người phát hiện, đặc biệt là không bị đầu lão hổ lớn có sọc vàng đen kia phát hiện.

Thế nhưng cậu không biết, có một đôi mắt to hiếu kỳ sớm đã chú ý đến cậu.

Tiểu Ngũ Nhất quan sát một lúc lâu, cuối cùng không kiềm nổi, kéo kéo góc áo Nhϊếp Tiêu, sau đó chỉ vào bóng người nhỏ bên kia, thấp giọng nói: "Ba ba, bảo bảo qua kia chơi chút nha!"

Nhϊếp Tiêu bị ngắt khỏi cuộc trò chuyện với mọi người, thuận thế liền liếc sang góc bên kia, cũng không chú ý tới ở đấy còn giấu một đứa nhỏ. Anh xoa xoa đầu thiếu niên, gật đầu đáp ứng: "Đi đi, lúc chơi đừng ồn ào quá nhé."

"Vâng ạ!"

Tiểu Ngũ Nhất ngoan ngoãn nghe lời, tiếp đó liền hí ha hí hửng dẫn lão hổ lớn chạy xa. Mà bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải vừa nghe Tiểu Ngũ Nhất gọi Nhϊếp Tiêu là "ba ba" thì miệng đã há thành thiếu chút nhét vừa cái trứng vịt to rồi.

Ninh Phong ngồi một bên lập tức cười ha hả đầy xấu xa, không chút tử tế bán cho mọi người một nút thắt: "Chừng mấy ngày nữa mấy anh sẽ biết chuyện gì xảy ra thôi. Bảo đảm sẽ còn để mấy anh giật mình ha ha ha."

Nhϊếp Tiêu cũng có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng anh cũng không có ý định giải thích trước, nhất thời khiến cả bọn Ngô Khánh Phong đều ngứa cả lòng.

Mạc Diệp ở một bên thấy anh bé đẹp trai và lão hổ lớn đều rời đi, nhất thời cũng ngồi không yên, vội vã báo một tiếng với Tiêu Nghiên xong thì cũng vui vẻ đuổi theo. Mười một tuổi cũng là độ tuổi thích vui chơi nha.

Nhìn đám nhóc không biết buồn lo đều chạy xa, bọn Nhϊếp Tiêu cũng không nhịn được lắc đầu cười. Có mấy đứa nhóc này, tâm trạng cũng được thả lỏng theo.

Mạc Diệp nhanh chóng đuổi kịp Tiểu Ngũ Nhất và lão hổ lớn, biết hai người đều định đi tìm Ciselo chơi, cậu liền chủ động mở miệng giới thiệu: "Anh Ngũ Nhất, thật ra Ciselo là một cậu quỷ hút máu rất nhát gan lại hướng nội, tí nữa anh đừng quá kinh ngạc, không thì sẽ hù cậu ấy đó. Cậu ấy không hút máu người, là một quỷ hút máu tốt."

"Cả đường cậu ấy đều giúp tụi em xua tang thi trùng, hiện tại thân với em nhất. Em dẫn mấy anh đi làm quen cậu ấy, thế thì cậu ấy sẽ không sợ."

Nghe vậy, đôi mắt Tiểu Ngũ Nhất lập tức sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc, đáp ứng liên tục: "Tiểu Diệp à, em yên tâm, nhất định anh sẽ không dọa cậu ấy!"

"Chỉ là... Cậu ấy thật sự là quỷ hút máu sao?"

"Thật, hai cái răng khểnh của cậu ấy còn rất đáng yêu nha!!!"

Lão hổ lớn yên lặng nghe nói, đi theo sau hai thiếu niên nhỏ, đồng thời tiến về phía bóng người nhỏ bé trong góc. Kết hợp với lời tán gẫu, nó càng ngày càng cảm thấy có chút quen thuộc, không khỏi nheo đôi con ngươi vàng nhạt lại.

Ciselo trốn trong góc phòng, áo bào đen nhỏ gắt gao bao lấy mình, cho là không ai có thể phát hiện mình, nhưng lại không ngờ bản thân đã sớm bị đồng bọn nhỏ bán đứng hết trơn.

Ciselo nghe tiếng Mạc Diệp đến gần gọi mình, chỉ là cậu vẫn không nhúc nhích, vờ như không nghe gì.

Thấy vậy, Tiểu Mạc Diệp cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái sờ sờ đầu, quay lại ra hiệu cho Tiểu Ngũ Nhất và lão hổ lớn bình tĩnh đừng nóng, tiếp đó cậu ngồi đến cạnh Ciselo, hai bóng nhỏ xếp hàng ngồi xổm, cùng nhau nhìn tường hối lỗi.

"Ciselo, cậu ngồi xổm ở đây làm gì vậy?"

Nghiêng đầu nhìn Mạc Diệp, Ciselo dựng thẳng ngón tay nhỏ đặt bên môi, lén lén lút lút thì thầm: "Suỵt —— cậu nói nhỏ chút đi. Giờ tôi đang trốn người đó, cậu tuyệt đối không được để cho mọi người biết tôi ở đây đấy."

"?"

Mạc Diệp có chút không hiểu, không nhịn được nghi hoặc hỏi: "Trốn ai? Cậu đang chơi trốn tìm sao? Vậy không bằng thêm tụi tôi vào, cùng chơi, nhiều người chơi vui hơn!"

Nghe đến hai chữ "tụi tôi", Ciselo chợt bối rối một chốc, tiếp đó một loại dự cảm cực kỳ không lành lập tức tràn lên theo chân cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn Mạc Diệp, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

"... Tụi tôi?"

"Đúng nha, chính là tụi tôi đó." Mạc Diệp không chút phòng bị nói: "Anh Ngũ Nhất và Tướng Quân đang ở sau lưng cậu đấy, bọn họ đều muốn làm quen với cậu, sau đó chơi với cậu nha."

Nghe thấy vậy, Ciselo lập tức đờ người, cả lưng cũng lạnh vù vù, đầu "răng rắc" xoay lại như một chiếc máy bị gỉ sét, tiếp đó cậu lập tức đối mặt với một đôi con ngươi đen nhánh, cùng với một đôi con ngươi hổ màu vàng nhạt.

"!!! QAQ!!!"

Nhìn lão hổ lớn gần trong gang tấc, Ciselo sợ đến rơi nước mắt ngay tại chỗ. Quay đầu lại, nhắm chặt mắt, kéo áo bào đen nhỏ che kín mình, không muốn tiếp thu hiện thực, cậu bắt đầu niệm lung tung.

"Không thấy tôi, không thấy tôi... Đều là ảo giác, đều là ảo giác..."

Mạc Diệp nhìn cảnh trước mắt, nhất thời cũng không hiểu gì, xoay đầu lại cùng Tiểu Ngũ Nhất hai mặt nhìn nhau.

Lão hổ lớn bên cạnh càng ngày càng cảm thấy quen quen, nó thò bốn móng vuốt ra, không nhịn được bước đến cạnh Ciselo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ kia.

Và rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy liền dần dần hợp nhất với cái bóng người nhỏ bé khiến nó nghiến răng nghiến lợi trong đầu kia.

Kết quả là, một tiếng hổ gầm to cao phẫn nộ nháy mắt vang cả trời xanh.

Ciselo sợ đến ngồi bệt xuống đất, tiếp đó phất áo bào đen nhỏ, bay trốn khắp nơi, mặt đầy nước mắt.

"Hu a a a!!! —— "

"Mình sẽ bị gϊếŧ mất thôi!!!"