Chương 48: Ngũ Nhất đến eo biển

Sáng hôm sau, trời đột ngột hạ mưa to. Thế nhưng nhiệt độ lại chẳng bị cơn mưa to ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn mơ hồ có xu hướng càng ngày càng nóng, trong không khí ẩm ướt cũng mang theo vị oi bức.

Hai người Ninh Phong và Đoạn Ôn Du cùng ra khỏi phòng.

Nhìn mặt đất ướt nhẹp ngoài cửa sổ, Ninh Phong chợt cảm thấy phiền muộn, không nhịn được cảm thán: "Chắc qua mấy trận mưa nữa trời sẽ đạt đến nhiệt độ cao nhất quá. Lúc đó muỗi gì cũng nhiều lên, còn phải mặc quần áo tay dài, thế nào cũng nổi mẩn cho xem."

Những người khác đã sớm có mặt tại phòng khách nghe vậy, nhìn mưa ngoài cửa sổ, cũng chợt phiền muộn theo.

Tạ Quân cũng không khỏi cảm thán: "Này cũng không có cách giải quyết, nếu có cách xua tan đám tang thi côn trùng kia đi thì tốt rồi!"

Dù sao cũng không ai ngăn được bước chuyển mùa này, để phòng tang thi côn trùng, có nóng cũng phải che thật kín.

Tiêu Nghiên nhìn mặt mọi người đột nhiên chuyển sang nghiêm trọng liền muốn đổi chủ đề. Quan sát xung quanh một chút, cô không khỏi thấy lạ nhìn lên lầu, nói: "Sao bọn Ngũ Nhất còn chưa xuống thế? Chút nữa ăn gì đó xong là phải lên đường rồi."

"Chậc, nhất định là bám giường." Khương Thù nhớ tới những lời hamster nhỏ đã thốt lên lúc tức giận, nhất thời cảm thấy mình nắm được chân tướng rồi.

Nghe vậy, Đoạn Ôn Du cũng không nhịn được có chút muốn cười. Anh đứng lên nói: "Vậy tôi lên lầu gọi bọn họ!"

Thế nhưng còn chưa đợi Đoạn Ôn Du đi, cửa phòng ngủ chính trên lầu đã mở ra, thiếu niên nhỏ đáng yêu và Nhϊếp Tiêu một trước một sau xuống lầu.

Một người tung ta tung tăng, đầy sức sống, một người mắt đen thùi lùi, nhìn uể oải.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không khỏi tưởng tượng ra một màn kịch nóng bỏng "không dành cho thiếu nhi". Nhất thời, ánh mắt nhìn hai người nọ cũng trở nên sai sai.

Oa! Miếng dưa bự thật!

Vì tối qua nghe thiếu niên nhỏ nhắc tới chuyện ba mẹ ruột, cả tối Nhϊếp Tiêu đều chẳng thể ngon giấc. Giờ lại cảm giác được ánh mắt vi diệu của mọi người, anh lại chợt cảm thấy cả người không khỏe nữa.

Trái lại, Tiểu Ngũ Nhất không phát hiện gì, hí ha hí hửng nói một tiếng "Chào buổi sáng" với mọi người xong liền trực tiếp vọt đến cạnh lão hổ lớn, chộp một phát ôm lấy cái cổ xù xù của đối phương.

Lão hổ lớn không hề phòng bị liền bị "khóa yết hầu", bối rối đôi giây, thế nhưng không giãy dụa. Nó cẩn thận ngửi thử mùi vị trên người thiếu niên nhỏ, phát hiện không bị mùi của Nhϊếp Tiêu xâm chiếm, nhất thời lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy, nó cũng không biết vì sao mình lại phải thở phào nhẹ nhõm một hơi như thế.

Tiểu Ngũ Nhất không biết lão hổ lớn đang nghĩ gì, nó thân thiết cạ cạ đầu lão hổ lớn, dùng giọng mềm mại cưng cưng nói: "Tướng Quân, Tướng Quân, mày đối xử với tao tốt như vậy có phải là vì trước đây đã từng quen tao không? Vậy mày là người thân của tao sao?"

Nghe Tiểu Ngũ Nhất hỏi vậy, lão hổ lớn cũng chợt ngẩn cả người. Đôi con ngươi hổ phách phản chiếu khuôn mặt ngây thơ vô tội của thiếu niên, phút chốc, cũng đẩy nó vào trầm tư.

Tựa như có một phần ký ức vô cùng quan trọng nào đó đã bị nó chôn giấu ở một vùng sâu trong não. Lúc này, rõ ràng chỉ kém một bước nữa nó đã có thể nhớ ra, thế nhưng rất nhanh vùng ấy cũng đã bị một đám sương mù màu xám bao phủ lại.

Vuốt hổ bự chảng không nhịn được ôm lấy đầu mình, khó chịu phát ra một tiếng gầm trầm thấp của mèo bự.

—— tôi cũng không nghĩ ra.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn thấy bộ dáng khó chịu của lão hổ lớn, cũng nghe được tiếng lòng của đối phương, lập tức lấy tay xoa xoa đầu mèo bự, vội vã động viên: "Không sao, không quan trong, Tướng Quân không nghĩ ra cũng không sao, bảo bảo cũng không nhớ rõ."

Được động viên như thế, cảm xúc của lão hổ lớn cũng dần ổn định lại, không nhịn được dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay thiếu niên, mắt bất giác dâng đầy dịu dàng.

Những người khác nhìn một người một hổ tung hứng, không tránh khỏi nảy sinh cảm giác như lạc vào sương mù.

Ninh Phong nghĩ hoài vẫn chưa nghĩ ra, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Nhϊếp Tiêu, hỏi: "Này, động vật họ mèo với dòng họ chuột không thành thiên địch đã là tốt lắm rồi, sao còn thành người thân được vậy? Lẽ nào Tướng Quân cũng là một yêu tinh sao?"

Còn không chờ Nhϊếp Tiêu trả lời, Tạ Quân bên cạnh cũng lập tức nhớ lại cảnh gặp lão hổ lớn trong núi lúc trước, không nhịn được mở miệng nói: "Có thể là có liên quan thật đấy. Lúc đó Tướng Quân chủ động muốn theo tiểu lão đại của chúng ta mà."

Nhϊếp Tiêu không giải thích rõ nguyên nhân, thế nhưng cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu nói: "Đúng là có thể liên quan đến thân thế của bảo bảo."

Nghe Nhϊếp Tiêu khẳng định, mọi người ngạc nhiên một chốc, nhất thời lòng cũng nảy sinh chút hiếu kỳ.

Khương Thù quay đầu nhìn thấy niên nhỏ ôm ấp thân mật với mèo lớn bên kia, không nhịn được tấm tắc lấy làm lạ: "Có khi nào trên Địa Cầu chúng ta còn có thể có một đội quân yêu tinh không?"

Khương Thù vừa dứt lời, mọi người liền không nhịn nổi nhìn lại về phía Bousel cạnh hắn.

Không chừng là có thật.

Bousel: "..."

Thật không dám giấu, tôi đến từ hành tinh khác.

Bousel đáp lại mọi người bằng một nụ cười mỉm lúng túng mà lại không mất lễ phép, sau đó cũng nhìn sang phía Ngũ Nhất và lão hổ lớn, trong mắt hiện lên nét suy tư.

Tiểu Ngũ Nhất trấn an lão hổ lớn xong thì lập tức đến cạnh Nhϊếp Tiêu, có chút tiếc nuối nói: "Ba ba, Tướng Quân nói nó cũng không nhớ rõ."

"Không sao đâu, chung quy cũng sẽ nhớ thôi." Nhϊếp Tiêu đưa tay xoa xoa đầu thiếu niên, dịu dàng động viên: "Lúc này không gấp."

Được hổ khẩu xoa qua, Tiểu Ngũ Nhất chợt nạp đầy tự tin, tiếp đó vô cùng vui vẻ gật đầu nói: "Dạ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà! Bảo bảo đã tìm thấy Tướng Quân rồi!"

Nhìn bộ dáng ngây thơ lạc quan kia, Bousel lập tức không nhịn được liên tưởng đến Vương tộc Nemo cũng đơn thuần đáng yêu như vậy.

... Nếu là mất trí nhớ, vậy chuyện sau này thật khó nói trước.

Cùng lúc ấy, lão hổ lớn cũng nhìn sang hướng thiếu niên nhỏ, càng ngày càng cảm giác thấy mình đã quên một điều gì đó vô cùng quan trọng. Đang nóng nảy, trong đầu nó lại mơ hồ hiện lên một bóng người nho nhỏ, khiến lòng nó chợt khó kiềm nổi cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

*

Khúc nhạc đệm ngắn sáng sớm kết thúc, đoàn người tiếp tục tiến về thành phố Hải phía trước. Buổi trưa, cơn mưa lớn đã tạnh, cuối cùng mọi người cũng đến được eo biển thành phố Hải.

Thế nhưng ở địa điểm ước định, họ vẫn chưa thấy bóng bọn Ngô Khánh Phong. Chỉ là đây vẫn nằm trong dự liệu.

Bọn Nhϊếp Tiêu cũng không gấp, nhân thời gian này bắt đầu đi tìm những con tàu có thể dùng để vượt biển ở khu vực lân cận.

Công tác chuẩn bị cho việc vượt biển nhất định phải làm thật cẩn thận, nếu không, bất cẩn một phát vùi thân nơi biển cả thì thật chẳng vui chút nào.

Lúc này Bousel cũng mở miệng nhắc nhở, ở đây gần như không có ai hiểu tình hình trước mắt của biển cả hơn hắn.

"Muốn vượt biển, chúng ta phải cẩn thận đề phòng đám động vật cỡ lớn dưới biển. Chúng nó biến thành tang thi có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng lật ngửa một chiếc tàu thủy. Cũng không thể khinh thường bầy cá nhỏ, nói chung thuyền phải được gia cố thật nhiều lớp vào."

Nghe vậy, nét mặt bọn Nhϊếp Tiêu cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, càng thêm thận trọng trong công tác chuẩn bị cho việc vượt biển.

Vì đây là bến cảng, rất nhanh mọi người đã tìm được một chiếc tàu thủy tương đối tốt. Sau khi thanh trừ toàn bộ tang thi trên tàu, cả bọn liền bắt tay vào gia cố và sửa chữa nó dưới sự chỉ đạo kỹ thuật của Ninh Phong.

Thế nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều đang chuẩn bị làm việc, các thiết bị điện tử như di động và máy tính bảng họ luôn mang theo người đột ngột rung lên.

Thậm chí một vài chiếc điện thoại không có chủ rơi lại trong khoang tàu còn phát ra tiếng chuông vang dội.

Bọn Nhϊếp Tiêu phản ứng gần như ngay lập tức, tất cả đều lấy di động ra. Nhìn tin tức trên đấy, hầu hết tất cả mọi người đều không nhịn được lộ vẻ vui sướиɠ.

Đây thật đúng là tin tức tốt nhất họ nhận được từ sau khi rời khỏi căn cứ.

Dưới sự nỗ lực chung của các căn cứ, cuối cùng công cuộc xây dựng mạng lưới thông tin liên lạc đã tiến được một bước dài. Dù hiện tại di động của bọn họ vẫn chỉ có thể nhận tin chứ chưa thể gởi, nhưng đây đã là quá đủ để lòng người kích động rồi.

"A a a quá tốt rồi!!"

Tâm trạng của Ninh Phong được biểu lộ rõ nhất, cậu trực tiếp kích động ôm chầm lấy Đoạn Ôn Du la hét, vui vẻ viết hết lên mặt: "Quá tốt rồi, lần này những người may mắn còn sống rải rác bên ngoài căn cứ cũng đều có thể nhìn thấy hy vọng rồi."

Nhϊếp Tiêu cũng không kiềm nổi sự vui mừng trong lòng, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại di động, cẩn thận nhìn lướt qua nội dung của tin nhắn ngắn.

Tiểu Ngũ Nhất không biết nhiều chữ Hán lắm, thế nên bảo Nhϊếp Tiêu đọc cho cậu nghe: "Ba ba, bảo bảo cũng muốn biết trong đó viết gì!!"

Nhϊếp Tiêu xoa đầu nhóc con của anh động viên, sau đó đọc hết toàn bộ tin nhắn một lần. Trong tin nhắn liệt kê rõ vị trí của từng căn cứ, đồng thời còn kèm thêm cách ứng phó trong một vài trường hợp và các lời nhắc nhở khác.

Tiểu Ngũ Nhất nghe xong cũng ý thức được điểm lợi hại trong đấy, nhất thời cũng vui mừng ôm Nhϊếp Tiêu: "Ba ba, thật sự quá tốt rồi nha."

"Ừm." Nhϊếp Tiêu cũng lộ ra nụ cười.

Tiêu Nghiên xem tin nhắn mấy lần, xúc động đến vành mắt đã có chút ẩm ướt. Kế đó cô nhìn ngày tháng ở chỗ ký tên cuối cùng, có chút sửng sốt, nhất thời khó nén nổi kinh hô thành tiếng.

"Hôm nay lại còn là mùng 1 tháng 5 ư!!!"

"Còn thật sự là vậy nha!!"

Cuối cùng mọi người cũng chú ý đến ngày tháng, nhất thời ai nấy đều nhìn về phía thiếu niên nhỏ cạnh Nhϊếp Tiêu.

Ninh Phong liếc mắt xác nhận ngày tháng lần nữa, cuối cùng không kiềm chế nổi liền xông tới, ôm chặt lấy thiếu niên nhỏ còn chưa kịp phản ứng.

"Lao động nhỏ, nhóc đúng là sao may mắn mà. Hôm nay thật sự là ngày lành, ông đây yêu cậu chết đi được!!!"

Bấy giờ Nhϊếp Tiêu và Tiểu Ngũ Nhất cũng tỉnh táo lại. Nếu mọi người không nói, hai người bọn họ còn thật không chú ý đến việc hôm nay là ngày mấy đây.

Nhất thời mặt Ngũ Nhất cũng treo lên nụ cười xán lạn, hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, khuôn mặt nhỏ kích động đến đỏ cả lên.

"Vậy hôm nay cũng là ngày kỷ niệm bốn năm con với ba ba gặp nhau rồi!!!"

Nhϊếp Tiêu nhìn thiếu niên nhỏ, đáy mắt cũng dâng nét dịu dàng. Hai chuyện như thế lại phát sinh trong cùng một ngày, nói ra thật đúng là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc lại làm người vui mừng.

"Ba ba, giờ bảo bảo bốn tuổi rồi nha!!!"

Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được vọt vào l*иg ngực Nhϊếp Tiêu, duỗi bốn ngón tay ra quơ quơ, vô cùng đáng yêu.

Nhϊếp Tiêu lập tức cười cười dịu dàng, thân mật nắn nắn mũi thiếu niên: "Ừm, là một bảo bối lớn thành niên rồi."

"Cảm tạ bảo bối đã đến bên ba." Nhϊếp Tiêu mặt đầy nghiêm túc nhìn thiếu niên nhỏ, nói lời từ sâu trong tim mình.

"Dạ, cũng cảm tạ ba ba đã nhặt bảo bảo về, bảo bảo yêu ba ba nhất."

Tiểu Ngũ Nhất nhịn không được nhón chân lên, bẹp một cái hôn lên môi Nhϊếp Tiêu. Yêu thương nhung nhớ như thế khiến Nhϊếp Tiêu lập tức mất cương, đè gáy thiếu niên nhỏ lại, trực tiếp làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn.

Làm đám xung quanh mù cả mắt.

"Đờ mờ đờ mờ, nay là ngày vui sao lại đột nhiên muốn nhồi thức ăn cho chó cho tụi tôi vậy hả!!!"

Tất cả mọi người đang ở đấy, ngoại trừ Bousel, đều rất thuần khiết đỏ mặt cả lên. Khương Thù nhìn hai người hôn môi, hét to: "Mày đủ rồi đủ rồi đấy, cũng không nhìn lại xem đang trong tình cảnh nào à! Trước mặt mọi người phải biết hôn nhẹ thôi chứ."

"Nhϊếp Tiêu, mày đúng là lão cầm thú mà!!!"

Lúc này Nhϊếp Tiêu đang có tâm trạng rất tốt, bị mắng cũng không chấn chỉnh, còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nhận lấy danh hiệu cầm thú, ôm nhóc con bảo bối của mình, quay về phía mọi người, để lộ hai hàng răng đặc biệt trắng, nhìn có chút muốn ăn đòn.

"Trách gì, hâm mộ hả?"

Mọi người: "..." A, tên cầm thú hung hăng này.

"Khoe ân ái sẽ bị sét đánh!"

"Tôi không sợ."

"..."

***

Cùng lúc đấy, những người may mắn còn sống rải rác ở khắp các nơi trên toàn thế giới đều nghe được âm thanh phát ra từ các thiết bị truyền tin còn năng lượng từ những ngõ đường, nhà cửa, thậm chí là từ trên người tang thi cạnh mình.

Phút chốc, tiếng chuông, tiếng rung ấy, trở thành một sự tồn tại như tiếng trời trong thời tận thế này.

Còn có không biết bao nhiêu người sống sót, từ lúc bắt đầu tận thế vẫn luôn mang chiếc điện thoại di động "vô dụng" theo bên người như một sự tưởng niệm, tắt máy giữ năng lượng cho nó, đợi đến đêm khuya lại mở ra nhìn một chút.

Vẫn luôn ấp ủ một hy vọng mong manh trong lòng, nguyện cho nó được "hữu dụng" lần nữa.

Và chính thời điểm nó thật sự hiện lên thông báo, nước mắt lập tức trào ra. Ngay lúc này, sẽ không còn ai tiếp tục lạc đàn nữa, bởi còn rất nhiều người đang ở bên họ, cố gắng sống sót trong cơn tận thế này.

Nhìn địa chỉ các căn cứ được cẩn thận liệt kê trong tin nhắn.

Lúc này đây, những người may mắn còn sống lạc đàn rải rác ở khắp mọi ngóc ngách trên thế giới đều không hẹn mà cùng nhìn về phía căn cứ gần nhất.

Ngày đấy, sức mạnh của nhân loại, chính thức bắt đầu tập hợp.