Chương 4: Cuộc trò chuyện cuối cùng của Ngũ Nhất

Đối diện với ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi của hai đồng đội, mặt than Nhϊếp Tiêu bình tĩnh đưa điện thoại di động cho hamster nhỏ bên kia cùng chào hỏi với họ.

Thái độ thản nhiên, hiển lộ hết uy nghiêm đội trưởng.

Nếu không phải biết rõ nội tình, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên sẽ thật sự bị bộ dáng này lừa.

"Lão đại, anh cứ trò chuyện trước, tôi đi tắm đã." Tiêu Nghiên thức thời không quấy rầy Nhϊếp Tiêu cuồng chuột, cởi khăn quàng cổ và áo khoác, trực tiếp vào một phòng.

Lần này đến khách sạn đặt trước một phòng lớn xa hoa, vừa vặn chia mỗi người một phòng nhỏ.

Tàu xe mệt nhọc, Võ Văn Kỳ cũng cảm giác cả người đều không thoải mái, thả hành lý xuống chào hỏi Nhϊếp Tiêu xong cũng tự sửa soạn bản thân trước, một đêm trôi qua, râu tua tủa đầy mặt.

"Đi đi."

Nhϊếp Tiêu khẽ gật đầu, sau đó không hề bị ảnh hưởng cầm điện thoại di động đến bên cửa sổ, phát sóng trực tiếp cho hamster nhỏ bên kia thấy thế giới tuyết phủ trong làn áo bạc.

Nhìn nhóc trợn tròn mắt nhỏ, một bộ sợ ngây người, Nhϊếp Tiêu thả lỏng khẽ cười nói: "Ba ba không lừa con chứ, con mà muốn theo đến đây, nhất định sẽ đông thành tượng băng nhỏ."

"Chít!" Ba ba phải chú ý giữ ấm nha!

Tuy là Nhϊếp Tiêu nghe không hiểu nhóc nói gì nhưng này cũng không cản anh cảm nhận được sự quan tâm nồng đậm, cứ tiếp tục như độc thoại, câu được câu không trò chuyện cùng hamster nhỏ.

Võ Văn Kỳ thu dọn xong ra khỏi phòng, nhìn Nhϊếp Tiêu còn chưa xong, nhất thời nhịn không được lặng lẽ trao đổi với Tiêu Nghiên bên người: "Sau này lão đại mà kết hôn sinh con, chắc chắn sẽ là một ba ba ngốc, nuôi Ngũ Nhất với con trai như nhau."

Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Kỳ từ trên xuống dưới, ghét bỏ: "Cuồng em gái anh cũng không tốt hơn bao nhiêu đi."

Võ Văn Kỳ: "..."

Thấy hai vị đồng đội cũng đã đi ra, cuối cùng Nhϊếp Tiêu cũng không tiếp tục "độc thoại" nữa, nói lời tạm biệt với hamster nhỏ còn lưu luyến, lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Võ Văn Kỳ xách đống ba lô Tiêu Nghiên mang tới, đổ ra một đống linh kiện súng bị tháo vụn ra, sau đó ba người ngồi cùng một chỗ, động tay một lát liền lắp lại thành vũ khí hoàn chỉnh.

"Tôi cảm thấy có lẽ nhiệm vụ lần này cũng không cần dùng tới mấy thứ này." Võ Văn Kỳ chà cây súng lạnh lẽo trong tay, kế đó liền nạp đạn vào.

"Dù sao có đem còn hơn không."

Tiêu Nghiên bình tĩnh nói, cứ như đống vũ khí nóng bản thân vượt nửa nước Hoa mang đến chẳng qua chỉ là một ít đặc sản: "Chỉ là tôi sẽ không dẫn "cục cưng" của Ninh Phong theo, chỗ này có bây lớn, không cần tạo động tĩnh lớn như vậy."

"Vậy cậu ta thật sự chuẩn bị đến trượt tuyết được rồi." Võ Văn Kỳ không khỏi líu lưỡi: "Chỉ là cho dù em không mang, phỏng chừng cậu ta cũng không nhịn được ngứa tay, sau đó làm ra vài thứ kỳ quái, không có động tĩnh cũng phải nháo cho ra động tĩnh lớn."

"Vậy chốc nữa ra ngoài đi dạo một chút." Đáy mắt Nhϊếp Tiêu hiện lên ý cười: "Không cho nhóc điên kia có cơ hội phá phách."

"Vậy không đợi thật à? Ha ha, vậy còn không nghẹn chết cậu ta, ngoài miệng nói chúng ta làm nhanh lên, mà có lẽ người muốn làm nhiệm vụ nhất là cậu ta đi!" Võ Văn Kỳ cười xấu tính.

Tiêu Nghiên bên cạnh nghĩ đến bộ dáng Ninh Phong nổi điên cũng không nhịn được cong cong mắt.

***

Một nơi khác, sân bay quốc tế Cáp Nhĩ Tân, người đang theo Đoạn Ôn Du xếp hàng chuẩn bị đăng ký "thợ nghề làm trứng", đột nhiên hắt hơi một cái thật mạnh.

"Chắc chắn là Võ Văn Kỳ đang nói xấu tôi." Ninh Phong tức giận.

Đoạn Ôn Du nghe vậy, không khỏi quay đầu lại cười nói: "Vậy cậu có thể tự kiểm điểm bản thân rồi."

***

Buổi chiều, tại trấn nhỏ Mạc Hà.

Ba người Nhϊếp Tiêu nghỉ ngơi một lúc, ăn trưa tại khách sạn xong liền cùng nhau ra ngoài, tuy Đoạn Ôn Du và Ninh Phong đều chưa tới nhưng điều này cũng không cản bọn họ tìm tung tích mục tiêu nhiệm vụ sớm một chút.

Ba người cải trang sơ qua rồi cùng hành động, thoáng nhìn chỉ như nhóm trai xinh gái đẹp bình thường đi du lịch cuối tuần, tuyệt không ai nghĩ tới dưới lớp áo lông kia sẽ giấu khẩu súng lạnh như băng.

Nói tới chuyện tìm người này, có thể Đoạn Ôn Du sẽ lành nghề hơn một chút, thế nhưng Mạc Hà cũng không phải nơi đặc biệt lớn, dân địa phương cũng không đặc biệt nhiều, bên cảnh sát muốn bắt tội phạm truy nã thế nào cũng phải truyền ra một ít tiếng gió.

Mà trong thực tế, còn chưa đợi bọn Nhϊếp Tiêu đi hỏi thăm thì tin tức đã tự đưa đến trước mắt.

Xe cảnh sát rít còi chạy ngang làm không ít người đi đường bất giác liếc mắt nhìn, đối diện với đội cảnh sát khẩn cấp lên đường, mấy người Nhϊếp Tiêu ngầm hiểu đi theo đến cùng.

Để không bị chú ý, ba người Nhϊếp Tiêu cố gắng ngồi xe đi vòng đến tận nông trang gần đó mới xuống, kế đến liền yên lặng rời khỏi tầm mắt mọi người, đến thăm dò khu rừng tuyết bị cảnh sát phong tỏa từ một hướng khác.

Cách một đoạn, tìm một chỗ hơi cao, có thể đứng có thể nấp, Võ Văn Kỳ cầm kính viễn vọng nhìn về nơi còi cảnh sát vang lên.

Mảnh đất tuyết bị nhuộm đỏ, khá dễ thấy.

"Chậc, này sợ là chết một đoàn du lịch đây."

Nhϊếp Tiêu cũng cầm kính viễn vọng lên nhìn qua hiện trường vụ án, nhíu chặt mày. Đập vào mắt là phần chân tay đã bị cụt căn bản không thể nhận rõ ai là ai, đất tuyết thấm đẫm máu, cách xa xa cũng như ngửi được mùi rỉ sắt tanh nồng.

Mấy lính cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh có vẻ không chịu nổi cảnh tượng như địa ngục thế kia, vịn một thân cây ói lên ói xuống, vẻ mặt của cảnh sát thâm niên cũng không tốt hơn chút nào.

Gần như tất cả mọi người đều không hề nghĩ tới sẽ có vụ án lớn như vậy xảy ra ở biên cảnh.

"Này không phải là con cá của chúng ta làm đi?" Tiêu Nghiên không nhịn được suy đoán, sau đó tỉnh táo nói: "Án gϊếŧ người lớn như vậy, đoán chừng phải giới nghiêm cả thành phố."

"Thủ pháp quá kiêu ngạo, ban ngày ban mặt mà lại dám gϊếŧ nhiều người như vậy." Trước giờ trực giác như dã thú của Võ Văn Kỳ vẫn rất chuẩn, tiếp lời Tiêu Nghiên: "Lại nói ở đây bé thế này, cũng không đến nỗi xuất hiện lũ biếи ŧɦái điên cuồng gϊếŧ người tụ tập, cơ bản có thể là cùng một người, thật là đặc biệt điên."

Nhϊếp Tiêu cũng gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời một lúc, nói: "Chờ trời tối chúng ta lại qua đó nhìn một lần, nhìn cụ thể xem dùng phương pháp gì mà lại gϊếŧ chết nhiều người như vậy, nhiều người như vậy đều bị xé thành mảnh nhỏ, ngoại trừ thú hoang, người bình thường tay không không thể làm được."

Nghe Nhϊếp Tiêu nói như vậy, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên bất giác cảnh giác sờ sờ súng.

Cũng may tháng hai đêm xuống sớm, không lâu sau đã tối, ba người lặng yên không một tiếng động tiến vào rừng tuyết, trong rừng đêm yên tĩnh tối tăm truyền tới tiếng đối thoại bị ép xuống cực thấp.

"Xem ra đêm nay còn là đêm quang đãng nữa chứ, chậc." Võ Văn Kỳ nhìn một trời đầy sao, lại nhìn vết chân lưu trên tuyết, không nhịn được chửi nhỏ một tiếng phiền phức.

Ba người quỷ mị tiến vào hiện trường vụ án, bên ngoài cảnh sát tạo thành một vòng vây, phong tỏa hiện trường, lia đèn dò xét đều không phát hiện chút đầu mối nào.

Một cảnh viên trẻ tuổi bị gió lạnh thổi run lập cập, không nhịn được trò chuyện với tiền bối bên người, muốn giảm bớt hốt hoảng trong bầu không khí lạnh cóng này: "Anh Vương, anh sợ không, hiện tại em vẫn không dám quay đầu lại nhìn hiện trường, quá dọa người, vốn dĩ em còn cho là cả đời chỗ nhỏ này của chúng ta cũng sẽ không gặp án lớn gì."

"Anh Vương? Anh Vương, không phải là anh đứng ngủ gật chứ!"

Cảnh viên trẻ tuổi không được đáp lại, không nhịn được đi tới đẩy anh Vương một cái, trong miệng còn nói thầm: "Trời lạnh thế này cũng không thể ngủ đông thành cây băng nha."

Nhưng mà tay còn chưa đυ.ng tới người, anh Vương liền đột ngột mở mắt, con ngươi đen thui dọa cảnh viên trẻ nhảy dựng một phát, cảnh viên trẻ lập tức mất mặt chép chép miệng nói: "Ra là anh không ngủ, em nói chuyện với anh, sao anh lại không đáp chứ!"

Cảnh viên trẻ không cảm nhận được gì không đúng, quay người liền chuẩn bị trở về vị trí cũ, ngay lúc này, một nguồn sức mạnh đột nhiên đánh tới sau lưng cậu, đẩy cậu té nhào xuống tuyết, nhất thời trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

Cảnh viên trẻ còn chưa kịp gào lên đau đớn, quay đầu lại lập tức đối diện với một đôi mắt không chút sự sống, đồng tử đen thui hiện lên ánh sáng quỷ dị, một cái miệng dày đặc răng nanh cắn tới cậu.

"A a a! —— "

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết xé nát trời đêm yên tĩnh, sau đó tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đối thoại huyên náo vang lên ngoài vòng vây, ánh đèn pin cầm tay quét khắp xung quanh.

Trong rừng, ba người Nhϊếp Tiêu đã tra ra chút đầu mối, lúc này sắc mặt đều không quá tốt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết liền cảnh giác toàn thân, lần lượt giấu mình ra sau thân cây lớn.

"Tình hình thế nào?"

Võ Văn Kỳ đè giọng xuống cực thấp, tiếng nói theo tai nghe truyền ra ngoài.

Lúc này Tiêu Nghiên lại đột nhiên cảm thấy không khỏe, mặt và môi trắng bệch, ôm chặt hai tay, âm thanh lộ ra chút suy yếu và thở dốc: "Văn Kỳ, lão đại, không biết chuyện thế nào, tôi đột nhiên thấy hơi lạnh."

Nhϊếp Tiêu quay đầu lại, nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến từ "cắn người", nhìn lại Tiêu Nghiên sắc mặt tái nhợt lại suy yếu, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kỳ không tốt.

Không biết nguyên do, mà bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Võ Văn Kỳ cũng không nhịn được nghiêm túc nhìn về phía Nhϊếp Tiêu, hai người đàn ông có trực giác như dã thú, nhất thời đạt được sự nhất trí đặc biệt.

"Rút lui trước."

Tiếng vừa dứt, Võ Văn Kỳ quyết định thật nhanh ôm lấy Tiêu Nghiên lùi lại. Nhϊếp Tiêu nhíu chặt hai hàng lông mày, liếc nhìn vòng tròn hỗn loạn bên ngoài lần cuối, chậm một bước, trở về đường cũ.

Dấu vết từng lui tới như bị lau đi.

***

10 giờ tối, sân bay Cáp Nhĩ Tân.

Đoạn Ôn Du ngồi trong phòng y tế tại sân bay trông coi Ninh Phong đột nhiên sốt cao, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Cậu nói xem, bình thường nhảy nhót tưng bừng khỏe như trâu, sao lại đột nhiên ngã bệnh chứ!"

"Tôi khát nước."

Ninh Phong ủ rũ nằm truyền nước, sức để cãi cũng không còn. Dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, sinh bệnh yếu đuối liền ngoan ngoãn.

"Tôi sắp chết rồi đi, thật khó chịu."

"Nói hươu nói vượn."

Đoạn Ôn Du nghe thấy lời nhảm nhí này, nhịn không được vỗ nhẹ lên đầu Ninh Phong, sau đó đứng dậy đi rót nước nóng, nhận mệnh hầu hạ ông trời con này.

Nếu không phải trước lúc đăng ký chợt sốt cao sinh bệnh, lúc này hai người đã ở trên chuyến bay từ Cáp Nhĩ Tân đến sân bay Cổ Liên Mạc Hà, đồng thời lại tiếp tục dùng chưa đến mấy tiếng là đã có thể hội hợp cùng bọn Nhϊếp Tiêu, chỉ tiếc kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa.

Đoạn Ôn Du đút nước cho Ninh Phong, ngồi cạnh giường bệnh lấy máy tính ra, rảnh vẫn là rảnh, không bằng tra vị trí mục tiêu nhiệm vụ cái đã.

Nhưng mà, một lần tra này liền tra ra chuyện.

***

Thành phố Vân, khu biệt thự Phượng Sơn.

Một viên thịt màu trà sữa đang ôm quả hạch ngồi trên thảm nhung trước cửa sổ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình điện tử bên cạnh một cái, sau đó ngước đầu nhìn lên trời đầy sao, tâm tư đã sớm trôi đến nơi nào.

Trời đêm yên tĩnh.

Ngay cả sao cũng có hình dáng giống ba ba.

Hamster nhỏ rầu rĩ không vui nằm sấp xuống, đã trễ thế này, sao baba còn chưa gọi video tới vậy.