Chương 5: Ngũ Nhất rơi vào giấc ngủ sâu

Mạc Hà, mười giờ tối.

Trên đường, ngoài ô cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát khiến cho ban đêm vốn yên tĩnh chợt trở nên đặc biệt bận rộn.

Ba người Nhϊếp Tiêu chân trước vừa vào khách sạn, chân sau liền nhận được cuộc gọi của Đoạn Ôn Du.

Đoạn Ôn Du lời ít ý nhiều đi thẳng vào vấn đề, gửi thông tin vừa tra được cho Nhϊếp Tiêu, nét mặt có chút nghiêm túc nói: "Lão đại, tôi vừa lấy được hình ảnh mới nhất của cá, bộ dáng rất không bình thường."

"Tôi nghi ngờ rằng có khả năng hắn đã nhiễm một loại virus nào đó."

Nhϊếp Tiêu nghe được, lập tức nhấp vào tệp Đoạn Ôn Du gửi tới, một tấm ảnh vừa khủng bố vừa quỷ dị trực tiếp xộc vào mắt.

Võ Văn Kỳ đỡ Tiêu Nghiên sắc mặt trắng bệch ngồi xuống ghế sa lon xong, cầm chăn đắp cho cô, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp đáy mắt sâu thăm thẳm của Nhϊếp Tiêu, sắc mặt nghiêm túc nặng nề hiếm thấy, không khỏi cũng bắt đầu cảnh giác.

"Lão đại, có chuyện gì vậy?"

"Các cậu nhìn hình này, cảm thấy giống thứ gì?"

Nhϊếp Tiêu xoay điện thoại di động lại, trực tiếp đặt bức ảnh trước mắt hai người, nhíu chặt đầu mày. Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên nhìn đến bức ảnh, hô hấp không khỏi ngừng lại một chút.

Trong hình, mục tiêu bọn họ cần ám sát đã sớm thay đổi hoàn toàn.

Đôi mắt đυ.c tử khí, răng nanh xanh trắng chảy ra chất mủ vàng xanh, khuôn mặt vốn không đặc biệt trở nên buồn nôn quỷ dị, cả người như xác chết di động đứng trên mặt tuyết thẫm máu, bị một đống tay chân máu chảy đầm đìa còn sót lại bao quanh.

Làm người sởn cả tóc gáy, sau lưng phát lạnh.

Cuộc gọi chưa ngắt, âm thanh Đoạn Ôn Du tiếp tục vang lên trong điện thoại: "Bức ảnh được lưu lại trong điện thoại của một trong số những người chết đó, thời gian chụp là xế chiều hôm nay."

"Chúng tôi đã biết."

Võ Văn Kỳ nhịn không được ngắt lời, hồi tưởng lại phần tay chân còn sót tại hiện trường tưởng như bị thú hoang xé rách kia, cùng với tiếng hét thảm từ bên chỗ cảnh sát lúc trở về, trong lòng Võ Văn Kỳ chợt xuất hiện một suy đoán lớn mật, cuống họng không khỏi có chút khô khốc: "Chúng ta vừa từ hiện trường trở về."

Lúc này tay chân Tiêu Nghiên lạnh như băng, đôi môi cũng càng ngày càng trắng, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh, trực tiếp nói ra suy đoán lớn mật trong lòng Võ Văn Kỳ.

"Quả là rất giống tang thi."

Tang thi, chỉ cần xem phim tận thế rồi thì đều biết đó là thứ đồ chơi gì.

—— xác chết di động, xác sống.

Nghe lời này, Đoạn Ôn Du ngồi trong phòng bệnh ấm áp đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh lẽo xông lên từ lòng bàn chân.

Anh không cảm thấy buồn cười chút nào, lập tức ngồi thẳng người, ngón tay gõ bùm bùm trên bàn phím.

"Tôi đi thăm dò lại."

Tiêu Nghiên cũng không chờ Đoạn Ôn Du kiểm chứng, như trực tiếp xác nhận được gì, đột nhiên đẩy Võ Văn Kỳ ra, chống đỡ thân thể lảo đảo vào phòng, rầm một tiếng, khóa cửa chặt chẽ.

Đột nhiên xuất hiện tiếng vang khiến mọi người đều ngây ra.

Võ Văn Kỳ có phản ứng đầu tiên, lo lắng đuổi theo, đập cửa, la lớn: "A Nghiên, em làm gì vậy! Mở cửa! Chớ suy nghĩ lung tung, tang thi hay không tang thi gì chứ, chúng tôi dẫn em đi gặp bác sĩ trước, mở cửa!"

Sau cửa, Tiêu Nghiên như bị rút hết sức, trực tiếp trượt ngồi trên mặt đất, khẽ thở hổn hển, cảm giác nhiệt độ cơ thể của mình đang điên cuồng trôi đi. Trốn vào đây lần này, tựa hồ cũng đã rút hết thể lực của cô.

Tiêu Nghiên nhìn ngón tay lạnh lẽo phát xanh của mình, không nhịn được lắc đầu: "Mặc kệ tôi."

Lúc này Ninh Phong đã sốt đến hơi mơ hồ, mọi người nói chuyện cũng chỉ nghe được một chút, chỉ là vẫn có thể cảm giác được đã xảy ra chuyện gì, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào của Võ Văn Kỳ, nhất thời nâng nửa người muốn ngồi dậy, mặt lo âu hỏi: "Anh Đoàn, chị Nghiên thế nào vậy?"

"Cậu chú ý bản thân trước đi, nằm nghỉ cho tốt!"

Đoạn Ôn Du nhìn Ninh Phong lảo đà lảo đảo, hai má đỏ chót, nhanh chóng dịch máy tính sang một bên, vội vã tới dìu, sau đó liền bị nhiệt độ nóng hổi nơi bàn tay tiếp xúc làm cho kinh ngạc.

"Sao còn nóng hơn ban nãy nữa vậy."

Nhϊếp Tiêu nghe tiếng Đoạn Ôn Du bên kia, sắc mặt càng không tốt, trực tiếp cắt điện thoại thành kênh đoàn đội, cau mày hỏi: "Ôn Du, Ninh Phong cậu ấy cũng ngã bệnh sao?"

"Ừ, trước khi đăng ký đột nhiên nóng sốt, nên không lên chuyến bay. Hiện đang trong phòng y tế ở sân bay truyền nước, rõ ràng đã sắp truyền xong một bình, kết quả nhiệt độ lại tăng."

Đoạn Ôn Du vừa nói vừa giúp Ninh Phong nằm xuống, thoáng nôn nóng vuốt tóc rơi trên trán ra sau, sau đó tìm cồn y tế đến giúp Ninh Phong hạ nhiệt độ, khóe miệng thường cong lên nay cũng kéo xuống dưới đường chân trời.

Võ Văn Kỳ nghe tiếng Đoạn Ôn Du trả lời trong tai nghe, tay gõ cửa dừng lại, không nhịn được văng tục: "Con mẹ nó, gặp quỷ, bình thường không có chuyện gì, thế mà hôm nay lại có thể lập tức gục hai đứa!"

"A Nghiên, em đáp một câu xem!"

Một luồng mưa gió nổi lên, bao phủ trên đỉnh đầu ba người đàn ông khỏe mạnh, cảm giác nguy hiểm vắt ngang lòng không thể nói cũng không thể tả rõ, khiến tâm tình ngày càng nôn nóng phiền muộn.

Suy đoán của bọn họ về tang thi chưa bao giờ là buồn lo vô cớ.

Dự báo nguy hiểm của trực giác bén nhạy như dã thú đã giúp bọn họ trở về từ cõi chết vô số lần, xưa nay trực giác chưa từng sai lầm.

Chỉ là suy đoán lần này quá lớn mật, làm bọn họ không muốn tin, cũng không dám tin.

Chỉ là rất nhanh, suy đoán của bọn họ liền được chứng minh.

Chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, chấn động tất cả mọi người. Phảng phất mặt đất dưới chân cũng run rẩy một chút.

Nhϊếp Tiêu nhìn ra xa ngoài cửa sổ, sau đó hai ba bước tiến lên, mở TV trong phòng khách ra, sau đó một tin tức khẩn cấp liền được thông báo xen ngang chương trình truyền hình trước mắt.

Âm thanh nữ phát thanh viên vang lên trong TV.

"Buổi tối 11 giờ Hoa Hạ, đây là đài truyền hình trung ương Hoa Vệ, khẩn cấp thông báo, chuyến bay C7263 bay từ Cáp Nhĩ Tân đến sân bay Cổ Liên Mạc Hà, vì nguyên nhân không rõ đã rơi, gây ra vụ nổ đặc biệt lớn, cùng lúc đó còn có chuyến từ Thượng Hải đến Bắc Kinh số hiệu x6..., nhiều chuyến bay đã lệch khỏi quỹ đạo, hành khách trong máy bay bộc phát bệnh nặng, vô cớ thương tổn nhiều thành viên trong phi hành đoàn..."

Cùng lúc đó, sân bay bên Đoạn Ôn Du cũng bắc loa phát thanh, vì sự cố máy bay trên diện rộng, tất cả các chuyến bay về sau đều sẽ hoãn vô thời hạn.

Năm người đã mơ hồ dự đoán được chuyện gì sắp xảy ra, chợt im lặng một lúc. Miệng Võ Văn Kỳ không khỏi có chút khô khan nói: "Sẽ không trùng hợp như thế đi."

Vừa dứt lời, dưới lầu khách sạn liền bùng nổ tiếng thét chói tai gào khóc.

"A! —— "

"Đừng cắn tôi!!!"

Càng là lúc quan trọng, Nhϊếp Tiêu càng bình tĩnh.

Nhanh chân đi tới cửa, khóa kín cửa phòng và sử dụng cả tủ để lấp kín, dùng giọng bình tĩnh ra lệnh cho Võ Văn Kỳ đứng trước phòng Tiêu Nghiên.

"Văn Kỳ, trực tiếp phá cửa."

"Vâng!"

Võ Văn Kỳ lau mặt, hít sâu một hơi, một cước đá văng cửa phòng Tiêu Nghiên, đi vào liền nhìn thấy Tiêu Nghiên ngã trên mặt đất, vội vã qua ôm, sau đó liền bị nhiệt độ lạnh băng khiến lòng hồi hộp.

"Lão đại!"

Nhϊếp Tiêu nhanh chóng đi tới, mím chặt môi, kéo chăn trên giường bọc Tiêu Nghiên, sau đó để Võ Văn Kỳ ôm Tiêu Nghiên đến cạnh máy sưởi, liên tục truyền nhiệt.

"Sẽ không có chuyện gì!"

Nhϊếp Tiêu an ủi Võ Văn Kỳ, nhớ đến Đoạn Ôn Du còn ở phòng y tế trong sân bay, nhất thời sắc mặt càng khó nhìn, chỉ có thể cách tai nghe thật xa dặn dò.

Từng câu từng chữ nặng tựa nghìn cân.

"Ôn Du, dù có chuyện gì đi nữa cũng phải chăm sóc tốt Tiểu Phong, còn có bản thân cậu."

"Vâng, lão đại."

Trên trán Đoạn Ôn Du thấm chút mồ hôi, thừa dịp nhân viên y tế rời đi liền trực tiếp khóa chặt cửa phòng bệnh.

Thỉnh thoảng đại sảnh sân bay truyền tới tiếng rít gào rối loạn, chứng minh chớp mắt trật tự đã không còn chịu được hỗn loạn.

Nhưng mà, đây vẫn chỉ là một góc nhỏ trong tảng băng chìm của toàn bộ thế giới.

Ninh Phong nhìn Đoạn Ôn Du phong tỏa cửa sổ, liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo đến độ tróc da, suy nhược ngồi xuống, thở hổn hển: "Anh Đoàn, một mình anh đi đi, tìm nơi an toàn ít người, tôi đã đọc tiểu thuyết nói về tang thi rồi, tôi vừa mới bắt đầu đã sinh bệnh phát sốt, khả năng cao là sẽ thành pháo hôi tang thi."

"Thế nên, anh, anh vẫn nên nhanh chóng chạy đi."

"Mạng của anh cậu là cậu cứu, không thì đã sớm chết trong tai nạn trên không hồi nãy rồi."

Mà so với Ninh Phong nóng sốt, rõ ràng trạng thái cơ thể của Tiêu Nghiên lại càng khiến người lo lắng hơn.

Bởi vì tang thi cũng không có nhiệt độ.

Tiêu Nghiên nhìn Nhϊếp Tiêu và Võ Văn Kỳ mặt mày trầm trọng, đôi môi cóng đến bầm tím trắng bệch cong lên thành một nụ cười yếu ớt hiếm thấy, suy yếu đến mức mở miệng chỉ nghe tiếng thều thào, nhưng vẫn pha trò với mọi người.

"Cách xa tôi một chút, cẩn thận sau này tôi cắn mấy anh."

"Lúc này thật sự tôi còn lạnh hơn người chết nữa."

Chuyện cười không buồn cười chút nào, Nhϊếp Tiêu mím chặt môi, cầm điều khiển từ xa lại ấn ấn, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao nhất.

"Cắn bất tử."

Nghe Nhϊếp Tiêu lạnh lùng đáp lại, Tiêu Nghiên sửng sốt một chút, nhất thời cong cong mắt, cảm thấy an tâm khó giải thích.

Cũng đúng, sức chiến đấu mạnh nhất mạnh nhì trong đội đều ở đây, nếu phải lo, cũng nên lo bản thân mới phải.

Nhìn Võ Văn Kỳ ôm cô, nặng nề không nói lời nào, Tiêu Nghiên chỉ muốn nhìn thêm vài lần, nhưng mí mắt lại ngày càng nặng trĩu: "Anh không muốn nói gì với tôi sao?"

"Không, chờ em khỏe lại rồi nói."

"Cho em tức chết."

***

Năm 2025 lịch Hoa, mùng mười tháng giêng.

0 giờ 0 phút.

Theo tiếng chuông nửa đêm vang lên, mưa sao băng không chút dấu hiệu đổ xuống toàn thế giới với quy mô lớn chưa từng có. Vô số người trên thế giới cùng nhau ngẩng đầu, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Kế đó, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ trong tấm màn đen mù mịt.

Sao băng ngoài cửa sổ lộng lẫy lóa mắt, Nhϊếp Tiêu đứng dậy muốn đến bên cửa sổ xem tình hình, kết quả vừa đứng lên liền cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu mê man.

Nhϊếp Tiêu vội vã đỡ lấy vách tường, quay đầu lại nhìn ra sau.

Võ Văn Kỳ đang định gọi điện dặn dò em gái, sắc mặt chợt trắng bệch, điện thoại trượt lộp bộp rơi trên mặt đất, ngẩng đầu luống cuống nhìn Nhϊếp Tiêu.

"Lão đại..."

Lời còn chưa dứt, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên đồng thời lâm vào hôn mê.

Nhϊếp Tiêu thầm nghĩ không xong, cả người toát mồ hôi lạnh, kiên cường chống tường đi tới, sắp xếp hai đồng đội cẩn thận.

Gọi Đoạn Ôn Du và Ninh Phong cũng không có phản ứng gì, hai người đã sớm té xỉu trong phòng bệnh từ lúc nào, chỉ có tiếng bước chân ầm ĩ ngoài cửa cùng với tiếng ngã xuống đất va chạm ầm ầm truyền đến.

Vào giờ phút này, Nhϊếp Tiêu cũng không biết cuối cùng thế giới sẽ thế nào, chỉ là trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức, móc điện thoại di động ra, phát một mệnh lệnh cuối cùng về nhà.

***

Thành phố Vân, trong biệt thự Phượng Sơn.

Trên thảm nhung trước cửa sổ, cục lông nhỏ màu trà sữa ngồi xổm canh giữ trước màn hình điện tử.

Một đôi mắt đen thui trong suốt không chớp lấy một cái nhìn bầu trời đêm, đột nhiên mưa sao băng xuất hiện, khuôn mặt nhỏ của nó hiện đầy nét kinh ngạc và chấn động.

Nhưng mà chờ không thấy Nhϊếp Tiêu gọi video, sao băng đẹp hơn nữa cũng không làm hamster nhỏ vui vẻ được lâu. Nhìn màn hình điện tử không có động tĩnh, hamster nhỏ không vui nằm nhoài trên thảm nhung, móng vuốt be bé dưới thân bám nhẹ vào sợi lông mỏng manh trên thảm nhung.

Mà không lâu sau, theo đám người hầu dưới lầu lần lượt hôn mê ngã xuống, ý thức của hamster nhỏ cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng "cạch".

—— triệt để phong tỏa.

Lỗ tai hamster nhỏ giật giật nhưng đã không còn bất kỳ phản ứng nào, rơi vào giấc ngủ sâu.

***

Từng ngôi sao băng lộng lẫy xẹt qua bầu trời nhưng cảnh sắc xinh đẹp này lại không có ai thưởng thức.

Đêm đó, người trên toàn thế giới hôn mê theo các hình thức không giống nhau. Có những người chậm chạp bất tỉnh, có những người nhanh chóng tỉnh lại rồi thay đổi rất nhiều, một mạch tiến về thân nhân săn sóc bên người mình, người yêu, con trẻ, lộ ra răng nanh sắc bén xanh xao trắng bệch.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào lên đau đớn, tiếng rít gào, tiếng gào khóc, lạnh lùng tàn nhẫn xé nát bầu trời đêm vốn nên yên tĩnh.

Phảng phất có một loài quỷ khủng bố lặng yên giáng thế, bao phủ toàn bộ thế giới trong một tấm màn mù mịt.

Một tai họa tận thế đang lặng lẽ diễn ra.