Chương 3: Ngũ Nhất là chuột trông nhà

Để ngăn lực lượng cảnh sát hoàn thành nhiệm vụ trước, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du ở tuốt Hawaii cùng với Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên ở nhà đều đã khởi hành đến Mạc Hà.

Mọi người quyết định hành động riêng trước, chờ đến nơi lại hội hợp. Do đó Nhϊếp Tiêu cũng phải nhanh chóng thu dọn tạm biệt hamster nhỏ.

Nhóc ngồi xổm cạnh valy hành lý, nhìn Nhϊếp Tiêu dọn đồ, rũ mắt nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy sự tiếc nuối và oan ức.

Nhóc như một cọng rau xanh bị ngâm vào nước lạnh, ỉu xìu. Chỉ là việc này đổi thành ai cũng sẽ khổ sở, một giây trước còn cực kỳ phấn khởi vì có thể cùng đi làm nhiệm vụ với ba ba, đến nhìn tư thế oai hùng của ba ba, kết quả một giây sau liền nghe thời tiết không tốt không thể không ở lại, lại còn phải tạm biệt ba ba.

Ngẫm lại cũng đủ thấy đau lòng.

Hamster nhỏ không nhịn được lại xem xét vóc người cao to rắn rỏi của Nhϊếp Tiêu, lại nhìn thân nhỏ của mình to hơn lòng bàn tay có tí xíu, nhất thời lại đau thương khổ sở một trận.

Nếu có thể biến thành thú hai chân như ba ba thì tốt rồi, chít ô.

Nhϊếp Tiêu đứng xa xa cũng có thể cảm giác được nỗi ai oán và oan ức thực chất hóa trên người nhóc, nhìn mảnh bầu trời nhỏ bên ngoài có vẻ cũng bắt đầu mưa, không khỏi sinh lòng trắc ẩn.

Tạm thời buông vật trong tay, ngồi xổm xuống, mở lòng bàn tay ra để nhóc bò lên. Thân nhỏ thịt núc ních, vừa bò lên liền lập tức cuộn người thành một khối bánh hamster mềm oặt.

Như là bị rút hết sức sống, cứng lại không dậy nổi.

"Khó chịu vậy sao? Lần này nhiệm vụ đơn giản, ba ba bảo đảm trong vòng một tuần sẽ trở về, cũng chỉ một tuần thôi, con ngủ nhiều xíu sẽ thấy qua nhanh lắm." Nhϊếp Tiêu không nhịn được lấy ngón tay đâm đâm quai hàm thịt với cái mông tròn của nhóc.

"Chít hu ~" Quá lâu QAQ

Thấy nhóc không hề bị lay động, Nhϊếp Tiêu chỉ có thể khép hai bàn tay vo qua vo lại, xem có thể nắn lại hình dạng chuột nhỏ không, nhưng vừa mới nâng lên được một giây thì lại mềm oặt.

Nhϊếp Tiêu: = =

Cuối cùng, Nhϊếp Tiêu chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ, móc trong túi đồ ăn vặt lấy ra một quả dâu tây —— thứ nhóc yêu nhất.

Đặt trước mũi cho nhóc ngửi ngửi ngửi, 3 giây liền biến hình, ôm quả dâu không buông tay.

"Ra là không nỡ xa ba ba cũng chỉ có giá trị ngang một quả dâu nhỏ nha ——" Nhϊếp Tiêu cố gắng kéo dài giọng, làm hamster nhỏ nhất thời xấu hổ lại xấu hổ đảo mắt.

"Chít!"

Ba ba là tốt nhất, nhưng cũng không thể vứt dâu tây.

Cuối cùng Nhϊếp Tiêu cũng không đùa dai nữa, xoa trán hamster nhỏ, dịu giọng nói: "Ngoan, chờ ba ba trở về, ba ba lại cho con hai quả dâu nhỏ, có được không?"

Hamster nhỏ nhìn Nhϊếp Tiêu mãi, cuối cùng mới chậm rãi gật gật đầu.

"Chít!" Vậy baba phải nhanh chóng trở về chơi với bảo bảo nha!

"Ngoan."

Nhϊếp Tiêu thu dọn đồ rất nhanh, sau đó liền chuẩn bị ra khỏi nhà. Mà trong phòng Nhϊếp Tiêu cũng đã chuẩn bị thiết bị tự lấy đồ ăn và ấm nước tự cấp sạch sẽ cho hamster nhỏ, các vật dụng sinh hoạt khác cũng được sắp xếp đâu vào đấy, duy trì sinh hoạt mấy tháng cũng không thành vấn đề.

Dù gì cũng còn có thể cho đám người hầu vào phòng giúp chăm sóc, dẫu nhóc có ý thức lãnh địa rất không thích người ngoài tiến vào phòng ngủ.

Trong phòng còn trang bị camera, Nhϊếp Tiêu có thể quan sát trạng thái sinh hoạt của nhóc bất cứ lúc nào, đồng thời còn có thể tán gẫu qua video trên màn hình điện tử.

Nhϊếp Tiêu khom lưng đặt màn hình điện tử ở nơi nhóc có thể tiếp xúc, kết nối với nguồn điện, cuối cùng vuốt thân thịt của nhóc hamster.

"Ba ba phải đi."

"Chít!" Ba ba, hẹn gặp lại! Phải nhanh chóng trở về nha!

Hamster nhỏ khéo léo đứng trong hộc tủ nhỏ, đưa mắt quyến luyến nhìn Nhϊếp Tiêu hồi lâu, một móng vuốt ôm dâu tây, một móng vuốt liều mạng vung vung với Nhϊếp Tiêu.

Nhϊếp Tiêu cũng cười phất phất tay, sau đó quay người liền khép cửa phòng ngủ lại.

Nhưng mà, còn chưa đi được hai bước, Nhϊếp Tiêu lại đột nhiên đứng lại, tay thuần thục móc móc túi trên người và ba lô xách trên tay, đúng như dự đoán tìm được một viên thịt đang giả chết.

Trong ngực còn ôm một quả dâu tây.

Nhϊếp Tiêu: == Tôi biết ngay.

Ngũ Nhất bé nhỏ: QAQ

Cầm lấy nhóc chuột chuồn êm thất bại, Nhϊếp Tiêu hai ba bước quay ngược về phòng, đặt lên cửa sổ cách xa cửa phòng ngủ.

"Bé ngoan ở nhà, không được bám theo."

"Chít nha."

Kế hoạch chuồn êm bị vỡ, đối mặt Nhϊếp Tiêu đã có đề phòng, hamster nhỏ không còn cơ hội trộm bám theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhϊếp Tiêu đóng cửa rời đi, sau đó ưu thương khổ sở cúi đầu gặm một miếng dâu tây.

!!!

Chua chua ngọt ngọt ăn ngon thật nha!!!

Hamster nhỏ hạnh phúc nheo mắt nhỏ, rất nhanh sau đó liền nghe thấy tiếng ô tô ngoài sân trước. Nhất thời dâu tây nhỏ cũng ăn không vô.

Thảm nhung bay bay trước cửa sổ, cửa thủy tinh trong suốt phản chiếu một thân ảnh nho nhỏ. Một nhóc hamster đang nỗ lực chống cửa thủy tinh, ra sức nhón chân, mải nhìn theo xe đến khi không thể thấy nữa.

Rốt cuộc không còn thấy xe xe, hamster nhỏ như bị rút hết sức, lập tức buồn bã ỉu xìu nằm nhoài trên thảm nhung, móng vuốt be bé gảy gảy quả dâu tây bên cạnh mấy cái, trong mắt nhỏ tràn đầy nỗi cô đơn.

Giây đầu tiên không có ba ba, nhớ.

Trên xe, tài xế chở Nhϊếp Tiêu chạy về hướng sân bay. Nhϊếp Tiêu lấy điện thoại di động ra trò chuyện vài câu với mấy vị đồng đội rồi đặt di động xuống, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay có chút trống trải.

Không còn con "bảo vật ấm tay" nào đó, đột nhiên có chút không quen.

Nghĩ, Nhϊếp Tiêu lại mở điện thoại di động ra.

Rất nhanh, màn hình điện tử đặt trên cửa sổ phòng ngủ chính đột nhiên sáng lên, hamster nhỏ vui mừng kêu một tiếng, vội vã chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Nhìn mặt Nhϊếp Tiêu, mắt đầy vui mừng.

Nhϊếp Tiêu cười nhạt không nói, ánh mắt ôn nhu, dùng ngón tay cách màn hình đùa với hamster nhỏ, mãi đến một khắc trước khi chuyến bay cất cánh.

"Ba ba sẽ trở về rất nhanh!"

"Chít!"

***

Nước Hoa bước qua năm 2025, mùng chín tháng giêng.

Cơ bản đợt nghỉ tết đã kết thúc vào mùng tám tháng giêng, vô số người đã sớm bước lên đường rời nhà, chính thức trở lại cương vị công tác, sau phút nghỉ ngơi đoàn tụ ngắn ngủi liền phải bắt đầu một năm mới phấn đấu, tất cả cũng vì cuộc sống tốt đẹp hơn.

Một năm mới, cũng là một khởi đầu mới đầy phấn chấn và bồng bột.

Lúc này rốt cuộc Nhϊếp Tiêu cũng đã đến vùng cực bắc nước Hoa —— Mạc Hà, nhiệt độ thấp đến mức khiến Nhϊếp Tiêu lần thứ hai vui mừng vì đã không dẫn nhóc chuột ra đây.

Đón lấy làn sương phả ra giữa hơi thở, Nhϊếp Tiêu nương theo dòng người đổ về khách sạn đã hẹn trước lúc xuất phát. Thân hình cao gầy đẹp ngầu khiến người qua đường vội vã không kìm được liếc mắt nhìn mấy lần.

Cùng lúc đó, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên cũng vội vã tới nơi, hai người trực tiếp chạm trán tại trạm xe, việc đầu tiên là gọi mọi người trên kênh đội ngũ.

"Tôi với Văn Kỳ gặp nhau ở trạm xe, những người khác đã tới hết chưa?" Tiêu Nghiên vừa nói vừa cởi ba lô, tai nghe đặc biệt trên tai phát ra ánh xanh lập lòe yếu ớt, Võ Văn Kỳ bên cạnh tiện tay liền nhận ba lô đeo lên vai phải.

Người Võ Văn Kỳ cao gần hai mét, khôi ngô cường tráng, nét mặt cứng rắn nhìn rất khó dây vào, nhưng vì động tác xách túi lúc này mà bất ngờ trở thành người trong cương có nhu.

Đứng chung một chỗ với Tiêu Nghiên da trắng xinh đẹp, thỏa mãn điều kiện tổ hợp người đẹp và quái vật, dẫn tới người xung quanh thường xuyên đưa mắt nhìn.

"Chúng tôi vẫn chờ chuyển chuyến bay đây, hiện mới đáp xuống mặt đất tổ quốc!"

Tiếng kêu rên của Ninh Phong vang lên trong kênh liên lạc, được Đoạn Ôn Du kéo tay mới không bị dòng người tách ra.

"Lần này đi công tác cũng quá khó khăn, vé đầu xuân cũng quá khó mua, nếu không có anh Đoạn ở đây, phỏng chừng tôi đợi đến hết Nguyên tiêu vẫn chưa đến nơi được."

"Cho nên tôi nói là sợ cậu đi lạc, mới đến Hawaii tìm cậu, cậu còn không tin." Đoạn Ôn Du cong khóe môi nói, lôi kéo thiếu niên ngập tràn sức sống tiến về phía trước, tuy rằng nhiều người ầm ĩ nhưng tất cả mọi người đều đeo tai nghe nên cũng không sợ không nghe được.

"Anh là cha đẻ tôi được chưa!"

"Ai, con trai ngoan."

Võ Văn Kỳ cách mười vạn tám ngàn dặm nghe được mấy lời này, nhất thời không khỏi ngại ngùng, mở miệng nói: "Vậy chắc chờ mấy cậu đến chúng tôi đều đã xong việc."

"Thì lúc đó tôi xem như đến Mạc Hà du lịch thôi." Ninh Phong gần như vô liêm sỉ nói: "Mấy anh thế nhưng nhất định không nên chịu thua kém, nhanh làm xong đi tôi dễ đi trượt tuyết."

Mọi người: "..."

Tuổi còn trẻ sao da mặt lại dày như vậy.

Tiêu Nghiên ho nhẹ một tiếng, sau đó gọi Nhϊếp Tiêu nói: "Lão đại, anh đã tới chưa?"

"Rồi."

Nhϊếp Tiêu lời ít ý nhiều, đưa tay đẩy cửa ra, bước vào một phòng trong khách sạn, sau đó cởi ba lô xuống.

Nghe được tiếng rất nhỏ, mọi người liền không nhịn được hỏi một câu: "Đến đâu rồi?"

"Trong khách sạn."

"..." Đỉnh vãi!!!

Lúc này Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên mới vừa lên taxi đến khách sạn, chịu phục nói: "Tôi có tra sơ đường đi của lão đại, nhanh nhất cũng phải muộn hơn chúng ta một chút mới đúng. Lần này hiếm thấy máy bay không bị trễ."

"Quả nhiên là lão đại vẫn dứt khoát như vậy!" Ninh Phong nhịn không được cảm thán: "Lão đại đỉnh vãi! Vịt tiến lên*!"

(*冲鸭 - ngôn ngữ mạng, ý nghĩa giống với "Tiến lên", tràn đầy tinh thần và sức chiến đấu. 鸭 có nghĩa là vịt.)

Nhϊếp Tiêu nghe Ninh Phong dùng từ, hơi nhíu mày, không nhịn được uốn nắn: "Không vui."

"......"

Ninh Phong sửng sốt nửa giây, lập tức chứng minh trong sạch, vội vã giải thích: "Em lấy tính mạng của em đảm bảo, em không có bậy bạ, em rất trong sáng."

"Ừ, chú ý dùng từ."

"Vâng, sau này em sẽ nói đầu tàu gương mẫu." Ninh Phong cực kỳ hiểu chuyện gật đầu nhận sai.

Nghe hai người nói chuyện, ba người Đoạn Ôn Du bên cạnh đã sắp không kìm được giương khóe miệng.

Mỗi lần lão đại bọn họ tập hợp già trẻ lại cùng nhau nói chuyện luôn có thể ma sát ra tia lửa đặc biệt, khiến linh hồn bọn họ tiến thẳng tới thăng hoa.

Cười chết người.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, một mình Nhϊếp Tiêu ngồi trong phòng khách sạn, trước tiên yên lặng kiểm tra từng thiết bị trong phòng, bảo đảm không có vấn đề rồi mới vọt vào buồng tắm, rửa đi một thân bụi bặm trên đường.

Cuối cùng, lấy điện thoại di động ra nhìn tình hình trong nhà một chút.

Đã tạm chia tay được một buổi tối, nhất định hiện tại nhóc đã tỉnh lại rồi đang ăn gì đó.

Xuyên qua camera, đúng như dự đoán nhìn thấy một cục lông nhỏ đang nâng hạt lúa mạch lên gặm, ngồi xổm trên thảm nhung trước cửa sổ, sát bên cạnh chính là màn hình điện tử.

Nhìn dáng nhóc có vẻ đêm qua cũng không về ổ nhỏ ngủ, vẫn luôn canh giữ cạnh màn hình.

Ánh mắt Nhϊếp Tiêu không khỏi dịu đi vài phần.

Mà lúc này cục lông nhỏ bên trong biệt thự vừa gặm lúa mạch vừa phân tâm tự hỏi sáng nay ba ba có bám giường không.

Cũng không biết không có hamster nhỏ làm dũng sĩ, ba ba có thể đánh bại đại ma vương bám giường hay không, ai nha, làm nát tâm.

Nhìn nhóc cúi đầu thở dài, lúc này Nhϊếp Tiêu liền mở màn hình điện tử lên call video. Đồng thời tiện tay cầm cái gối dựa, tìm một vị trí thoải mái trên ghế sa lon.

Màn hình điện tử sáng lên, đôi mắt hamster nhỏ cũng sáng lên, cứ như "chuột đáng yêu sổng chuồng", đột nhiên nhào tới trước màn ảnh.

Thú yêu nhào về trước, một phát xuyên tâm!

"Chít!" Ba ba, chào buổi sáng tốt lành!

Nhϊếp Tiêu cảm giác tâm cũng mềm xuống.

"Chào buổi sáng, bảo bối thối."

Một đêm không gặp như cách ba thu, nhóc hamster quan sát từ trên xuống dưới Nhϊếp Tiêu một lần, chú ý tới chiếc gối to phía sau đối phương, nhất thời liền cho là Nhϊếp Tiêu còn đang bám giường, vì vậy thực hiện nghĩa vụ đại dũng sĩ, cách màn hình nhẹ nhàng chạm chạm lên hai má Nhϊếp Tiêu một chút.

Ý thức được nhóc đang làm gì, tâm Nhϊếp Tiêu mềm nhũn. Mà lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Nhϊếp Tiêu chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa.

Kết quả là, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên vừa vào phòng đã nghe thấy trong điện thoại Nhϊếp Tiêu truyền đến một tiếng kêu vui vẻ đáng yêu nhảy nhót.

"Chít!"

Ngày hôm nay dũng sĩ Ngũ Nhất đã đánh bại đại ma vương bám giường, thành công giải cứu ba ba!

Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên: "..."

A, cuồng chuột.