Chương 2: Ngũ Nhất không thể ăn cá cá

Thứ gọi là "cá mè hoa nước ngọt" không phải để chỉ cá thật gì, mà là ám hiệu nhiệm vụ chỉ mấy người Nhϊếp Tiêu mới hiểu.

Trong đó, "nước ngọt" chính là chỉ trong nước, mà "cá mè hoa"* là chỉ nhiệm vụ hái đầu của lính đánh thuê.

(*Hay "cá đầu to".)

Ám hiệu như vậy có lẽ có thể lừa gạt người bình thường nhưng không giấu được chuột nhỏ Ngũ Nhất vẫn luôn chờ bên người Nhϊếp Tiêu.

Nghe sắp có nhiệm vụ, cái thân nho nhỏ của cục bông cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Lại có thể ra ngoài chơi nha!

Nhϊếp Tiêu kết thúc cuộc gọi với Ninh Phong, cúi đầu xuống liền thấy hai mắt đen lay láy lại lấp lánh ánh sáng của nhóc, nhất thời không nhịn được cười rộ lên: "Cứ như vậy muốn đi ăn cá với ba ba?"

"Chít!"

Cái đầu lông xù nhỏ của hamster nặng nề gật gật, ánh mắt sùng bái mong đợi nhìn Nhϊếp Tiêu. Tuy là nghỉ hè ở nhà ngày ngày chơi với ba ba cũng rất vui, thế nhưng nó càng muốn thấy ba ba siêu ngầu vô địch vũ trụ lúc làm nhiệm vụ!

Nhϊếp Tiêu bị ánh mắt cục bông lấy lòng, hơi cong khóe môi, tha nhóc lên trở lại phòng ngủ trên lầu, dáng dấp cẩn thận như đang nâng trân bảo quý hiếm gì đó.

Người hầu trong biệt thự cảm thấy những việc này đều nhìn quen không thể trách, chỉ là Nhϊếp Tiêu sắp ra ngoài, bọn họ lại có thể nghỉ một thời gian.

Bọn người hầu cũng không rõ thân phận hay công việc cụ thể của vị cố chủ Nhϊếp Tiêu này, cũng không hiểu vì sao đối phương xem chú hamster nhỏ như bảo bối trong lòng, bọn họ chỉ nhận lương cao làm việc của mình, không hỏi thăm cũng không nhiều lời.

Trên đời này, người có tiền luôn có chút thú vui kỳ quái mà.

Trở lại phòng ngủ, Nhϊếp Tiêu mở chiếc máy tính được mã hóa đặc biệt ra, ánh sáng xanh lam u ám hơi lấp lóe phủ lên rèm cửa sổ trong căn phòng tối tăm, không lâu sau trên màn hình máy tính liền hiện ra một cửa sổ video.

Cửa sổ được phân thành năm ô vuông, năm khuôn mặt có cả Nhϊếp Tiêu xuất hiện trên màn hình.

Hamster nhỏ nằm nhoài trên bả vai Nhϊếp Tiêu, nhìn bốn đồng đội trong màn ảnh, trước tiên "chít" một tiếng, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ vui vẻ chào hỏi với mọi người.

Âm thanh mềm mại khiến tai Nhϊếp Tiêu hơi ngứa, không nhịn được dùng đầu ngón tay gãi gãi cái cằm thịt của nhóc.

Bốn đồng chí cũng bị cục bông đáng yêu tàn sát.

"A, tui chết, lễ lao động lại bán manh rồi!"

"Là Ngũ Nhất, không phải lễ lao động, cẩn thận nhóc ấy gặp mặt cắn cậu."

Đoạn Ôn Du cười híp mắt nghiêng đầu nói chuyện, duỗi một tay sang bên cạnh, sau đó trên cửa sổ Ninh Phong đột nhiên xuất hiện một cánh tay trắng nõn thon dài.

Ninh Phong không kịp chuẩn bị liền bị vò đầu mấy cái, quay đầu nhìn Đoạn Ôn Du giương nanh múa vuốt rồi bị vô tình trấn áp.

Nhìn cảnh này, một giọng thô lỗ vang lên từ một cửa sổ khác, chỉ nghe âm thanh hùng hậu là có thể đoán ra người đàn ông này rất khôi ngô cường tráng.

"Lão Đoàn, sao cậu cũng chạy đến Hawaii rồi?" Võ Văn Kỳ nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong đã nhập thành một cục trong cửa sổ trước mắt, lộ ra nét ngơ ngơ có chút đáng yêu tương phản với gương mặt cương nghị.

"Không phải hai hôm trước cậu còn trong nước sao? Sao lại họp với Ninh Phong rồi?"

"Còn không phải là sợ bạn nhỏ ở Hawaii chạy mất à, đến giám sát một chút." Đoạn Ôn Du vẫn cười nói, anh đeo một chiếc kính gọng bạc, cả người đều tản ra nét nhã nhặn học thức bại hoại.

"Đệt, anh mới là bạn nhỏ!!!" Ninh Phong xù lông: "Ông đây mười chín rồi."

"Vẫn là nhỏ."

Lúc này, cuối cùng nhân vật nữ duy nhất trong đội cũng mở miệng, trên cửa sổ không phải khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng vẫn làm người thấy khó mà quên.

"Được rồi, đừng ồn ào, tôi đã gửi tài liệu nhiệm vụ cụ thể, đều xem thử đi."

Trên đời này, phụ nữ và tiểu nhân đều là loại khó chơi, đặc biệt là phụ nữ càng đẹp càng mang nhiều độc, thế nên không phải cực kỳ bất đắc dĩ thì nhất định phải nghe lời.

"Chúng tôi ngoan, nhìn liền đây." Ba người gần như trăm miệng một lời, ngoan ngoãn như thỏ.

Tiêu Nghiên nhíu mày: "..." Tôi rất dữ sao?

Nhìn bốn đồng đội nói chuyện với nhau, đáy mắt Nhϊếp Tiêu chợt hiện lên ý cười khó phát hiện, cục lông nhỏ cạnh cổ áo cũng dùng móng vuốt be bé che miệng nhỏ, có vẻ cũng đang cười trộm.

Mọi người nhanh chóng xem xong tài liệu nhiệm vụ.

Nội dung của nhiệm vụ lần này chỉ là một trận ám sát đơn giản, thông tin mục tiêu được liệt kê rõ ràng trong tài liệu, nhìn qua cũng không phải nhiệm vụ quá khó khăn gì.

Chỉ là để đề phòng, Nhϊếp Tiêu vẫn cho Đoạn Ôn Du – vị hacker hàng đầu thế giới – thâm nhập vào kiểm tra một chút, mấy nhiệm vụ nhìn như đơn giản này thường rất dễ xuất hiện cạm bẫy.

Đoạn Ôn Du được dặn, lập tức tra, đầu ngón tay nhanh chóng bay múa trên bàn phím, thấu kính trong suốt phản chiếu các mã số liệu phức tạp.

Không lâu sau, Đoạn Ôn Du đã điều tra xong.

"Lão đại, không thành vấn đề, đơn này có thể nhận."

Đoạn Ôn Du đẩy gọng kính bạc trên mũi, anh đã đào gần hết cuộc đời mục tiêu lên, bảo đảm đơn này không có bất kỳ liên hệ gì với bọn họ.

"Tuy là nhiệm vụ này viết thân chủ là một người Anh da trắng nhưng đây thực tế là một phú thương Hong Kong, cô con gái ông ta yêu nhất bị người bắt cóc trong lúc du lịch, sau đó bị hành hạ tàn bạo đến chết, tuy lực lượng cảnh sát đã giúp ông ta tra ra thân phận phạm nhân, đồng thời cũng đang trong quá trình vây bắt, thế nhưng ông ta lại không muốn giải quyết phạm nhân này thông qua con đường pháp luật."

"Ông ấy muốn bắt phạm nhân này, tự tay lột da tróc thịt, để giải mối hận của mình."

Nói, Đoạn Ôn Du liền chiếu lên ảnh chụp hiện trường con gái phú thương bị hại, ánh mắt không khỏi có chút lạnh lùng.

Võ Văn Kỳ và Ninh Phong vừa nhìn, không nhịn được liền mắng nhỏ một tiếng.

Ảnh chụp tàn nhẫn chiếu lên nhãn cầu gây nên hiệu quả thị giác cực mạnh, Nhϊếp Tiêu sớm có phòng bị che kín mắt hamster nhỏ, sau đó không để ý nó giãy giụa, trực tiếp bỏ nhóc vào khu đồ chơi xa xa trong phòng.

"Ngoan, trước tự chơi một lát."

"Chít!" Không muốn, bảo bảo cũng muốn xem!

Hamster nhỏ không vui nhảy lên kêu, nhưng lại không thể lay động quyết định của Nhϊếp Tiêu, cuối cùng chỉ có thể sinh hờn dỗi mà ngồi trên ghế xích đu nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Tiêu mấy lần, nhưng vẫn không thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính.

"Thật là một tên súc sinh!"

Ninh Phong không nhịn được văng miệng nói tục, tuy nói những người như bọn họ cũng không thể xem là người tốt tuân thủ luật pháp gì, thế nhưng cũng sẽ không phát điên làm ra chuyện tàn bạo như vậy với một cô gái vô tội.

"Nếu là tôi, có thể tôi sẽ còn tàn nhẫn hơn phú thương này, chỉ tìm người tới gϊếŧ đã quá lợi cho hắn rồi, tôi sẽ bắt hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này."

Võ Văn Kỳ cũng nhíu chặt mày mở miệng nói, không cô đơn như các đồng đội, anh còn có em gái ruột cùng nương tựa lẫn nhau, vì kém nhau tới mười tuổi, anh cũng yêu thương em gái như con gái mình, nếu có người làm vậy với em gái anh, thậm chí anh còn có khả năng vì vậy điên cuồng trả thù toàn bộ thế giới.

Nhìn lại mục tiêu kia có khuôn mặt bình thường không hề đặc biệt, ai lại có thể nghĩ tới đây là một súc sinh khoác da người.

Bên cạnh đó, Tiêu Nghiên vốn là nữ lại càng ghét cay ghét đắng.

"Lúc đó đầu gã này tôi đến thu."

Nghe Tiêu Nghiên sát ý dày đặc nói, mọi người hơi khựng lại, không có ý kiến gì.

Xác nhận nhiệm vụ không có vấn đề gì, coi như là chính thức tiếp nhận. Tiếp đó Đoạn Ôn Du liền xâm nhập hệ thống lực lượng cảnh sát, nhanh chóng tra ra tung tích mục tiêu, trước mắt lực lượng cảnh sát đã khóa chặt phạm vi lẩn trốn của mục tiêu ở Mạc Hà, mà nếu bọn họ muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy phải tìm ra mục tiêu trước phía cảnh sát.

"Chặn cảnh sát à, ngẫm lại cũng có chút kí©h thí©ɧ."

Ninh Phong thoáng hưng phấn nói, chỉ là nhớ tới thời tiết bên Mạc Hà cậu lại có chút uất ức: "Chỉ là tại sao phải bắt tôi di dời từ Hawaii ấm áp sang cái chỗ Mạc Hà lạnh đến đóng băng kia chứ, khác nhau một trời một vực, tôi cũng quá khổ sở đi QAQ"

"Hai người nhanh chóng về nước đi." Võ Văn Kỳ cười mắng: "Đáng đời, đông chết cậu!"

"Anh cũng thật không có nhân tính."

Lúc này Nhϊếp Tiêu cũng đã đặt lực chú ý vào trên hai chữ "Mạc Hà", lập tức nhịn không được quay đầu lại, nhìn cục lông nhỏ còn đang lắc lư thoắt ẩn thoắt hiện trên xích đu, mặt đầy ngây thơ.

Phát hiện Nhϊếp Tiêu nhìn sang, cục bông nhỏ nghiêng đầu.

"Chít!?"

"Nhóc này, có thể lần này ba ba không dẫn nhóc đi ăn cá được rồi." Nhϊếp Tiêu đứng dậy khỏi ghế, sau đó ngổi xổm trước góc vui chơi, tiếc nuối tuyên bố tin tức tàn nhẫn này.

"!!!?"

Hamster nhỏ bị tin tức này chấn kinh tại chỗ, không ngồi vững một phát liền té khỏi xích đu, Nhϊếp Tiêu lanh tay lẹ mắt tiếp được, lòng bàn tay bị khuôn mặt nhỏ của hamster thân mật dán lên hôn một cái.

Nhϊếp Tiêu đỡ cục lông nhỏ ngồi dậy xong, kế đến liền đối diện một đôi mắt nhỏ đen lay láy, trong mắt nhỏ viết đầy sự lên án và oan ức, ướt nhẹp như sắp bị chủ nhân vứt bỏ.

Nhϊếp Tiêu có chút không chịu nổi dáng dấp tội nghiệp này, hơi nghiêng đầu sang một bên, không đành lòng nhìn lại.

"Chít!"

Lại một tiếng kêu mềm mại, vừa ai oán vừa bàng hoàng.

Tại sao không thể dẫn bảo bảo theo, rõ ràng bảo bảo ngoan như vậy QAQ

Cũng không biết có phải Nhϊếp Tiêu thật sự nghe hiểu hay không, xoa đầu cục bông nhỏ động viên: "Ngoan, không phải ba ba không muốn dẫn con theo. Thật sự là lần này nơi thực hiện nhiệm vụ quá lạnh, tuốt phương Bắc. Con sẽ chịu không nổi, âm mười mấy độ có thể đóng con thành cục băng nhỏ luôn đó."

Mạc Hà, huyện hành chính nằm ở cực bắc nước Hoa, bây giờ đang là đầu tháng hai, nhiệt độ cao nhất ban ngày cũng không vượt quá âm mười một độ C.

Nghe Nhϊếp Tiêu giải thích, hamster nhỏ khổ sở "chít ô" một tiếng, nhìn móng vuốt và đệm thịt bé xíu của mình, chỉ hận thân thể nhỏ của bản thân không được.

Cuộc gọi video trên máy tính bên kia còn chưa ngắt, bọn Ninh Phong đều nghe được Nhϊếp Tiêu và hamster nhỏ vượt chủng tộc nghiêm túc đối thoại, nhất thời muốn cười lại không dám cười.

Từ đầu bọn họ đã biết việc lão đại nhà mình nuôi chú hamster nhỏ sắp thành tinh này, nhưng chẳng ai trong bọn họ nghĩ tới sau khi nhặt được đối phương, Nhϊếp Tiêu lại nghiêm túc chăm sóc nó như vậy, đồng thời nuôi một lần chính là ba năm.

Chỉ nhìn mỗi khuôn mặt lạnh lùng như băng kia, ai có thể tưởng tượng đây là một "cuồng chuột"? Chỉ nhìn thân hình, quả thật hoàn toàn không liên quan gì đến hamster dễ thương yếu ớt như vậy, nói ra ai sẽ tin.

Nhưng mà, sự thực chính là như vậy. Thậm chí đến hiện tại, nhóc thông minh sắp thành tinh này đã trở thành biểu tượng của cả đoàn lính đánh thuê bọn họ.

"Lao động không khóc, lúc đó anh đây sẽ đem hạt thông lớn đông bắc về cho nhóc gặm!" Ninh Phong cách màn hình gọi người, rước lấy một tiếng "chít" phẫn nộ của nhóc.

Là Ngũ Nhất, không phải lao động!!!

Nhóc lấy một hạt dưa ra khỏi quai hàm, nhanh chóng gặm mở vỏ, sau đó cầm vỏ lên ném vào màn hình máy tính.

Động tác liền mạch, biểu thị lúc này mình cực kỳ tức giận.

Nhưng mà hành động đáng yêu này lại nhận được một trận tiếng cười từ mọi người, ngay cả Nhϊếp Tiêu cũng không khỏi nhếch môi.

"Má ơi, Nhϊếp lao động quả nhiên thành tinh!"

Ninh Phong bụm mặt khoa trương kêu sợ hãi.

"Chít!!!" Tức thiệt tức.