Chương 29: Năm nay Ngũ Nhất ba tuổi rồi

Lúc này mặt Nhϊếp Tiêu cũng đỏ ửng lên, từ mặt đất ngồi dậy, gắp con "hamster koala" treo trên cổ anh xuống, không để ý đến sự giãy dụa của cậu, xách cậu đặt qua một bên.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn Nhϊếp Tiêu, theo bản năng đưa tay ra còn muốn ôm ôm, nước mắt chảy ròng ròng.

Nhϊếp Tiêu đưa tay chống giữ trán thiếu niên nhỏ, tuyệt đối không cho đối phương tới gần, mặt đầy nét nghiêm túc không chút buông lỏng, chỉ có đôi tai màu đỏ để lộ tâm trạng của anh ngay lúc này.

"Sau này không được tùy tiện hôn ba ba, cũng không thể tùy tiện hôn nhẹ với người khác." Lúc này lời Nhϊếp Tiêu cực kỳ chính nghĩa, quyết định phải bắt đầu chỉnh sửa hành vi của nhóc con từ bây giờ.

Thế nhưng đối với Tiểu Ngũ Nhất, đây không thua gì sấm sét giữa trời quang. Thiếu niên nhỏ mở to hai mắt, vừa oan ức vừa khó tin.

"Nhưng lúc ba ba bám giường đều phải hôn nhẹ mới dậy!"

Nhϊếp Tiêu: "..."

Dù là Nhϊếp Tiêu thì giờ cũng không dám quay đầu nhìn đám người muốn cười lại không dám cười xung quanh, nín cười đến sắp chết.

Xem ra nhóc yêu tinh dính người trước mắt quả là trời cao phái tới thử thách anh.

Lúc này những người khác đều đang xem kịch vui, tuy là bị tình cảnh vừa rồi làm kinh ngạc một chút, thế nhưng ngẫm lại thì thiếu niên nhỏ cũng chỉ là một nhóc hamster yêu tinh không hiểu chuyện người, thế nên bọn họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Tiếp tục nhặt hạt dưa lên, gặm dưa xem cuộc vui.

Nhìn một anh chàng đẹp trai cool ngầu như Nhϊếp Tiêu ăn quả đắng vẫn là một chuyện vô cùng thú vị. Đặc biệt là khi sắc đẹp hai bên cũng không tồi, còn rất vui tai vui mắt nha.

"Con đã ba tuổi, là một nhóc lớn rồi. Thế nên tính theo cách của loài người, từ nay con mười tám tuổi, không được hôn loạn với người khác nữa."

Nhϊếp Tiêu cực kỳ nghiêm túc, tự làm chủ quyết định tuổi nhân loại thay cho hamster nhỏ. Mọi người thấy bộ dáng trịnh trọng phán bừa của Nhϊếp Tiêu liền cười đến đau bụng.

Là một người hết lòng với việc học tập, Viên lão hiệu trưởng ngập ngừng muốn nói lại thôi. Kỳ thực dựa theo tuổi đời của hamster, có lẽ thiếu niên nhỏ trước mắt còn lớn hơn bất cứ ai đang ngồi ở đây.

Thế nhưng, nhìn lại thiếu niên nhỏ vẫn còn mang tính trẻ con trước mắt, Viên lão hiệu trưởng liền quyết đoán nuốt lời muốn nói xuống.

Thôi... Mười tám thì mười tám đi, không nhiều không ít.

Tiểu Ngũ Nhất bẻ ngón tay, thực sự không biết sao lại tính ra như thế, nhất thời cũng có chút mơ hồ, tội nghiệp nhìn Nhϊếp Tiêu: "Sao mười tám tuổi thì không được hôn nhẹ vậy ạ? Vậy con biến lại hamster nhỏ là được phải không ạ?"

"Thế thì con cũng chỉ có ba tuổi."

Tiểu Ngũ Nhất dựng thẳng ba ngón tay be bé lên, mắt sáng lấp lánh nhìn Nhϊếp Tiêu, bây giờ cậu chỉ cảm thấy mình chính là chú hamster nhỏ thông minh nhất thế giới, dù sao thì hôn hôn trong hình dạng nào cũng không tệ.

Nhϊếp Tiêu: "..."

Nói rồi, Tiểu Ngũ Nhất liền trực tiếp biến về hamster nhỏ ngay trước mắt mọi người, vui vẻ nhảy lên người Nhϊếp Tiêu. Nhảy một phát liền nhảy lên bả vai anh, nhẹ nhàng chạm lên vành tai anh một cái.

Sau đó, hamster nhỏ liền trượt vào áo khoác của Nhϊếp Tiêu, hai cái móng vuốt giơ ra bám trước ngực anh, nhỏ giọng phát ra tiếng kêu đáng yêu dễ thương.

"Chít!" Ba ba, bảo bảo buồn ngủ.

Nhϊếp Tiêu đích thân đỡ lấy thân thể sắp tuột xuống của nhóc chuột, đứng tại chỗ đờ ra cảm thấy tang thương, cuối cùng thở dài.

Trong đêm tối, bóng lưng u sầu của ba già dường như càng sâu sắc hơn.

Mọi người nhìn cảnh này, lại không tử tế cười rộ lên. Lúc này trong mắt họ, hình tượng lạnh lùng nghiêm túc của Nhϊếp Tiêu đã dần trở nên bình dị gần gũi hơn.

Tiêu Nghiên và Đoạn Ôn Du thấy Nhϊếp Tiêu như vậy mắt cũng nhiễm ý cười. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được thấy một Nhϊếp Tiêu sinh động như vậy.

Bình thường anh quá trầm ổn, ngay cả Võ Văn Kỳ cũng bất giác xem anh là lão đại, đến nỗi bọn họ đều đã có chút quên rằng tuổi thật của Nhϊếp Tiêu còn nhỏ hơn bọn họ một hai tuổi.

Nhϊếp Tiêu cúi đầu nhìn nhóc con nằm nhoài trước ngực mình, đối phương đã sớm nghe tiếng tim đập của anh, bình yên say giấc.

Nhìn cục lông nho nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu, đáy mắt Nhϊếp Tiêu không khỏi toát lên vẻ dịu dàng, tim cũng mềm nhũn.

Thôi, từ từ đi.

Lúc này Nhϊếp Tiêu còn chưa nghĩ tới rằng, kết quả của quyết định từ từ đi của anh, cuối cùng vẫn là bồi cả tâm lẫn thân của mình vào.

***

Đêm khuya, tất cả mọi người đều đã ngủ, gian phòng yên tĩnh xen lẫn tiếng hít thở nhè nhẹ.

Bạch Mân nằm trong góc đột ngột đứng dậy, gật đầu với mấy người gác đêm, mượn cớ đi vệ sinh rời khỏi phòng.

Lúc đi, không nhịn được liếc nhóc hamster nhỏ một cái, chỉ thấy đối phương vùi mình nhỏ ngủ say như chết trên hõm cổ Nhϊếp Tiêu. Ngại sự tồn tại của Nhϊếp Tiêu, Bạch Mân chỉ liếc qua liền quay đầu rời đi.

Nhϊếp Tiêu ngủ không sâu, tựa hồ cảm giác được gì, mở mắt ra nhìn về hướng Bạch Mân rời đi.

Chẳng biết từ lúc nào Khương Thù cũng đã mở mắt ra, trong đêm đen chạm phải ánh mắt Nhϊếp Tiêu, kế đó hai bên đều nhanh chóng dời mắt đi.

Bạch Mân rời phòng, tiến vào nhà vệ sinh trong nhà dân, khóa chốt, sau đó liền bò ra theo đường cửa sổ.

Da tay không cẩn thận quẹt trúng lưới sắt trên cửa sổ, nhất thời bị thối rữa. Bạch Mân tựa như không cảm giác được gì, nghe theo tiếng triệu hoán xa xa, trực tiếp đi thẳng về phía đó.

Mà tang thi xung quanh cũng như không nghĩ gã là đối tượng có thể công kích.

Nhìn đến người áo đen không rõ mặt trước mắt, Bạch Mân như chợt choàng tỉnh khỏi giấc mộng dài, vừa kính nể vừa sợ hãi hạ thấp đầu, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

"Thưa ngài."

Người áo đen không nói lời nào, trực tiếp duỗi ra một cánh tay tái nhợt đến gần như có thể thấy rõ mạch máu. Móng tay rõ ràng không hề sắc bén thế mà lại cắm thẳng vào đầu Bạch Mân, cứ như phía trước không có gì trở ngại.

Gã nhẹ nhàng lục ra một hạt dị năng không gian trong đầu Bạch Mân. Sau đó cầm hạt dị năng trong tay, điều tra thử, xong liền mở miệng, giọng không hề lên xuống lại mang nồng đậm sát ý.

"Cậu không chỉ không lấy được hạt dị năng hệ kim kia? Lại còn đánh mất hạt dị năng trước đây?"

Bạch Mân sợ hãi đến không dám ngẩng đầu, run lẩy bẩy cúi gầm mặt xuống đất.

"Xin ngài tha mạng." Đáy lòng Bạch Mân run sợ không thôi, vì vậy lập tức kể hết chuyện hôm nay ra.

Người áo đen nghe vậy liền tạm thời bỏ qua ý định móc luôn tinh hạch trong đầu Bạch Mân ra.

Bạch Mân tránh được một kiếp, mồ hôi lạnh chảy dọc ướt cả thân.

"Cậu nói giờ cạnh cậu có rất nhiều dị năng giả?" Dưới lớp áo choàng rộng rãi, người áo đen nheo mắt lại.

"Đúng vậy! Lôi phong thủy hỏa băng, còn có rất nhiều dị năng biến dị tôi còn chưa tìm hiểu hết. Nhất định sau này tôi sẽ tận lực thu thập nhiều hạt dị năng hơn cho ngài!"

Người áo đen nghe thấy lời này, tựa như cũng không ngờ tới thoáng cái lại có nhiều dị năng giả hệ tự nhiên tập hợp lại như vậy, không khỏi sâu sắc nhìn lại Bạch Mân. Kế đó liền thả hạt dị năng không gian trong tay về đầu Bạch Mân.

Tinh hạch và hạt dị năng quấn chặt cùng một chỗ.

"Cậu làm rất tốt, người hầu trung thành của ta."

Nói xong, người áo đen liền móc ra một ống thủy tinh màu xanh chẳng biết từ đâu, trực tiếp đặt vào tay Bạch Mân.

Bạch Mân tiếp nhận như nhặt được bảo vật quý, kế đó liền như đói khát lâu ngày dốc hết ống chất lỏng ấy vào bụng.

Dần dần, làn da đã bắt đầu thối rữa kia đã trở về vẻ bóng loáng bằng phẳng như ban đầu.

"Làm việc cho tốt, ta sẽ cho cậu một thế giới hoàn toàn mới." Người áo đen đưa đôi tay tái nhợt, lạnh lẽo như lưỡi rắn xoa lên hai má tuấn mỹ của Bạch Mân.

Bạch Mân lo sợ tát mét mặt mày rũ mắt, trong đầu chợt lóe lên các hình ảnh từ khi tận thế phát sinh tới nay.

Một đợt mưa sao băng chấn động toàn cầu, làm cho toàn thế giới đều đã xảy ra biến hóa kinh người. Cha mẹ hắn bị ông bà hắn cắn gϊếŧ, mà bản thân hắn cũng biến thành một tang thi.

Hắn cũng lang thang trong thành phố như các tang thi bình thường khác, nhưng vẫn giữ ý thức như có như không, mãi đến một ngày, hắn như nghe được tiếng triệu hoán.

Thế là hắn ngơ ngơ ngác ngác bắt đầu tìm kiếm hạt dị năng, rồi hắn nhanh chóng thuận lợi đào được một hạt dị năng xám tro, sau đó trân trọng nâng đến trước mặt người đàn ông này.

Hắn nhớ rõ ngày hôm đó, đối phương cũng đã cho hắn một ống chất lỏng xanh biếc như thế, sau đó ý thức hỗn độn của hắn liền được thức tỉnh triệt để, ký ức cũng rõ ràng lại, thế giới trước mắt cũng một lần nữa được khôi phục màu sắc ban đầu.

Hắn cứ như đã trở về làm người bình thường.

Sau đó người đàn ông áo đen trước mắt chẳng những không lấy hạt dị năng không gian hắn đã tìm tới lúc trước, trái lại còn cho hắn một hạt dị năng hệ không gian dự trữ.

Lúc đó Bạch Mân cảm thấy mình như gặp được Chúa cứu thế. Nhưng rồi, người đàn ông này đã lập tức nói với hắn, muốn tiếp tục duy trì bộ dáng này, hắn phải không ngừng thay người đó thu thập hạt dị năng.

Hắn không biết vì sao phải thu thập hạt dị năng, hắn cũng không quan tâm.

Ai cũng không muốn biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, tất nhiên hắn cũng không muốn...

"Tôi nguyện cống hiến hết sức mình vì ngài."

Bạch Mân nói xong, người đàn ông kia liền quỷ mị biến mất tại chỗ, phảng phất chưa từng xuất hiện.

Bạch Mân nhìn nơi người đàn ông áo đen đã từng đứng, nằm rạp xuống dập đầu một cái, sau đó liền đứng lên quay về.

Kế đó, ở khắp quốc gia trên thế giới đều lần lượt diễn ra một màn như vậy.

Cuối cùng người đàn ông áo đen đứng trong tầng mây, quan sát toàn cảnh hành tinh xanh lam xinh đẹp, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với môi trường này.

Bạch Mân men theo đường cũ trở về phòng rửa tay, rón rén mở cửa ra ngoài, theo đường đi đến trở về phòng.

Bạn học nam gác đêm không khỏi cảm thán một câu: "Anh đi một lần thật lâu đó!"

"Sau tận thế có chút tiêu chảy."

Bạch Mân ngượng ngùng đỏ bừng mặt, gương mặt tái nhợt như phát sáng trong đêm đen, khiến bạn học nam nhìn cũng đỏ mặt.

"Thế à, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt đi." Bạn học nam ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Bạch Mân xoay người, ý xấu hổ ngại ngùng trên mặt nháy mắt trở về vẻ lạnh lùng.

Rất nhanh sau đó, trong phòng liền yên tĩnh trở lại.

Nhϊếp Tiêu mở mắt ra, nhẹ nhàng liếc sang Bạch Mân, sau đó lại khép lại. Khương Thù đối diện tuy nhắm hai mắt nhưng con ngươi lại nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, sau đó trở mình.

Hamster nhỏ vùi trong hõm cổ Nhϊếp Tiêu không hề cảm giác được những thứ này, lắc lắc thân nhỏ, phát ra tiếng kêu nho nhỏ dễ thương như đang nói mớ.

Chớp mắt liền khiến trái tim Nhϊếp Tiêu nhũn ra.

"Chít!"

Ba ba là dâu tây nha!

Nhϊếp Tiêu không nhịn được vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhóc.

***

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời lên cao như thường lệ, tất cả mọi người cùng hành động, tiếp tục đến nhà những bạn học khác trong thành phố Phong tìm người thân.

Lúc này bọn Nhϊếp Tiêu và Võ Văn Kỳ cũng đã tìm được Ngũ Nhất và em gái, đoàn tụ rồi, họ cũng không cần tiếp tục xuôi nam nữa.

Kế tiếp, có vẻ như bọn họ cũng có thể làm gì đó cho thời tận thế này rồi.

________________________________

Sorry mọi người, dạo này tui sắp thi học kỳ, tui sẽ cố gắng làm nhanh để bù mấy tuần này nha. Sẵn tiện có ai giỏi Lý Hóa không QAQ Kèm tui với QAQ