Chương 30: Ngũ Nhất giúp xây căn cứ

Đối lập với hành trình tìm người thân ở thành phố Sơn, tình trạng ở thành phố Phong phải nói là không biết may mắn hơn bao nhiêu lần.

Không chỉ có Ngũ Nhất và Võ Văn Vũ tìm được Nhϊếp Tiêu và Võ Văn Kỳ, những bạn học quê ở thành phố Phong cũng thuận lợi tìm được những người thân còn sống, cũng không phải không thu hoạch được gì.

Hình ảnh đoàn tụ tựa như rửa trôi đi một phần tuyệt vọng mà trận tận thế này mang đến cho mọi người.

Đội ngũ lại mở rộng ra, đoàn người liền tạm thời về khu biệt thự nhà Võ Văn Kỳ ở vùng ngoại ô để nghỉ ngơi trước.

Ninh Phong vẫn chưa quên ba chiếc máy bay chiến đấu còn bỏ trên nóc nhà, cậu đã đáp ứng lão thủ trưởng Hạ phải giữ cho kỹ.

"Lao động nhỏ à, chốc nữa nhờ cậu thu tụi nó lại giúp tôi nha!" Ninh Phong chắp hai tay trước ngực, mặt tha thiết nhìn nhóc hamster nhỏ trong túi Nhϊếp Tiêu, thế nhưng nghe cách gọi này, hamster nhỏ chẳng cảm thấy Ninh Phong có xíu thành ý nào.

"Chít!" Là Ngũ Nhất, không phải lao động!

Hamster nhỏ thở phì phò ném vỏ hạt dưa vào gáy Ninh Phong.

Đầu Ninh Phong lập tức bị trúng chiêu "dễ thương bạo kích"*.

(*Sát thương chí mạng có thể gây chết người.)

Nhϊếp Tiêu xoa xoa cái đầu nho nhỏ của nhóc hamster, không nhịn được cười cười, kế đó liền dẫn mọi người quay về, tiện đường ghé qua sân thượng của căn biệt thự gần đó một chút.

Và rồi, khi nhìn thấy ba chiếc chiến cơ kiểu mới vừa được công bố trên tin tức nước Hoa trước tận thế, mọi người đều có xúc động muốn quỳ xuống đất.

Viên lão hiệu trưởng cũng lung lay mém ngã, may là được học sinh bên cạnh đỡ.

Vốn lúc nghe bọn Nhϊếp Tiêu hời hợt kể về chuyện bay về mọi người đã cảm thấy rất đỉnh rồi, thế nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện trong hành trình bay về, họ còn không dùng máy bay trực thăng bình thường.

"Cứng" cỡ này cũng không được bình thường lắm thì phải.

Rốt cuộc thì cái gì đã hạn chế trí tưởng tượng của họ vậy chứ. Ánh mắt bọn Tạ Quân nhìn năm người Nhϊếp Tiêu chợt tràn đầy kính nể.

Ngược lại, hamster nhỏ không chút ngạc nhiên trước chuyện này, nó đã sớm biết bọn Nhϊếp Tiêu có thể lái máy bay, do đó không cảm thấy có gì khác thường cả.

Thân là một chú hamster nhỏ, nó cũng hoàn toàn không nhận ra mấy chiếc máy bay trước mắt có gì đặc biệt. Chỉ là nghĩ đến nguyên tắc "nhất định phải bảo quản tài sản của ba ba" nên nó mới thu vào kho nhỏ của mình.

Nó đưa hai chiếc móng vuốt xoa xoa quai hàm nhỏ và rồi ba chiếc chiến cơ lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Bạch Mân đứng sau nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi lập lòe lay động. Có vẻ không gian kia còn to hơn, lợi hại hơn không gian của hạt dị năng trong đầu hắn.

Rốt cuộc lúc này Ninh Phong cũng không ghen tị với Khương Thù nữa, lòng thầm đắc ý. Chỉ cần có Tiểu Ngũ Nhất, sau này bọn họ cũng là cao phú soái tha hồ tung hoành trong thời tận thế.

Bàn về thoát đói thoát nghèo, giờ đều phải dựa vào việc nuôi hamster nhỏ.

Thế nhưng, lúc này hamster nhỏ chợt nhận ra mình đã bất cẩn sử dụng dị năng trước mặt mọi người, nhất thời không khỏi chột dạ, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ quai hàm của mình, giấu đầu hở đuôi kêu một tiếng.

"Chít!"

Bây giờ kho của bảo bảo rất bự đó!

Nghe tiếng kêu đáng yêu này, bọn Tạ Quân đều không cần chờ Nhϊếp Tiêu phiên dịch, cực kỳ khôn ngoan lập tức gật đầu phụ họa: "Ừ, tiểu lão đại nói gì cũng đúng."

Thấy thế, bọn Nhϊếp Tiêu và Khương Thù đều ngơ ngác: "...?"

Tuy là không hiểu mấy người kia đang chơi đóng vai kiểu gì, thế nhưng mọi người đều như vậy rồi, vậy chúng ta cũng nên phối hợp một chút chứ.

Bọn Nhϊếp Tiêu nghĩ vậy, sau đó cũng phụ họa theo.

Hamster nhỏ ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều một bộ tin tưởng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hí ha hí hửng rung đùi đắc ý.

Bảo bảo quả thật là hamster nhỏ nhanh trí nhất mà.

Mọi người: "..." Nhóc dễ thương vui vẻ là được rồi.

Vào biệt thự nhà Võ Văn Kỳ, đoàn người nghỉ ngơi một chút, kế đến liền không khỏi trò chuyện về hướng đi của từng người sau này.

Bây giờ Võ Văn Vũ và Tiểu Ngũ Nhất đều đã tìm được người nhà, người nhà họ lại còn bá đạo như vậy, những người khác cũng không tiện ưỡn ngực tiếp tục yêu cầu người ta xuôi Bắc, đi giúp bọn họ tìm người thân nữa.

Có lẽ hai người Võ Văn Vũ và Tiểu Ngũ Nhất sẽ tình nguyện giúp bọn họ, thế nhưng bọn họ không thể chắc chắn rằng bọn Nhϊếp Tiêu và Khương Thù cũng sẽ tình nguyện.

Mấy người ấy lợi hại như thế, nhất định trong lòng đã có kế hoạch và nhiệm vụ muốn thực hiện hơn là việc giúp bọn họ bôn ba tìm người thân để rồi trì hoãn thời gian.

Ba chiếc chiến cơ vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất. Chỉ sợ là bọn Nhϊếp Tiêu còn cần lái chúng nó trở về nhận lệnh.

Viên lão hiệu trưởng nhìn mấy người Nhϊếp Tiêu, chậm rãi mở miệng trấn an: "Các cậu không cần phải cảm thấy có trách nhiệm gì đâu, chúng tôi cũng có thể tự đi tìm người nhà, nếu các cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm, vậy nên đi thôi! Người có năng lực càng lớn nên gánh vác trách nhiệm càng lớn, chúng ta cứ chia hai ngả cũng không sao."

Nghe thấy lời này, bọn Nhϊếp Tiêu không khỏi trầm mặc.

Dựa theo dự định của bọn họ, vốn đúng là chỉ định tìm thấy Võ Văn Vũ và Ngũ Nhất rồi sẽ lập tức quay về thủ đô, sau đó liền đến chia sẻ gánh nặng giúp Hạ lão thủ trưởng.

Thế nhưng lúc này, nhìn những người trước mắt, bọn họ không khỏi do dự.

Tốc độ thăng cấp của tang thi ngày càng nhanh, đồng thời còn nắm giữ được năng lực chiếm đoạt dị năng từ hạt dị năng, những người bình thường này nếu không có dị năng giả bảo vệ, chắc chắn con đường phía trước sẽ cực kỳ hung hiểm.

Dù còn có Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, thế nhưng trong thời kỳ tận thế ngày càng hung hiểm thế này, chỉ sợ cũng khó bảo vệ tất cả mọi người.

Viên lão hiệu trưởng nhìn bọn Nhϊếp Tiêu im lặng, có vẻ đã biết đáp án. Trong mắt học sinh ông cũng thoáng hiện lên nét ủ rũ, nhưng cũng không có lập trường để phản đối.

So với những người nhỏ nhoi như họ, còn có nhiều chuyện to lớn hơn đang chờ người có năng lực đến thực hiện.

Viên lão hiệu trưởng đại diện cho tất cả mọi người, mở lời trước: "Đã như vậy, thế thì chúng ta liền chia đường đi!"

Võ Văn Vũ nghe được, lập tức nhịn không được liếc nhìn anh trai mình đang giữ im lặng. Sinh hoạt chung nhiều ngày như thế, cô không nỡ cứ vậy chia xa.

Đặc biệt là khi chuyện đồng hành này do cô đề xuất, thật không có lý nào cô tìm được người thân trước thì sẽ lui ngay giữa đường.

"Anh..." Võ Văn Vũ kéo ống tay áo anh mình, mắt lộ vẻ cầu xin.

Còn chưa chờ Võ Văn Vũ nói xong, Viên lão hiệu trưởng đã trực tiếp mở miệng ngắt lời, hiền hòa nhìn Võ Văn Vũ: "Tiểu Vũ, con không cần làm vậy, các anh của con nên làm việc vĩ đại hơn."

Hamster nhỏ nhìn cảnh tượng như vậy chợt có chút không rõ sao lại phải đột nhiên tách ra, nó cũng không nỡ xa nhóm đàn em Tạ Quân, lập tức cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Tiêu.

Nhất thời, không khí trong phòng dường như bị sự chia ly sắp tới nhuốm mùi thương tiếc.

Nhϊếp Tiêu vẫn chưa nói gì, có vẻ như đang suy tư gì đó, ngay lúc mọi người cảm thấy chuyện đã quyết định xong, cuối cùng Nhϊếp Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mọi người.

Quăng xuống một tia sét ngoài ý muốn.

"Chúng tôi không đi."

"!!!"

Ninh Phong nghe được lời này, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Nhϊếp Tiêu, có chút mờ mịt không hiểu vì sao lại đột nhiên đổi ý: "Không phải đã nói sẽ đến thủ đô giúp Hạ lão thủ trưởng sao?"

Những người khác cũng không rõ vì sao.

Đoạn Ôn Du đoán được đại khái ý của Nhϊếp Tiêu, xoa xoa đầu Ninh Phong: "Kỳ thực, hiện tại chuyện mà Hạ lão thủ trưởng muốn làm nhất chính là dốc hết sức bảo vệ tất cả những người bình thường."

"Bây giờ chúng ta giúp mọi người, chưa chắc đã không phải đang chia sẻ giúp lão Hạ."

Đoạn Ôn Du nói xong, Nhϊếp Tiêu cũng gật gật đầu, sau đó liền nói thẳng kế hoạch to gan của anh ra.

"Tôi muốn xây dựng một căn cứ ở đây." Nhϊếp Tiêu bình tĩnh nói, không giống đang đùa chút nào.

Viên lão hiệu trưởng nghe xong cũng không khỏi chấn động. Ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi trước mắt, thật sự không thể nghĩ tới việc đối phương có lòng và dã tâm như thế.

Không chỉ là muốn giúp bọn họ tìm người nhà, mà còn muốn trực tiếp xây dựng một căn cứ có thể ở lại yên ổn.

Khương Thù bên cạnh cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Tiêu một chút, líu lưỡi: "Lòng mày cũng bác ái dữ, khiến ông đây thật sự phải hổ thẹn rồi."

Nhϊếp Tiêu cụp mắt, cứ như chẳng biết câu mình nói ra cần phải trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực, ánh mắt ôn nhu xoa xoa nhóc chuột trên vai.

Võ Văn Kỳ, Đoạn Ôn Du và Tiêu Nghiên cũng không ngờ Nhϊếp Tiêu muốn làm chuyện lớn đến vậy, nhưng phút kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, họ cũng không có dị nghị gì.

Lúc này bọn họ đã không còn gì ràng buộc nữa, nếu Nhϊếp Tiêu đã nói vậy, thế thì cứ nghe theo lão đại là được.

Ninh Phong lại càng kích động, mặt đỏ bừng, cũng không tiếp tục khăng khăng muốn về giúp Hạ lão thủ trưởng nữa. Lúc này việc thành lập một căn cứ ở phía nam tất sẽ giúp ích cho lão Hạ hơn.

Hamster nhỏ cũng không nhịn được đưa mắt sáng lấp lánh nhìn Nhϊếp Tiêu, vừa sùng bái vừa vui sướиɠ. Vừa nhịn không được liền quăng mấy lời dạy dỗ ra sau đầu, ôm cổ Nhϊếp Tiêu, nhẹ nhàng hôn lên tai anh một cái.

Quả nhiên ba ba của cậu là ba ba tốt nhất thế giới mà.

"Chít!" Mình cũng sẽ giúp ba ba!

Bọn Tạ Quân, Lưu Đại Sơn và những học sinh khác cũng không nhịn được đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ chợt phát hiện trước mắt như đang có một chuyện ý nghĩa hơn có thể thực hiện.

Tìm một người thân cũng là tìm, vậy tại sao lại không tìm hết những "người nhà" may mắn còn sống trở về đây.

Tìm được càng nhiều người, sức mạnh sẽ càng lớn, đến lúc đó mọi người có thể chia nhau đi tìm, thế là lại có thể tìm được nhiều người nhà nhanh hơn.

Bạn học nam quê ở Cáp Nhĩ Tân đột ngột đứng lên, mặt lộ vẻ kiên định: "Tôi cũng muốn ở lại giúp đỡ. Bên Cáp Nhĩ Tân đã lập căn cứ, trong lòng tôi đã chẳng còn gì phải lo nữa, trong thời gian ngắn tôi cũng không về được, nếu như người nhà tôi còn sống, nhất định họ sẽ có hy vọng được cứu."

"Trái lại, chúng ta đã cùng nhau đi suốt chặng đường này, qua thành phố Vân, thành phố Sơn và giờ là thành phố Phong, có thể thấy tình cảnh ở phía nam còn nghiêm trọng hơn phía bắc nhiều."

Một đường như vậy, cơ bản bọn họ chưa từng gặp được bất kỳ tổ chức cứu hộ nào.

"Tôi ở đây cứu người nhà của người khác, có lẽ vào lúc này, người khác đó lại đang cứu người nhà tôi."

Bạn học nam vừa nói xong, những bạn học khác cũng nhanh chóng giơ hai tay đồng tình. Viên lão hiệu trưởng nhìn đám học sinh mến yêu của mình, không ngăn được hơi nóng nơi khóe mắt.

Một khi tư tưởng đã có sự thay đổi, chắc chắn sẽ sinh ra một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.

"Vậy chúng ta liền dùng khu biệt thự này làm cứ điểm rồi mở rộng phạm vi căn cứ của chúng ta đi." Đoạn Ôn Du nâng mắt kính, mỉm cười nhìn mọi người.

Ninh Phong có chút phấn khởi, trực tiếp tuyên bố tên của căn cứ: "Ha ha ha, vậy thì từ nay trở đi, "căn cứ Ngũ Nhất" của chúng ta sẽ chính thức được thành lập!"

Viên lão hiệu trưởng nghe cái tên này cũng không nhịn được cười rộ lên: "Lao động là vinh quang! Ha ha ha, tên rất hay!"

Hamster nhỏ đột ngột nhận được sự chú ý mơ hồ ngóc đầu lên, nhìn ba ba rồi lại nhìn mọi người, không hiểu gì cả.

Mọi người thấy bộ dáng cute moe của nhóc lập tức không nhịn được cười to.

Ngay cả Nhϊếp Tiêu cũng không nhịn được cong môi cười nhẹ.

Bạch Mân đứng chếch bên ngoài nhìn đoàn người lòng đầy phấn chấn và hi vọng, ánh mắt chợt lấp lóe mấy lần.