Chương 28: Ngũ Nhất thích ba ba nhất

Trong nháy mắt bọn Nhϊếp Tiêu ngộ hóa, họ đã cảm giác được hạt dị năng trong cơ thể mình. Thế nhưng, chỉ khi bọn họ tự chủ động ngưng tụ thì hạt dị năng mới có thể hiện hình.

Cũng trong lúc ngộ hóa, dường như hạt dị năng trong cơ thể bọn họ đã bị hòa tan rồi chảy xuôi ẩn trong từng bộ phận cơ thể, trừ khi chính bọn họ muốn ngưng tụ, người khác căn bản không thể cướp đi một cách dễ dàng.

Nhưng đối với người vẫn chưa ngộ hóa, nhất định hạt dị năng vẫn sẽ tồn tại ở đâu đó trong cơ thể. Thế nên, khi thấy tang thi cấp ba đột ngột quay đầu công kích Ninh Phong và Tiêu Nghiên, Nhϊếp Tiêu mới để hai người họ chạy trước.

Lúc đó Khương Thù đột ngột ra tay cũng chính vì nhìn thấu mục tiêu của đầu tang thi cấp ba kia.

So với hạt dị năng đã hóa vô hình của bọn họ, tất nhiên tang thi sẽ càng thích việc trực tiếp đào hạt dị năng ra hơn.

Ninh Phong được giải thích, không khỏi ôm đầu mình, run cầm cập.

"Vậy giờ hạt dị năng trong óc tôi là món ngon trong mắt tang thi sao?"

"Đúng vậy." Đoạn Ôn Du xoa đầu Ninh Phong, ôn nhu nói: "Trước khi ngộ hóa, cậu nhất định phải bảo vệ đầu nhỏ của mình cho tốt đó."

Viên lão hiệu trưởng và những bạn học khác nghe được lời này cũng không nhịn được lo âu nhìn lại đầu Tạ Quân và Lưu Đại Sơn.

Nghĩ đến một khi hạt dị năng bên trong bị tang thi đào đi, những dị năng mạnh mẽ kia cũng có thể sẽ bị chúng lợi dụng, bọn họ liền cảm thấy không rét mà run.

Nếu có một tên tang thi nắm giữ thật nhiều hạt dị năng, cảnh tượng ấy đáng sợ đến mức nào chứ!!!

"Anh Quân, anh Đại Sơn, hai anh cần phải bảo vệ mình cho tốt đó nha, tụi em không muốn một ngày nào đó lại bị tang thi đoạt dị năng của mấy anh đập chết đâu." Các bạn học quanh thân không nhịn được hoảng hốt mở miệng.

Tạ Quân và Lưu Đại Sơn cũng gật gật đầu, nét mặt không khỏi có chút nghiêm túc.

Chuyện hôm nay có thể nói là đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của bọn họ. Nếu không phải vừa vặn bọn họ biết dị năng của Mạnh Quang Diệu, giờ khắc này bọn họ cũng sẽ không thể nào biết tang thi còn có năng lực chiếm đoạt dị năng.

Bạch Mân nhìn ai cũng đã hiểu thông, sắc mặt biến hóa thất thường, không nhịn được mím môi, siết chặt tay.

Gã chỉ biết là giờ nếu gã vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy chỉ có thể chấp nhận khó càng thêm khó.

Không chỉ không dễ đoạt của bọn Nhϊếp Tiêu, ngay cả bọn Tạ Quân Lưu Đại Sơn cũng sẽ có đề phòng.

"Đúng rồi, vậy nên xử lý hạt dị năng này thế nào đây?"

Có bạn học nhìn hạt dị năng màu xám trong trong tay Nhϊếp Tiêu, không nhịn được đặt câu hỏi. Nếu không xử lý thỏa đáng, sau này nhất định sẽ hậu hoạn khôn cùng.

Nghe thấy lời này, Bạch Mân không khỏi sáng mắt lên, chợt ngẩng đầu, đang định nói đưa cho không gian gã bảo quản.

Một tiếng kêu đáng yêu chợt truyền ra khỏi túi Nhϊếp Tiêu. Hamster nhỏ xung phong nhận việc thò đầu ra, quơ móng vuốt, muốn lấy hạt dị năng kia.

"Chít!"

Cho con cho con! Bảo bảo bảo quản cho!

Bọn Tạ Quân thấy thế cũng an tâm, lập tức gật đầu nói: "Vậy đưa tiểu lão đại giữ đi, nhất định không thành vấn đề!"

Nhϊếp Tiêu nghe được liền đưa hạt dị năng cho hamster nhỏ, nhóc ôm hạt dị năng vui vẻ rút về túi, lần thứ hai ló đầu ra đã không còn hạt dị năng nữa.

"Chít!" Ba ba khen con đi!

Dù Nhϊếp Tiêu biết có khả năng nhóc có dị năng, thế nhưng vẫn không nhịn được nghi ngờ nó đã nuốt hạt kia vào trong kho nhỏ, hai ngón tay thử xoa nắn hai quai hàm thịt thịt, xác nhận bên trong không có dị vật mới yên lòng.

Hamster nhỏ bị vò đến biến dạng, bảo vệ quai hàm thịt thịt của mình, chui về túi tức giận.

"Chít!" Đáng ghét!

Nhϊếp Tiêu cũng không nhịn được cười nhẹ.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này, mắt cũng chua đỏ lên. Nha nha nha, nhất định cái quai hàm nhỏ kia rất mềm, vò rất sướиɠ. Nha nha nha tụi tôi cũng muốn làm ba ba.

Giữa những ánh mắt ước ao ghen tị, nét phẫn hận trên mặt Bạch Mân chợt có vẻ kỳ lạ.

Bạch Mân nhìn chằm chằm vào cục lông nhỏ phồng lên trong túi Nhϊếp Tiêu, hít một hơi thật sâu, cố gắng đè tâm trạng bất bình phẫn nộ của mình xuống, dời mắt đi.

Ai có thể nghĩ tới, hôm nay gã không chỉ không thu hoạch được gì, trái lại còn mất đi một hạt dị năng mạnh mẽ.

***

Đêm đến, đoàn người tìm một nhà dân tương đối an toàn dừng chân. Trải qua cả ngày sóng gió mệt nhọc, trập trùng lên xuống, rốt cuộc lúc này dây thần kinh của mọi người cũng có thể tạm thả lỏng.

Trong lòng mọi người có rất nhiều lời muốn nói, cũng nhân dịp yên tĩnh hiếm có này, thổ lộ ra hết.

Võ Văn Vũ kể hết những chuyện mình đã gặp trên đường cho Võ Văn Kỳ. Võ Văn Kỳ cũng tóm lược hành trình của bọn họ.

Biết được Cáp Nhĩ Tân và thủ đô đã đang bắt đầu xây căn cứ, các bạn học quê ở đấy đều không nhịn được kích động mừng rỡ rơi lệ.

Lúc này hamster nhỏ cũng có rất nhiều điều muốn kể cho Nhϊếp Tiêu. Thế là nhóc cũng nằm nhoài ra cạnh tai Nhϊếp Tiêu, chít chít thì thầm kể lể.

Nhϊếp Tiêu thỉnh thoảng gật đầu đáp lại vài câu.

Người bên cạnh nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút kinh ngạc, thiếu chút nữa còn muốn nghi ngờ Nhϊếp Tiêu cũng là động vật thành tinh, không thì sao có thể đối đáp trôi chảy với hamster nhỏ như vậy.

Ninh Phong thấy mọi người hiếu kỳ liền trực tiếp thay Nhϊếp Tiêu khoe khoang khoác lác. Nhϊếp Tiêu thường hay call video với nhóc hamster, mỗi lần call là dài đến cả tiếng đồng hồ, hình ảnh này tập thể bọn họ đã quen lắm rồi.

"Lão đại của tụi tôi tinh thông nhiều ngôn ngữ, đặc biệt là tiếng hamster đã luyện đến level max."

Nhϊếp Tiêu: "..." Tuy anh cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng đúng là anh có thể hiểu được đa phần ý tứ hamster nhỏ muốn biểu đạt.

Lúc này hamster nhỏ cũng không nhịn được gật gật đầu nhỏ.

"Chít!" Ba ba tôi còn không phải là ba ba lợi hại nhất thế giới sao.

Nhϊếp Tiêu nghe được, lại nhìn thấy bộ dáng đầy tự hào của nhóc, không khỏi buồn cười nâng nhóc lên, thả vào lòng bàn tay xoa xoa.

Lâu rồi không được ba ba xoa xoa, hamster nhỏ thoải mái mềm nhũn ra thành cái bánh chuột*, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét hưởng thụ.

(*Hình minh họa.)Hamster Giàu Mỡ Thời Tận Thế - Chương 28: Ngũ Nhất thích ba ba nhấtTay của ba ba thật ấm nha ~

Thật thoải mái ~

Nhϊếp Tiêu lần thứ hai bị chọc phát cười.

Mọi người nhìn "hai ba con" trò chuyện qua lại, tâm phổi đều tò mò ngứa ngáy muốn biết rốt cuộc một người một chuột này đang bàn cái gì.

"Ngũ Nhất, nhóc biến về được không, giờ tụi chị không hiểu em nói gì hết." Võ Văn Vũ trông mong nhìn hamster nhỏ trong lòng bàn tay Nhϊếp Tiêu, hèn mọn cầu xin.

Hamster nhỏ nhìn Nhϊếp Tiêu, lại nhìn mọi người đều mang vẻ mơ hồ, chỉ có thể âm thầm thở dài.

"Chít!" Thật sự hết cách mà, quả nhiên chỉ có ba ba mình lợi hại nhất.

Nghe vậy, Nhϊếp Tiêu liền không thể nhịn cười.

Mọi người thấy cảnh này, chua đến độ bắt đầu muốn cắn khăn. A a a tại sao đứa con này không phải của mình, tại sao tụi mình nghe không hiểu gì hết aaaa!!!

Kế đó, mọi người chỉ thấy hamster nhỏ lẻn đến cạnh balô dâu tây của mình, "chít chít" gì đó với bọn họ.

Nhϊếp Tiêu – người tinh thông ngôn ngữ hamster – liền giúp mọi người phiên dịch: "Ngũ Nhất nói nó phải biến về, nói mọi người không được nhìn lén."

Nói xong, Nhϊếp Tiêu lại quay đầu giúp nhóc con nhà mình lấy quần áo ra khỏi ba lô.

Mọi người nghe vậy, chợt quay đầu đi.

Một bộ phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Thế nhưng Nhϊếp Tiêu thấy bóng lưng nhiều người như vậy, lòng lại chợt cảm thấy có chút khó chịu, thế là dứt khoát đứng lên, dẫn hamster nhỏ vào một phòng trống trong nhà, mình thì đứng ngoài cửa chờ.

Mọi người thấy vậy, bóp cổ tay tiếc nuối.

Chậc, đáng tiếc thật.

Nhϊếp Tiêu: "..." Quả nhiên.

Không lâu sau, thiếu niên khôi phục hình người mặc quần áo tử tế lại xuất hiện trước mắt mọi người, vừa mở cửa ra đã nhào thẳng vào ngực Nhϊếp Tiêu.

Nhϊếp Tiêu bị thiếu niên đột ngột nhào đến lấp đầy cõi lòng, thân thể không khỏi có chút căng cứng. Thế nhưng, vừa nhìn nét ngây thơ đáng yêu y hệt nhóc hamster kia liền nhanh chóng quen thuộc, tim được sủng nịch choán hết chỗ.

Nhóc con nhà mình dù có biến thành người thì vẫn là nhóc con nhà mình thôi.

Chỉnh lại tâm trạng một chút, Nhϊếp Tiêu liền dùng cách đối xử như lúc đối diện hamster nhỏ cho thiếu niên nhỏ, không chút khó chịu tùy ý đối phương làm nũng trong ngực mình.

"Ba ba, ba nhìn móng vuốt của con nè, so với ba nè nha! Thế mà vẫn nhỏ hơn ba một chút." Tiểu Ngũ Nhất nắm lấy tay Nhϊếp Tiêu so sánh, chọc Nhϊếp Tiêu nắm ngược tay cậu nặn nặn.

"Bảo bảo tìm ba rất khó khăn đó, đúng rồi, ba ba, ba đã nói lúc về phải cho con hai quả dâu bự!"

"Ba ba ghi nợ trước, sau rồi cho con." Ánh mắt Nhϊếp Tiêu không khỏi lộ ra nét ôn nhu, đưa tay xoa xoa đầu thiếu niên.

Mọi người nhìn "hai ba con" đã biến hình rồi lại tiếp tục dính chặt, đột nhiên cảm thấy có chút quái quái, thế nhưng lại không nói ra được.

Khương Thù cũng thấy, chợt không nhịn được mở miệng xé toạc thiên cơ, lập tức nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người: "Nhϊếp Tiêu, giờ nhìn mày rất biếи ŧɦái đó."

Mọi người chợt bừng tỉnh.

Nhìn lại, quả nhiên hình ảnh này rất cầm thú.

Nhϊếp Tiêu: "..."

Thiếu niên nhỏ nghiêng đầu: "Chít?"

Lúc này Nhϊếp Tiêu cũng không nhịn được cúi đầu, nhìn thiếu niên xinh đẹp, cũng chợt ý thức được có chút không thích hợp, mặt già đỏ ửng lên. Đứng lên, một mình qua một bên ngồi, để thiếu niên nhỏ cũng ngồi có một mình.

Tiểu Ngũ Nhất thấy Nhϊếp Tiêu chợt lạnh nhạt, có chút khó hiểu, không biết làm sao liền xụ mặt, mắt rưng rưng, vô cùng oan ức: "Ba ba, ba ghét hình dáng hiện tại của bảo bảo khó nhìn sao?"

"Đương nhiên là không."

"A hu hu ba ba có! Giờ ba ba không ôm ôm hôn hôn với con nữa!"

Nhϊếp Tiêu: "..."

Mọi người: "..." Oa, miếng dưa bự nha.

Khương Thù nhìn Nhϊếp Tiêu ăn quả đắng, chợt moi ra bao hạt dưa từ đâu đó, hứng thú bừng bừng ngồi xem cuộc vui với mọi người.

Tự mình dạy ra thằng nhãi không đứng đắn, giờ xem có uốn về được không.

"Ngoan, giờ con là người lớn, không thể ôm ôm hôn hôn nữa."

"Không muốn nha!"

Nhϊếp Tiêu đau đầu nhìn trời, đang muốn sắp xếp lại lời nói, nói rõ quy củ sau khi biến thành người cho nhóc. Một màn kế tiếp lại lập tức khiến mọi người kinh hãi đánh rớt hạt dưa trong tay.

Tiêu Nghiên và Võ Văn Vũ cũng không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi, che mặt đỏ lên, trái tim thiếu nữ đập thình thịch.

Chỉ thấy thiếu niên nhỏ đang thương tâm khổ sở đột ngột xông tới, đẩy Nhϊếp Tiêu ngồi bên cạnh ngã nhào xuống đất, chủ động ôm ấp, hôn cái "bẹp" lên môi Nhϊếp Tiêu, kế đó nước mắt tuôn rơi ôm cổ Nhϊếp Tiêu không buông.

"Ba ba, ba ba đã nói sẽ không bao giờ không cần bảo bảo mà!"

"Bảo bảo thích ba ba nhất!"

Lúc này cả người Nhϊếp Tiêu đều cứng đờ.

Tự mình dạy ra thằng nhãi không đứng đắn, quả nhiên phải tự chịu trách nhiệm.