Chương 27: An toàn của Ngũ Nhất đều trông vào mọi người

Một màn biến "người to thành chuột nhỏ" thần kỳ như vậy đã làm tất cả mọi người có mặt đều chấn kinh. Mọi người không khỏi dụi mắt, rốt cuộc cũng xác nhận cảnh này là thật.

Tiểu Ngũ Nhất vừa kích động liền lộ nguyên hình nay đang bám trên mặt ba ba khóc đến khó kìm nén, móng vuốt nhỏ bám trên da Nhϊếp Tiêu có chút trơn trượt, thế nên nó đành bất lực trượt xuống theo sống mũi.

Nhϊếp Tiêu bị trét đầy lông và nước mắt, cảm giác được nhóc sắp rơi liền đưa tay ra bọc lại.

Cục lông nhỏ rơi vào lòng Nhϊếp Tiêu, chuyển chỗ rồi vẫn tiếp tục ôm ngón tay cái ba ba khóc "chít chít hu", từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ như hạt đậu thuận lông trượt xuống, giữa lúc khóc còn bị nấc nhẹ.

Nhϊếp Tiêu thấy như vậy, tâm cũng nhũn ra, đầu ngón tay nhẹ xoa đầu nhóc, cực kỳ ôn nhu an ủi: "Ngoan, đừng khóc, đều là lỗi của ba, do ba ba không nhận ra, sao ba ba lại không muốn nhận bảo bảo thối chứ."

Nghe thấy lời này, hamster chợt gật đầu nặng nề, nước mắt lưng tròng nhìn Nhϊếp Tiêu, kế đó sử dụng cả móng vuốt lẫn chân, thuận theo cánh tay Nhϊếp Tiêu bò thẳng lên vai anh.

Ôm lấy cổ Nhϊếp Tiêu, kiễng bàn chân nhỏ, nhẹ nhàng thơm lên vành tai Nhϊếp Tiêu.

Chít.

Ba ba không thể không nhận con nha!

Nhϊếp Tiêu biết nhóc đang làm gì, nhất thời nở một nụ cười trắng sáng trước mắt tất cả mọi người, nét cười tươi vui khiến tất cả mọi người ngây người tại chỗ.

Thấy Nhϊếp Tiêu có một vật nhỏ dễ thương như vậy, mọi người không khỏi biến thành quả chanh.

A, ba ba này thật may mắn.

Chua.

Chờ nhóc "ôm ôm hôn hôn" xong hết, Nhϊếp Tiêu liền vươn tay ra, để đối phương leo xuống khỏi bả vai mình, tiện thể hoàn thành động tác nâng lên cao cao*.

(*Triển: Mình hiểu là như kiểu chơi máy bay á, hồi nhỏ ba mẹ hay đặt mình lên chân rồi cho bay bay.)

Một chuỗi hành động "ôm ôm hôn hôn nâng cao cao" vừa xong, cuối cùng túi khóc nhỏ cũng ngừng rơi nước mắt, trở về vẻ ngoan ngoãn đáng yêu ngồi ngay vị trí trái tim Nhϊếp Tiêu.

Hoàn toàn tha thứ cho ba ba đã phạm lỗi.

Lúc này, những người khác cũng không kiềm nổi tò mò vây lại nhìn cục lông nhỏ trong tim Nhϊếp Tiêu, vây thành đoàn ghé sát tới chỗ hamster nhỏ.

Hamster nhỏ nhìn từng khuôn mặt phóng đại, cuối cùng cũng ý thức được lớp áo nhỏ của mình bị lộ rồi, chợt sợ đến muốn khóc, trực tiếp chui vào tay áo Nhϊếp Tiêu trốn.

Chít ô, bảo bảo sẽ bị xem là yêu tinh rồi bị bắt đi QAQ

Nhϊếp Tiêu như chợt nghe được tiếng lòng của nhóc, cách lớp vải ống tay áo sờ cục bông run lẩy bẩy bên trong: "Đừng sợ đừng sợ, có ba ba bảo vệ con, sẽ không để con bị người xấu bắt đến viện nghiên cứu."

Nghe thấy những lời này, hamster nhỏ nước mắt lưng tròng, có chút chần chừ thò đầu ra khỏi ống tay áo Nhϊếp Tiêu, cẩn thận nhìn bọn Tạ Quân.

Ánh mắt đáng thương này quả là đã khiến lòng Tạ Quân nhũn ra, chợt cảm thấy vận may đến, lòng cũng sáng lên, duỗi một ngón tay ra đưa đến trước mặt hamster nhỏ: "Tiểu lão đại yên tâm, tụi tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, chắc chắn sẽ không để người xấu bắt cậu đi, tụi tôi bảo đảm!!!"

"Đúng, tụi tôi cũng bảo đảm!!!"

Những người khác cũng lập tức trăm miệng một lời gật đầu phụ họa, mắt ai nấy đều sáng lên, không chớp mắt nhìn nhóc yêu tinh nhỏ dễ thương đến ngạt thở.

Trăm triệu không ngờ rằng thiếu niên nhỏ vốn đã cực kỳ đáng yêu thế mà còn có thể đáng yêu hơn, quả thực làm người ta giảm thọ mà à húuuu!!!

Hamster nhỏ được mọi người bảo đảm, nhất thời cũng an tâm, xấu hổ duỗi móng vuốt nhỏ ra, vỗ lên đầu ngón tay Tạ Quân.

"Chít!"

Một lời đã định nha, không được gạt bảo bảo.

Tạ Quân bị một vuốt chạm vào, chợt cảm thấy manh đến muốn ngã ngồi xuống đất, giơ ngón tay đã được nhóc manh manh chạm qua, cảm giác tim đập cực nhanh, khó thở nha.

Mọi người thấy hình xăm lộ ra trên cổ tay Tạ Quân, trong một chốc cảm thấy mình đã nhìn thấu sở thích tương phản với vẻ bề ngoài trong lòng nhóm tráng hán rắn rỏi này.

Tạ Quân với cánh tay đầy hình xăm, hôm nay online trình diễn một màn mãnh nam rơi lệ.

Lúc này Lưu Đại Sơn và đám đàn em cũng không nhịn được ôm ngực. Lông xù xù này, còn không phải là thứ tráng hán thích nhất à!

Hamster nhỏ nhìn phản ứng kịch liệt của bọn Tạ Quân, không khỏi nhìn lại móng vuốt còn bé hơn ngón út của mình, nghiêng đầu nghi hoặc.

Ba ba, bọn họ sao vậy?

Nhϊếp Tiêu thả cục bông nhỏ vào túi áo mình, mặt không đổi sắc nhìn mọi người đã bị manh choáng, nói với nhóc con nhà mình: "Đừng để ý đến bọn họ, chỉ là bảo bảo rất đáng yêu."

Hamster nhỏ là bé ngoan, không hề chống đối gì, thuận theo tay Nhϊếp Tiêu tiến vào túi, vịn mép túi nhô đầu ra. Nhìn mọi người có vẻ thật sự không sao, nhất thời cũng yên lòng thở phào nhẹ nhõm, kế đó liền không nhịn được gật đầu với vẻ kiêu ngạo tự hào.

Bảo bảo còn rất đáng yêu không phải sao.

Mọi người lần thứ hai bị manh choáng.

Tận thế đến, hình ảnh đáng sợ thế nào cũng đã gặp qua, lúc này mọi người càng dễ tiếp thu sự thật yêu tinh này. Tận thế cũng có rồi, còn gì không thể!

So với tang thi đáng sợ kia, một nhóc yêu tinh manh chết người không đền mạng đột nhiên xuất hiện lúc này, nhìn thế nào cũng là đến để cứu rỗi ánh mắt và tâm hồn của mọi người mà.

Lúc này Võ Văn Vũ cũng không khỏi kích động ôm ngực, mặt đỏ bừng đấm sàn gào thét với Tạ Quân.

Lông khống* tình nguyện chết ngay tại chỗ.

(*Cuồng lông.)

Nhớ lại những ngày chung sống với Tiểu Ngũ Nhất trước đây, lại liên tưởng đến chân thân đối phương là một nhóc hamster nhỏ đáng yêu, tâm bọn Tạ Quân đều tan ra.

Vẻ ngây thơ không hợp lẽ thường trước kia giờ cũng được lí giải, cũng càng chọc người thích thú.

Tuy là bọn Ninh Phong và Đoạn Ôn Du đã sớm đoán được thân phận thật của hamster nhỏ, thế nhưng tận mắt thấy một màn biến thân như thế vẫn rất chấn động.

Trước tận thế, tuy bọn họ vẫn biết Tiểu Ngũ Nhất do Nhϊếp Tiêu nuôi rất thông minh, thế như vạn vạn không ngờ tới việc sẽ có một ngày nhóc thật sự thành tinh.

Bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ năng lực nhặt bảo của Nhϊếp Tiêu nữa.

Ninh Phong không kiềm nổi hâm mộ mở miệng: "Quả là báo ân đời thực mà, nhiều năm nuôi dưỡng, một lần cứu mạng. Hâm mộ quá đi."

"Tôi cũng muốn nhặt một con yêu tinh về nuôi."

Đoạn Ôn Du nghe thấy lời này, nhấc tay vỗ đầu Ninh Phong, đánh nát ảo tưởng của đối phương: "Cậu thế này, nuôi bản thân còn không nổi."

Nhϊếp Tiêu thấy ai nấy đều nhìn chằm chằm nhóc con trong túi trên ngực mình, không khỏi ho nhẹ một tiếng, sau đó đưa tay nhấn đầu nhóc trở lại túi, triệt để ngăn chặn tầm mắt mọi người.

Khom lưng cẩn thận nhặt balô dâu tây và quần áo dưới đất lên, mặt Nhϊếp Tiêu trở về nét nghiêm chỉnh, bước tới chỗ con tang thi bên kia.

Tất cả mọi người không được nhìn nhóc đáng yêu nữa, chỉ có thể tiếc nuối chua lè liếc xéo một bên, cũng liếc qua đầu tang thi kia, kế đó, vừa liếc một cái đã cảm thấy mắt bị kí©h thí©ɧ mạnh mẽ.

So với hamster nhỏ đáng yêu như vậy, tên tang thi này quả là chướng mắt.

"A, tui mù rồi!"

Tang thi: "..."

Tao không có sĩ diện hử!?

Bạch Mân vốn muốn thừa dịp tất cả mọi người đều đặt lực chú ý lên hamster nhỏ để lặng lẽ thu hạt dị năng lại, thế nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy mọi người tiến đến gần.

Nhất thời Bạch Mân cũng không kiềm được tiếng chửi thô tục trong lòng, mặt còn phải giả vờ ôn nhu như không có gì xảy ra.

Nhϊếp Tiêu cũng chú ý tới Bạch Mân, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mặt đối phương liền thả lại trên người tang thi.

Lúc này, Võ Văn Vũ cũng tạo ra một l*иg phòng ngự, ngăn hết đống tang thi lúc nha lúc nhúc chen lên bên ngoài, tặng cho mọi người một không gian yên tĩnh.

Dị năng đặc thù thế này khiến bọn Ninh Phong không nhịn được kinh ngạc ca thán.

"Anh, mấy anh nhanh lên, không thì em sẽ không chịu nổi." Võ Văn Vũ thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông anh nhà mình, không nhịn được cười hì hì, có chút thẹn thùng: "Anh, sau này em cũng có thể bảo vệ anh rồi."

Võ Văn Kỳ thiếu chút nữa bị lời này chọc cho rơi lệ đầy mặt, chợt có cảm giác rốt cuộc con gái nhà mình cũng đã lớn.

Tiêu Nghiên đứng bên cạnh thấy cảnh này liền không khỏi cảm thấy có chút buồn cười và cảm động.

Nhϊếp Tiêu cũng không định dây dưa, lòng triệu ra sấm sét, chuẩn bị gϊếŧ chết con tang thi này.

Thế nhưng lúc này, bọn Tạ Quân lại không nhịn được phát ra tiếng nghi ngờ, nhìn vòng ánh sáng màu đen quen thuộc trói trên thân con tang thi, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

"Sao dị năng này giống hệt dị năng của một thằng biếи ŧɦái trước đây tụi tôi gϊếŧ vậy!?"

Nói rồi, Tạ Quân liền bất giác quay đầu lại tìm Tiểu Ngũ Nhất, sau đó mới chợt nhớ nhóc đã chui vào túi Nhϊếp Tiêu rồi.

Tạ Quân không khỏi xoa gáy, có chút không được tự nhiên nhìn Nhϊếp Tiêu, nói: "Có phải hồi nãy cũng là tiểu lão đại trói con tang thi này lại không?"

Còn không chờ Nhϊếp Tiêu gật đầu trả lời, tiếng nhóc đáng yêu đã truyền ra khỏi túi, chỉ thấy một chiếc móng vuốt nhỏ thò ra huơ huơ cái vỏ hạt dưa.

"Chít!" Là đây.

Chẳng biết từ lúc nào, nhóc đã vùi đầu chăm chú gặm hạt dưa trong túi ba ba.

Mọi người lần thứ hai che ngực.

A, tui chết.

Nhϊếp Tiêu bất đắc dĩ cong môi, cách túi xoa xoa nhóc chuột bên trong, sau đó nhìn con tang thi trước mắt, ánh mắt lạnh lùng: "Rốt cuộc chuyện dị năng này là thế nào, chẳng phải chỉ cần mổ nó ra là biết rồi sao."

Nhớ tới vừa nãy con tang thi này đã nhắm vào Ninh Phong và Tiêu Nghiên, ánh mắt của Đoạn Ôn Du và Võ Văn Kỳ cũng không khỏi trầm xuống, nhìn chằm chặp vào con tang thi trước mắt.

Ngay cả Khương Thù cũng có vẻ nghiêm túc lên.

Tia sét xanh thẫm chợt lóe lên, đốt con tang thi thành một đám tro, vòng đen – dị năng của bản thân nó cũng tiêu tán theo.

Hai viên tinh hạch trong suốt như bảo thạch rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Một viên trong suốt, còn viên kia thế mà lại có màu xám tro.

Mọi người thấy cảnh này không khỏi có chút khϊếp sợ.

"Tên tang thi này còn có thể có hai viên tinh hạch?"

Nhϊếp Tiêu tiến lên trước, nhặt cả hai viên tinh hạch lên, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận cảm nhận, ánh mắt chợt tối lại, quả nhiên không khác mấy với dự liệu của bọn họ.

"Không, trong này có một viên không phải của con tang thi này."

Nhϊếp Tiêu nói xong liền cầm viên tinh hạch xám tro lên, lạnh lùng nói: "Tôi không thể hấp thụ năng lượng trong viên tinh hạch này. Nếu đoán không sai, hẳn đây chính là hạt dị năng của tên biếи ŧɦái mấy cậu nhắc."

"Những dị năng giả chúng ta đều có một hạt như vậy."

Nhϊếp Tiêu vừa nói xong, Đoạn Ôn Du liền dị năng hóa một phần thân thể mình, kế đó mọi người đều có thể thấy được một hạt dị năng màu xanh nhạt xuyên qua cánh tay trong suốt của Đoạn Ôn Du, chớp mắt, hạt dị năng đó lại hợp thành một thể với phần nước xung quanh.

"Thế nên cũng vì thứ này mà vừa rồi mấy anh mới để em và chị Nghiên chạy trước?" Ninh Phong không khỏi hoảng sợ nói.

"Đúng vậy, so với tụi anh, hẳn là trong thân các cậu thứ này dễ tìm hơn." Đoạn Ôn Du không nhịn được xoa đầu Ninh Phong.

Lúc này Lưu Đại Sơn đứng trầm mặc một bên đột nhiên mở miệng, bình tĩnh nói: "Không cần tìm, nó nằm trong đầu của chúng ta."

Lúc bọn họ giải quyết Mạnh Quang Diệu cũng chỉ bỏ qua mỗi cái đầu kia.

Tác giả có lời muốn nói: Toàn bộ thân phận của hamster nhỏ đã được phá mở.

Cởϊ áσ nhỏ rồi, hamster nhỏ càng dễ bán manh hơn nha.

Mọi người đều vui sướиɠ hít hà ~

Hít!!! ——