Chương 26: Ngũ Nhất là con trai ba ba

Tiểu Ngũ Nhất thành công cứu được Nhϊếp Tiêu thoát khỏi miệng tang thi, kế đó liền lập tức bảo lão hổ lớn hóa thành mây mù bay ra xa.

Lúc bay ngang qua chỗ những người còn lại liền tiện tay kéo vòng sáng trên người họ xuống luôn. Ngay cả bản thân cậu cũng không ý thức được hành động quen thuộc này, nhưng cậu đã giúp tất cả mọi người có thể thả lỏng.

Tang thi cấp ba thấy con mồi sắp vào miệng lại bị đoạt đi liền tức giận vì bị xâm phạm lãnh địa và con mồi, tức tới cái đầu nát của nó gần như sắp ngất.

Bản năng tranh đoạt con mồi khiến nó nhảy lên tại chỗ, hai chân đạp ra một cái hố nông trên mặt đất, phóng tới như tên rời cung, hai mắt đỏ tươi, tức tối đuổi theo hướng hai người rời đi.

Nhất thời chẳng thèm nhìn đến ba người còn đang ngồi.

Ngay giây khắc được cởi trói, Võ Văn Kỳ đã nhanh chóng nắm tinh hạch trong túi bắt đầu bổ sung dị năng, đá văng đám tang thi cấp thấp đứng xung quanh.

Nhìn bóng hình đã biến thành chấm nhỏ xa xa, Võ Văn Kỳ chẳng cách nào nghĩ tới tên Khương Thù với cái miệng đê tiện đáng hận kia thế mà cũng có thể có lúc được khai quang.

Khương Thù được cởi trói nhìn Nhϊếp Tiêu được cứu đi, miệng không nhịn được tấm tắc lấy làm lạ: "Không ngờ lại thật sự có anh hùng nhỏ tới cứu người, chậc, sau này tên khốn Nhϊếp Tiêu kia nên lấy thân báo đáp đi."

Đoạn Ôn Du đang vừa gϊếŧ tang thi cấp thấp vừa siết chặt tinh hạch bổ sung dị năng bên kia vừa nghe Khương Thù nói vậy, tay chợt dừng lại.

Nhìn hai thằng đàn ông kia vẫn chưa phát hiện gì, rốt cuộc Đoạn Ôn Du cũng không nhịn được mở miệng, giọng phát ra có chút khó khăn và chần chừ.

"Kỳ thực... Hình như vừa nãy tôi nghe thấy lão đại bị gọi là "ba ba", cũng không biết có phải nghe nhầm không."

Võ Văn Kỳ và Khương Thù: "!!!?"

*

Vào giờ phút này, Nhϊếp Tiêu bị thiếu niên nhỏ bắt đi đang bị hai chữ "ba ba" kia làm chấn động, thiếu chút nữa đã tưởng dị năng hệ lôi của mình bị rò rỉ giật tê người.

Trong một chốc, anh không để ý tới tang thi cấp ba đang truy đuổi sát sao, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn khuôn mặt đáng yêu quen thuộc khó giải thích của thiếu niên nhỏ trước mắt, ba chữ lớn chợt xẹt qua đầu anh.

—— "Vui làm ba*?"

(*Từ lóng mạng, vốn xuất phát từ một bài báo mạng. Từ này chủ yếu dùng để trêu chọc người đàn ông vất vả theo đuổi được nữ thần, thế nhưng nữ thần lại mang thai con người khác, người đàn ông rơi vào đường cùng, bất đắc dĩ phải nuôi con.)

Lúc này Tiểu Ngũ Nhất đang dang rộng hai tay ôm eo Nhϊếp Tiêu, gần như vùi hết cả mặt vào l*иg ngực ấm áp của anh, thân mật cọ cọ. Cảm nhận được mùi vị quen thuộc khiến người an tâm trên người ba ba, nghìn lời vạn chữ đều hóa thành một tiếng thở dài thỏa mãn.

"Ba ba, bảo bảo rất nhớ ba nha!"

Nghe thấy giọng nói mềm mại nho nhỏ này, trái tim Nhϊếp Tiêu đột ngột mất khống chế bắt đầu nhũn ra, dường như bị tình cảm nóng rực trong lời ấy làm tan chảy, căn bản không cách nào đưa tay đẩy đối phương ra.

Rõ ràng anh vẫn chưa biết thân phận thực sự của thiếu niên nhỏ này.

Mà lúc này, tên tang thi cấp ba đuổi theo đã phá vỡ khoảnh khắc dịu dàng ấy.

Cảm giác lưng đau vì bị vòng sáng màu đen đập vào, Tiểu Ngũ Nhất chợt có chút tức giận, phồng mặt bánh bao quay đầu nhìn ra sau.

Lúc này ai làm phiền cậu hội hợp với ba ba đều là đồ xấu!!!

Nhớ đến vừa nãy tên xấu xa này đã xém chút làm Nhϊếp Tiêu bị thương, mắt Tiểu Ngũ Nhất chợt cháy lên ánh lửa hừng hực, đưa tay bắt lấy vòng sáng màu đen, xoay cổ tay ném trở lại.

Dị năng của Nhϊếp Tiêu đã bị tiêu hao quá độ, hiện vẫn chưa khôi phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác thần kỳ của thiếu niên nhỏ.

Cậu cứ như đang chơi trò ném vòng ngoài đường, dễ dàng bắt tên tang thi cấp ba kia lại. Cuối cùng, chỉ thấy đầu tang thi kia bị dị năng của chính nó bó thành cái bánh chưng, liều mạng giãy tới giãy lui như một con sâu xấu xí quằn quại trên mặt đất, phát ra tiếng kêu khó nghe.

Lúc này, đám mây dưới thân cũng đã ngừng lại, biến về một lão hổ lớn sọc vàng đen, uy phong lẫm liệt lại ngoan ngoãn bước tới cạnh thiếu niên nhỏ.

Nhϊếp Tiêu thấy màn này lòng liền không khỏi có một loại cảm giác vui mừng, tự hào và kiêu ngạo khó giải thích, cứ như một ông bố già.

—— kiểu như đột nhiên có ảo giác phát hiện nhóc con chỉ biết ăn cơm bán manh nhà mình thế mà lại cực kỳ ưu tú.

Nhϊếp Tiêu không nhịn được sờ sờ l*иg ngực mình, chỉ cảm thấy có lẽ mình bị mê hoặc rồi. Nói sao thì anh cũng không thể nào có một thằng cu lớn thế này.

Bấy giờ bọn Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du cũng chạy tới, nhìn con tang thi cấp ba bị trói chặt thành cái bánh chưng trên mặt đất liền thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đang định mở miệng hỏi chuyện con tang thi là thế nào thì đều lập tức bị một màn kế tiếp chấn kinh đến đơ miệng.

Chỉ thấy thiếu niên nhỏ dán sát lên người Nhϊếp Tiêu như miếng da trâu, vừa khóc vừa gào đòi ôm một cái, dù thân thủ Nhϊếp Tiêu xuất sắc như vậy cũng không biết làm gì.

"Oa oa oa ba ba, bảo bảo rất nhớ ba đó!"

Nghe thấy lời này, Đoạn Ôn Du không nhịn được ngoáy lỗ tai, rốt cuộc cũng đã xác định mình thật không nghe sai.

Mọi người không cách nào nghĩ tới Nhϊếp Tiêu – chó FA muôn năm, thế mà lại che giấu tất cả mọi người, lặng lẽ có một thằng con lớn như vậy!!!

Võ Văn Kỳ đứng một bên nhìn muốn thử đoán tuổi thiếu niên, không nhịn được lại bấm đốt ngón tay, cực kỳ kinh ngạc nói: "Đệt mợ, thế mà lão đại đã có thiên phú dị bẩm từ hồi bảy, tám tuổi rồi sao?"

Nghe thấy điều này, ngay cả Khương Thù cũng phải phục.

Nói tới con trai, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều phải chịu thua.

Đối mặt với thiếu niên nhỏ kề sát trước mặt mình, Nhϊếp Tiêu cũng có chút đau đầu. Thế nhưng anh cũng không nhẫn tâm đẩy ra, thấy đôi mắt long lanh ánh nước kia lòng liền mềm nhũn, thậm chí còn không dám trách móc nặng lời, chỉ có thể không ngừng dịu dàng nói:

"Cậu nhận lầm người rồi, tôi thật sự không phải ba ba cậu!"

Vào giờ phút này, Tiểu Ngũ Nhất đang vui mừng vì tìm thấy ba ba như bị dội một chậu nước lạnh, nước mắt lập tức rơi tí tách, bám lấy cánh tay Nhϊếp Tiêu như koala, khổ sở đến khó chịu.

"Hu hu hu ba chính là ba ba con mà! Sao ba lại có thể không nhận bảo bảo QAQ"

Sau đó, còn không đợi Nhϊếp Tiêu mở miệng lần nữa. Tất cả mọi người có mặt đều nghe được thiếu niên nhỏ kể vanh vách sở thích của Nhϊếp Tiêu.

Miệng nhỏ bắn lời như bắn súng, "pằng pằng pằng" kể luôn chuyện về qυầи ɭóŧ của Nhϊếp Tiêu.

"Ba chính là ba ba con nha nha nha, lần nào có kỳ nghỉ ba ba cũng thích bám giường, không hôn hôn thì nhất định sẽ không chịu dậy."

"Sáng nào ba ba cũng tắm tới hơn cả tiếng đồng hồ!"

"Ba ba thích ăn bánh hoa, thế nhưng lại không muốn cho người khác biết, đặc biệt sợ Khương Cầu Cầu* biết sẽ cười ba thích ăn món con gái."

(*Cầu 球 – đọc là "qiú", gần giống với Thù 仇 – đọc là "chóu". Nên ở đây đang nói Khương Thù.)

"Dưới mông ba ba còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen."

...

"Hu hu hu ba là ba ba con mà!"

Tất cả mọi người: "..."

Thật sự không ngờ Nhϊếp Tiêu lại là một người đàn ông như thế, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du đột ngột không kịp chuẩn bị nghe được nhiều bí mật nhỏ không muốn để người biết như thế, giương mắt nhìn mặt Nhϊếp Tiêu rõ ràng đã bị nói trúng tim đen, đột nhiên sợ mình sẽ bị lão đại diệt khẩu.

Lúc này Khương Thù lại hận không thể móc ra một quyển sổ nhỏ ghi lại hết mấy chuyện này, đang ôm bụng cười ra nước mắt: "Ra là mày còn thích ăn bánh hoa, ha ha ha mày ăn tao cũng không cười mày đâu ahaha, lớn vậy còn muốn hôn hôn mới rời giường."

Nhϊếp Tiêu: "..."

Một đời anh danh của anh.

Nhìn lại thiếu niên nhỏ đang đưa đôi mắt đong đầy nước lên nhìn mình, lòng Nhϊếp Tiêu chợt có một suy đoán lớn mật, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút hoang đường.

Nhϊếp Tiêu không nhịn được lắc lắc đầu, đè ý nghĩ trong lòng xuống, tỉnh táo mở miệng nói: "Tuy tôi không biết vì sao cậu biết những chuyện này, thế nhưng tôi thật sự không thể nào là ba ba cậu."

Là một con chó FA cả đời trong đội, Nhϊếp Tiêu hoàn toàn có thể bình tĩnh nhận thức mình thật sự chưa từng có con với người phụ nữ nào, càng không thể có một đứa con lớn như vậy.

Nghe thấy lời quyết tuyệt như vậy, trái tim nhỏ của hamster nhỏ cũng sắp nát, hai mắt rưng rưng nhìn Nhϊếp Tiêu, cứ như người trước mắt trăm phần trăm là kẻ bạc tình.

Ngay cả bọn Võ Văn Kỳ đứng một bên cũng có chút không đành lòng. Tình cảm chân thành như thế, dù không phải con trai ruột thì hẳn cũng có quan hệ khác.

Khương Thù cũng không nhịn được nhìn Nhϊếp Tiêu hoài nghi: "Không phải là tận thế đến nên não mày cũng hỏng rồi không cẩn thận mất trí nhớ chứ hả! Ngay cả con nhà mình còn không nhận ra? Mày không cần thì tặng thằng nhóc này cho tao đi."

"Mày dám."

Nhϊếp Tiêu gần như bật thốt lên.

Khương Thù líu lưỡi: "Chậc, còn nói không phải."

Nhϊếp Tiêu: "..."

Xong, quả nhiên mình đã trúng tà.

Nhϊếp Tiêu cúi đầu, nhìn kỹ thiếu niên đang ôm tay mình, khuôn mặt tinh xảo khiến anh cảm thấy quen đến lạ, càng nhìn càng thấy giống vật nhỏ nhà mình.

Giờ khắc này, rốt cuộc đáy lòng Nhϊếp Tiêu cũng xuất hiện một chút căng thẳng và chần chờ khó phát hiện, tim đập hơi nhanh.

"Cậu... Tên cậu là gì?"

Tiểu Ngũ Nhất nâng viền mắt hồng hồng nhìn Nhϊếp Tiêu, hít hít mũi, đang định mở miệng, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng kêu trực tiếp trả lời thay cậu.

"Ngũ Nhất!!!"

Tạ Quân lo cậu gặp nguy hiểm, gần như xông ra trước mặt mọi người, trong lúc lo lắng gọi thẳng cả tên.

Lúc này đến gần, thấy thiếu niên nhỏ bình yên vô sự, cuối cùng tim cũng được đặt về vị trí cũ, kế đó liền không nhịn được dạy dỗ một chút.

Đối diện với tiểu lão đại đơn thuần ngốc manh (lại còn không thông minh) này, có thể nói Tạ Quân đã lo nát tim suốt đoạn đường.

"Nguy hiểm như vậy, lần sau không được chạy lung tung một mình nữa, hiểu chưa?"

Tạ Quân nói nói, lại không nhịn được nhìn xung quanh, hơi sốt sắng hỏi: "Đúng rồi, tên tang thi cấp ba đâu? Ôi chao? Sao cậu lại khóc, ai bắt nạt cậu?"

Tạ Quân nhìn thiếu niên nhỏ đỏ hết cả mắt, rốt cuộc cũng chú ý tới bốn người đàn ông khác có khí chất bất phàm đứng bên cạnh.

Giương mắt nhìn lại Nhϊếp Tiêu bị Tiểu Ngũ Nhất ôm chặt, đáy lòng không khỏi thầm kêu "đệt mợ".

"Ngũ Nhất, ba ba cậu cũng quá trẻ rồi!"

"Ô ô, tất nhiên là ba ba trẻ nhất đẹp trai nhất, thế nhưng ba ba không cần tôi nữa!"

Tiểu Ngũ Nhất hai mắt đẫm lệ nhìn Tạ Quân, cực kỳ khổ sở tủi thân nói hết ra, cả người đều lộ vẻ nhỏ yếu đáng thương và bất lực.

Tạ Quân: "!???"

Ngay khi Tạ Quân còn đang lơ ngơ, không hiểu chuyện gì, cuối cùng bọn Võ Văn Vũ và Tiêu Nghiên cũng đã chạy tới.

Võ Văn Vũ thấy anh trai bình yên vô sự, dưới cơn kích động, nhảy một bước dài nhào tới ôm, thiếu chút nữa xô ngã mấy "người đá đứng hình" bên cạnh.

"A a a anh! Rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi, anh còn sống thật là tốt!"

Võ Văn Vũ đến phá vỡ sự yên lặng, vẻ mặt bốn người đàn ông đều có chút khác nhau.

Võ Văn Kỳ khôi phục từ trạng thái khϊếp sợ hóa đá, xoa đầu em gái, tầm mắt lại không khỏi nhìn sang thiếu niên nhỏ bên kia, thầm đánh giá, mặt không ngớt nghi ngờ.

Tiêu Nghiên nhạy bén cảm giác được bầu không khí khác thường, mắt lần lượt đảo qua bốn tên đàn ông, đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Mấy người các anh sao vậy?"

Cuối cùng Võ Văn Vũ cũng chui đầu ra khỏi ngực anh trai, chú ý thấy bộ dáng ủ rũ của Tiểu Ngũ Nhất, chợt nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu.

"Ngũ Nhất, cậu sao vậy? Tìm được ba ba rồi không vui sao? Sao còn khóc?"

Đây là lần đầu Tiêu Nghiên nghe được cái tên này, nhất thời không phản ứng kịp. Ninh Phong bên cạnh chợt sửng sốt, vừa hồi tỉnh lập tức hoảng sợ kêu thành tiếng, ôm mặt, không dám tin nhìn thiếu niên nhỏ trước mắt.

"Ngũ Nhất? Không phải là lễ lao động em đang nghĩ chứ!!!"

Bốn tên đàn ông đã bị chân tướng làm chấn động trước cùng nhau lau mặt.

Kế đó, mọi người liền nghe được tiếng nói mang âm khóc thút thít của thiếu niên nhỏ, giọng mềm mại còn mang chút tức giận phản bác: "Ngũ Nhất mới không phải lễ lao động, Ngũ Nhất là hamster nhỏ!!!"

Nghe thấy lời này, cuối cùng Tiêu Nghiên cũng kinh sợ đảo mắt, nhìn lại thiếu niên, phát ra âm thanh kinh ngạc.

—— Nhϊếp Tiêu có nuôi một chú hamster nhỏ tên Ngũ Nhất bên cạnh anh, đây là sự thực ngay cả kẻ thù như Khương Thù cũng biết.

Bọn Tạ Quân và Võ Văn Vũ lại không biết chuyện này, ngơ ngác nhìn mọi chuyện. Kế đến bọn họ lại thấy người đàn ông anh tuấn nhất, đẹp trai nhất đang bị Tiểu Ngũ Nhất ôm tay kia đột nhiên cúi đầu.

Dùng giọng nhẹ nhàng, ôn nhu, lại có chút chần chờ gọi thiếu niên nhỏ một tiếng:

"Bảo bối thối?"

Tiểu Ngũ Nhất rưng rưng nước mắt lẩm bẩm gì đó, lúc này bị nhận ra rồi, cậu lại không muốn phản ứng với ba ba Nhϊếp Tiêu xấu xa nữa, trái tim nhỏ cũng bị thương luôn rồi.

Thả cánh tay Nhϊếp Tiêu ra, cậu lau nước mắt bước đi.

Hamster nhỏ cũng biết phát cáu mà.

"Hừ, ba ba không muốn bảo bảo, bảo bảo cũng không cần ba ba nha."

Nhϊếp Tiêu nghe thấy lời này, lòng đột nhiên hoảng hốt, trước mặt mọi người thế mà gần như theo bản năng bật thốt ra những lời ngon ngọt thường dùng để dỗ hamster nhỏ.

Từ ngữ buồn nôn, khiến mặt già của Nhϊếp Tiêu cũng bất giác ửng đỏ, thế nhưng lúc này cũng không phải lúc anh lo cho mặt mình.

Còn không cứu vãn, phỏng chừng anh sẽ thật sự đánh mất nhóc con bảo bối nhà mình.

"Ba ba sai rồi, lại đây ôm một cái."

Tiểu Ngũ Nhất nghe Nhϊếp Tiêu nói vậy, quay đầu lại liền thấy Nhϊếp Tiêu dang rộng hai tay chờ đón, bước được hai bước, rốt cuộc không kiềm được khóc lóc xông lại.

Đi được nửa đường liền biến về hình dạng hamster nhỏ, nhảy lên không, bay thẳng đến khuôn mặt tuấn tú của Nhϊếp Tiêu.

Ôm lấy sống mũi cao cao của anh, phát ra tiếng "chít chít" nho nhỏ đáng thương.

Có thể nói một lời không hợp, liền giẫm hết lên mặt mũi.

Bọn Tạ Quân và Võ Văn Vũ vốn vẫn chưa hay biết gì, nay cũng bị cảnh này làm chấn kinh, miệng phát ra tiếng kêu kinh hoàng:

"Ôi chao!!!? —— "