Chương 25: Ngũ Nhất cưỡi mây chạy đến

Lúc này, Nhϊếp Tiêu đang dùng dị năng hệ phong chiến đấu kịch liệt cùng Khương Thù. Bọn Ninh Phong và Võ Văn Kỳ thì lại đối phó tang thi quanh thân.

Lúc thế này mà lại chạm phải tên điên hiếu chiến Khương Thù, mọi người cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo.

Chỉ là có một điều làm mọi người bất ngờ, ấy là thanh niên tuấn mỹ nhợt nhạt cạnh Khương Thù thế mà cũng là một dị năng giả, hơn nữa còn là một dị năng giả có dị năng đặc thù – hệ không gian.

Bạch Mân đứng một bên, nhấc tay, thành thạo điêu luyện thu phóng mấy tảng đá nghiền ép đám tang thi quanh thân, tựa như cảm nhận được tầm mắt mọi người đều phóng lại đây, không khỏi lộ ra một nụ cười ôn hòa nhã nhặn.

"Đừng lo cho tôi, tôi còn trụ được."

Nhìn dáng vẻ kia, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu vì sao Khương Thù lại dẫn người như vậy theo.

Quả thực chính là một cái kho hình người siêu siêu tốt đó!!!

Chẳng trách Khương Thù lại có thể hai tay trống trơn lượn lờ trong trung tâm thành phố nơi tang thi tụ tập thành đàn, không đeo bất kỳ ba lô nào, ra là vì có Bạch Mân. Mới đầu bọn họ còn tưởng là do tên bệnh xà tinh này hung hăng tùy tiện vớ đấy!

Ninh Phong đột nhiên cảm thấy chua chua: "Sao thằng điên Khương Thù này lại tốt số tới vậy chứ."

Tuy là đám bọn họ có sức chiến đấu cực kỳ cao, dị năng cũng rất mạnh, thế nhưng lại thật sự không cách nào xử lý đống vật tư. Mỗi lần đi ngang qua khu trung tâm mua sắm bọn họ chỉ đành chịu, lực bất tòng tâm. Còn có, mỗi lần vật tư trong ba lô sắp hết bọn họ còn phải cực khổ đi tìm lại.

Thực đúng là một bữa cơm đủ làm khó anh hùng.

So sánh với Khương Thù cả ba lô cũng không cần đeo, chạy nhảy thoải mái trong tận thế, quả thật bọn họ như đám nghèo.

Trong mạt thế, dị năng giả hệ không gian này còn không phải là thổ địa sao!

Trái lại Nhϊếp Tiêu thì không cách nào chú ý đến dị năng của Bạch Mân, anh đang chiến đấu kịch liệt với Khương Thù. Nhìn tang thi xung quanh ngày càng nhiều, rốt cuộc Nhϊếp Tiêu không nhịn được nhíu mày lại.

Khương Thù thấy Nhϊếp Tiêu phân tâm, nét mặt có chút lo âu, chân đã được kim loại hóa đá thẳng tới chỗ Nhϊếp Tiêu: "Mày đang xem thường ai đó?"

Nhϊếp Tiêu nhanh chóng tụ gió trên cánh tay, mạnh mẽ chặn một đá này của Khương Thù, sau đó một tay khác liền biến ra một đao gió, lạnh lùng không chút lưu tình bổ xuống người Khương Thù.

Trong nháy mắt, quần áo Khương Thù đã bị cắt ra một lỗ lớn, thế nhưng chỉ đủ để lại một vết xước nhạt trên làn da đã kim loại hóa.

Trong lúc nhất thời, mày tới tao đi, ai cũng không làm gì được ai.

Nhϊếp Tiêu nhìn tang thi ngoài vòng ngày càng nhiều, cuối cùng không nhịn được mở miệng, lạnh lùng nói: "Chúng ta chuyển chỗ."

"Mày sợ à?"

Khương Thù nhíu mày xấu xa, cong môi không đồng ý. Huơ tay liền bắt lấy một cây gậy sắt, xem như vũ khí của mình, tiếp tục tập kích Nhϊếp Tiêu.

Mọi người chống đỡ tang thi ngoài vòng dần cũng có chút vất vả, đám tang thi này tựa như không có nguồn gốc, gϊếŧ không hết, diệt hoài không dứt. Hơn nữa còn có xu thế ngày càng nhiều.

Mọi người bị tầng tầng tang thi áp tới không ngừng bước lui ra sau, mắt thấy đã sắp tiến vào vòng chiến của hai người Nhϊếp Tiêu.

Nhìn thế nào thì đây cũng không phải nơi để ở lâu.

Nhưng rõ ràng Khương Thù đã vào trạng thái hưng phấn, căn bản không thèm nghe lời khuyên nào, cũng căn bản không thèm quản sống chết của những người khác.

Thấy thế này, mặt Nhϊếp Tiêu cũng trầm xuống.

Ngay lúc Khương Thù lần thứ hai cầm gậy sắt tới tấn công anh, Nhϊếp Tiêu trực tiếp đưa tay ra, một tay vịn chặt gậy sắt, sâu trong đáy mắt đen thẳm có nét tức giận nhàn nhạt.

Vừa tức giận, dòng sấm xanh thẫm nhanh chóng xuất hiện trong không trung. Âm thanh xì xì của dòng điện vang lên trong không khí, chạy dọc theo gậy sắt, hung mãnh táp tới Khương Thù như một con rắn độc.

Khương Thù nhanh tay lẹ mắt thả gậy sắt ra, thế nhưng cánh tay vẫn bị giật tê liệt đau nhói.

"Thế mà là song hệ dị năng giả sao?"

Khương Thù híp mắt, nhìn chằm chằm lôi xà trên tay Nhϊếp Tiêu, liếʍ liếʍ ngón tay đau, ánh mắt càng ngày càng hưng phấn.

Chỉ là vừa muốn tiến lên, một tia sét xanh thẫm liền phóng tới sát chân gã, vẽ ra một đường nguy hiểm trước mắt gã.

Lôi xà uốn lượn lăn lộn trong không khí, phát ra tiếng nổ lốp bốp.

Chỉ nghe giọng Nhϊếp Tiêu lạnh như băng.

"Tao còn chưa điều khiển được hiệu điện thế của nó đâu, nếu mày còn muốn thử thì cứ tới."

Khương Thù nhìn nét mặt Nhϊếp Tiêu không phải giả vờ, nhận ra đối phương thật sự nổi giận, sự hưng phấn trong mắt chợt giảm bớt.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Khương Thù thu cái chân vừa nâng lên về, nhìn bầy tang thi xa xa một bên, chợt cảm thấy không còn hăng hái gì, có chút vô vị.

"Hôm nay tới đây vậy."

Nhϊếp Tiêu nhìn Khương Thù thu chân về, bỏ lại một câu liền không quan tâm Khương Thù nữa. Quay đầu đến giúp bọn Võ Văn Kỳ tiêu diệt tang thi, tranh thủ gϊếŧ ra vòng vây.

Bạch Mân đứng một bên vẫn luôn chú ý trận chiến giữa hai người, thấy hai người đình chiến, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng khó phát hiện.

Thấy Nhϊếp Tiêu lại tụ sấm trong tay, ánh mắt Bạch Mân liền không nhịn được lóe lên một chút, vô thức liếʍ môi một cái.

Bọn Võ Văn Kỳ thấy rốt cuộc Nhϊếp Tiêu cũng đã thu thập xong tên điên Khương Thù thì không khỏi vui vẻ. Mọi người hợp lại, gϊếŧ ra một đường trong đống tang thi.

Nhưng chính vào lúc này, trong bầy tang thi đột nhiên có một con tang thi tiến vào trạng thái cuồng hóa, bắt đầu điên cuồng cắn xé tang thi cấp thấp bên cạnh.

Kế đó, một con lại một con, tổng cộng có tới mấy chục con tang thi tiến vào trạng thái cuồng hóa, chúng cũng bắt đầu điên cuồng cắn xé tang thi cấp thấp đứng một bên, thực lực không ngừng tăng vọt.

Sắc mặt bọn Ninh Phong chợt trở nên cực khó xem.

Tang thi ở trạng thái cuồng hóa, không phải là bọn họ chưa từng gặp, chỉ là chưa từng gặp nhiều như vậy!

Một khi chúng nó dừng việc cắn xé đồng loại, ấy là lúc chúng nó đã thực sự trở thành một tang thi cấp hai, dù là bất cứ ai trên thế giới lúc này cũng hẳn không thể địch lại nhiều tang thi cấp hai như vậy.

Nhϊếp Tiêu cũng bắt đầu nghiêm túc, quay qua nói với các đồng đội bên người: "Nhân lúc chúng nó đang còn trong trạng thái cuồng hóa thì nhanh gϊếŧ hết đi, không thì sau đó chúng tiến vào cấp hai chúng ta sẽ phải gặp rắc rối."

Nhưng còn chưa đợi Nhϊếp Tiêu nói xong, trạng thái cuồng hóa của tang thi đã chợt dừng lại, tập thể tiến vào cấp hai.

Tất cả tang thi đã tiến vào cấp hai sẽ không tiếp tục cắn xé đồng loại bên cạnh, mà là đưa con ngươi đen kịt sâu thẳm nhìn về hướng có mùi thịt tươi sống.

Máu thịt tươi sống gần trong gang tấc khiến năng lượng trong cơ thể chúng nó như sôi lên. Trong con ngươi sâu thẳm hiện lên đốm sáng đỏ lập lòe.

Tất cả mọi người tê cả da đầu.

"Đệt! Tốc độ tiến hóa của tang thi tăng lên rồi."

"Lão đại, lần này miệng khai quang của anh không được chuẩn lắm nha!"

Tất cả mọi người không rảnh nhiều lời, tang thi tiến giai đã đột ngột nhảy lên không trung, điên cuồng tấn công bọn họ bên này, phi thẳng về chỗ họ như một quả pháo.

Cái miệng lớn như chậu máu há ra, lộ ra đám răng nanh xanh trắng chảy mủ bên trong.

Khương Thù cũng bị tang thi cấp hai công kích, thế nhưng gã có thể kim loại hóa da mình, cơ bản tang thi không thể cắn vào. Khương Thù không chút sợ hãi trực tiếp biến thành một tượng đồng đứng vững một bên, lười biếng lại chẳng có ý muốn ra tay.

"Đệt mẹ mày Khương Thù, thằng ăn hại, nhanh ra tay cái coi!!!"

Thấy một màn như thế, Ninh Phong gần như nổi trận lôi đình, không kiềm được lửa giận khiến ngọn lửa trong tay càng thêm bừng cháy, ngay cả góc áo sợi tóc cũng mơ hồ nổi lửa.

Nhưng mà, chính cậu căn bản không phát hiện.

Bạch Mân đứng một bên chống đỡ một tên tang thi cấp hai, thoáng liếc thấy biến hóa trên người Ninh Phong, đồng tử không khỏi thu nhỏ lại.

Quay đầu nhìn lại mấy người khác, lại thấy trên người bọn Nhϊếp Tiêu cũng có vết ngộ hóa.

Ngay lúc này, Nhϊếp Tiêu bị ba con tang thi cấp hai vây công, thân thể xảy ra biến hóa trước, hai cánh tay trực tiếp biến thành sấm sét và lốc xoáy.

Tang thi cắn tới cánh tay anh, không chỉ phải cắn vào khoảng không mà trái lại còn bị lốc xoáy và sấm sét đánh cho nát đầu, dòng điện xuyên qua, đốt ra mùi khét lẹt khó ngửi.

Khương Thù ngồi thành tượng đồng rốt cuộc cũng mở mắt ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười như không cười đầy tà tính.

"Ha, không tệ, rốt cuộc cũng ngộ hóa."

Vì hệ kim loại kỳ quái có chút đặc thù nên ngay từ lúc bắt đầu chiếm được dị năng, Khương Thù đã theo bản năng kim loại hóa da mình để tiến hành phòng ngự, do đó thời gian ngộ hóa sớm hơn so với tất cả mọi người.

Nhưng đối với những dị năng giả hệ khác, có bao nhiêu người có thể chủ động nghĩ đến việc biến thân của mình thành một phần dị năng chứ?

Đối lập với Khương Thù thảnh thơi dạt dào hứng thú, Bạch Mân bên cạnh cũng đã không kiềm nổi sự nôn nóng trong tâm, mắt lấp lóe, mím môi, xoay tay liền biến ra một viên hạch dị năng màu xám tro.

Thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, nhấc tay một cái vỗ vào ngực một tang thi bình thường bên cạnh.

Nhϊếp Tiêu nhìn thân mình đã biến hóa, trong mắt phút chốc hiện lên nét kinh ngạc, kế đó liền nhanh chóng phát huy sự biến hóa này đến cực hạn, tiêu diệt hai đầu tang thi cấp hai bên cạnh liền quay đầu trợ giúp bọn Tiêu Nghiên và Ninh Phong.

Đoạn Ôn Du và Võ Văn Kỳ thấy biến hóa trên người Nhϊếp Tiêu, ánh mắt lóe lên. Sau đó liền gần như theo sát Nhϊếp Tiêu tự động ngộ hóa thành công.

"Mấy anh làm gì vậy?"

Ninh Phong đã tiến đến sát cửa ngộ hóa, thế nhưng đầu óc trì độn lại không thể lĩnh ngộ tầng hàm nghĩa sâu hơn, mặt ngu người nhìn ba người đàn ông đã chuyển thân mình thành lũ cát lốc sấm.

Tiêu Nghiên bên cạnh cũng suy tư.

Kế đó, hai người liền trơ mắt nhìn ba người đàn ông kia đại phát thần uy, hợp lực quét sạch hơn nửa đám tang thi xung quanh, tang thi cấp hai cũng chỉ còn lại vài con.

Bạch Mân bên cạnh nhìn hai người đã ngộ hóa thành công, đã sắp không kiềm nổi nét vội vã trong ánh mắt, quay đầu nhìn cạnh mình chỉ còn lại Tiêu Nghiên và Ninh Phong, hai tay nắm chặt mấy lần liền thả lỏng.

Nhϊếp Tiêu nhìn cuối cùng chỉ còn dư lại hai đầu tang thi cấp hai, gần như không chút do dự trực tiếp đánh tới, thân ảnh nhanh như sấm chớp gió lốc. Ninh Phong nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy hẳn là trận chiến đã sắp kết thúc.

Nhưng mà, chính tại lúc này, dị biến nảy sinh.

Chỉ thấy một trong hai đầu tang thi cấp hai kia đột nhiên quay qua vồ tới đầu tang thi cấp hai còn lại bên cạnh, mở cái miệng lớn như chậu máu, trực tiếp cắn đứt nửa đầu đối phương.

Sau đó, đầu tang thi đó chui vào bầy tang thi bình thường, hai mắt đỏ tươi, điên cuồng cắn xé, phá vụn đám thân thể khiếm khuyết khiến mùi thối bay đầy trời.

Hiển nhiên nó đã lại tiến vào trạng thái cuồng hóa!

"Đệt mợ! Mẹ nó đây là muốn thăng cấp hả, hôm nay gặp quỷ à!!!"

Ninh Phong không nhịn được văng lời thô tục.

Nghe được lời này, Khương Thù tự biến mình thành tượng đồng ngồi một bên cũng không nhịn được mở mắt ra.

Tận thế đã lâu, thế nhưng vẫn chưa từng có một con tang thi cấp ba nào được sinh ra.

Bạch Mân nhìn tình cảnh này, cuối cùng cũng thở phào một hơi xem như hài lòng, lui ra sau như người trong suốt, khóe miệng lặng lẽ cong lên cười nhạt nhẽo.

Một màn như thế khiến bọn Nhϊếp Tiêu chợt trầm mặc, không dám chần chờ chút nào, lập tức xông lên.

Thừa lúc trạng thái cuồng hóa còn chưa kết thúc, Nhϊếp Tiêu, Đoạn Ôn Du và Võ Văn Kỳ ba người hợp lực, thề phải bóp chết con tang thi này từ trong trứng nước. Ninh Phong và Tiêu Nghiên phụ trách gϊếŧ đám tang thi ngoài vòng tròn cũng không nhịn được đổ mồ hôi hột.

Con tang thi cấp hai tiến vào trạng thái cuồng hóa đã hoàn toàn tập trung vào đống thịt thối của đồng loại, không thèm phản ứng với khí thế hung hãn của ba người Nhϊếp Tiêu, móng tay sắc nhọn đào ra một trái tim đen, nhét vào miệng nhai nuốt ngấu nghiến.

Ngay lúc bọn Nhϊếp Tiêu cũng cảm thấy mình đã sắp đắc thủ, tang thi thành công tiến hóa lên cấp ba đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cũng đỏ đậm đáng sợ.

Trên bầu trời đột ngột xuất hiện một chiếc vòng tròn màu đen to.

"Cẩn thận!!!"

Ninh Phong và Tiêu Nghiên nhìn một màn quỷ dị giữa không trung, lo lắng hét to.

Thế nhưng, vẫn chậm một bước!

Vòng tròn màu đen từ trên không rơi xuống, bay thẳng về hướng ba người Nhϊếp Tiêu, vòng đen đột ngột co chặt lại, bắt nhốt ba người Nhϊếp Tiêu hoàn toàn không kịp phản ứng vào trong.

Làm xong tất cả những việc này, tang thi cấp ba không hề dừng lại, quay đầu phóng về phía Ninh Phong và Tiêu Nghiên, một tay điều khiển vòng sáng màu đen, một tay khác vung móng tay sắc bén biến đen ra, phóng thẳng về hướng Tiêu Nghiên và Ninh Phong, có vẻ nhắm ngay đầu hai người, vội vàng muốn mổ sọ hút tủy.

"Mẹ cha nó, nguy rồi!"

Sắc mặt Võ Văn Kỳ cực khó coi, nỗ lực thoát ra khỏi vòng đen vây chặt trên người. Nhϊếp Tiêu cũng nhanh chóng phản ứng lại, biến bộ phận trên người thành sấm gió, nỗ lực chạy ra, thế nhưng vạn lần lại không nghĩ tới năng lực cầm cố của chiếc vòng này cao hơn họ đã nghĩ rất nhiều.

Ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Phong và Tiêu Nghiên sắp gặp nguy hiểm.

Bạch Mân nhìn tình cảnh này, mặt đầy lo lắng, nhưng trong mắt lại sắp không giấu nổi nét vui mừng. Dù vậy, khi gã cho rằng mình đã sắp đắc thủ, gã chẳng hề nghĩ tới mình đã bỏ sót Khương Thù cách đó không xa.

Khương Thù xông ra trước, lôi Ninh Phong và Tiêu Nghiên ra, chân đã được kim loại hóa đá ra một cước, đá bay cái vòng sáng màu đen.

Tất cả đều thành công cốc!

Tang thi cấp ba vung vuốt tới cũng chỉ chạm vào khoảng không.

"Hai người chạy mau!"

Nhϊếp Tiêu mơ hồ phát hiện được vật tang thi mơ ước, vội vàng hô lớn về phía Ninh Phong và Tiêu Nghiên.

Ninh Phong không muốn, nhưng Tiêu Nghiên đã kịp phản ứng, kéo Ninh Phong lập tức chạy đi. Đáy lòng Bạch Mân thầm mắng Khương Thù quản việc không đâu, sau đó cũng chạy theo sát Ninh Phong và Tiêu Nghiên.

Khương Thù cầm chân con tang thi cấp ba một chút, đợi đến lúc bọn Ninh Phong đã chạy xa thì lập tức bị dị năng của đối phương nhốt lại, cuối cùng ném tới ở chung với bọn Nhϊếp Tiêu.

"Mày thật là vô dụng!" Võ Văn Kỳ nhìn Khương Thù không nhịn được mắng to: "Đều là tại thằng ăn hại mày, đấu solo còn không biết nhìn tình hình."

Khương Thù im lặng không lên tiếng biến mình thành một tượng đồng, ngồi tại chỗ cứ như sống không còn gì luyến tiếc, tùy ý cho răng nanh tang thi gặm cắn lung tung trên gáy kim loại của mình.

"Cứu vợ mày mày còn không cám ơn tao một tiếng?"

"Đi chết đi!"

Mọi người lần lượt dị năng hóa thân thể mình, dù lúc này bị giam cầm không động đậy được thì tang thi cũng không làm gì được họ.

Há mồm cắn tới sẽ liền nhận được một miệng đầy cát đá nước suông không thì cũng là bị khối kim loại kia làm răng rơi đầy đất.

Lúc này, Võ Văn Kỳ, Đoạn Ôn Du còn có Khương Thù đều không hẹn mà cùng ước ao nhìn Nhϊếp Tiêu bên cạnh chẳng bị tang thi nào chạy đến cắn.

Nhϊếp Tiêu hóa thân thành sấm sét: "..."

Bị tang thi gặm làm não Khương Thù càng bị chấn động, quyết không thừa nhận sự ước ao của mình, lãnh đạm nói: "Quả nhiên, người gieo họa thì tang thi cũng ghét."

"Mẹ mày mới là thằng gieo họa!"

Bốn người bị quẳng vào bầy tang thi, tang thi cấp ba thì có vẻ thấy lạ lẫm với việc năng lực của mình có giới hạn phạm vi, lúc này cũng không đuổi theo bọn Ninh Phong và Tiêu Nghiên nữa mà ngồi đối diện bọn Nhϊếp Tiêu.

Tử thủ bốn cục thịt sống trước mắt.

Nhϊếp Tiêu nhìn con tang thi xấu xí đối diện, rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu từ tận đáy lòng, mặt hết sức nghiêm túc: "Mấy cậu nói xem, chúng ta có thể khiến nó bị hao tổn gì không?"

Ba người chợt ngước mắt nhìn đầu tang thi tựa như chẳng hề biết mệt, lại cảm giác dị năng của mình đang không ngừng tiêu hao, không khỏi cùng nhau im lặng.

"Không phải lúc này nên có một anh hùng cưỡi mây bảy màu từ trên trời rơi xuống bay đến cứu chúng ta sao?"

Khương Thù ngẩng đầu nhìn trời tự hỏi.

Ba người Nhϊếp Tiêu: "..."

Võ Văn Kỳ mắng to: "Mày câm miệng đi!"

***

Vào giờ phút này, dưới sự trợ giúp của lão hổ lớn, bọn Tiểu Ngũ Nhất đã tìm được tới trung tâm nội thành. Xa xa đã nghe thấy động tĩnh từ đám tang thi tụ tập với quy mô lớn liền lập tức lao thẳng đến.

Kế đó bọn họ liền đυ.ng phải bọn Tiêu Nghiên và Ninh Phong đang trên đường chạy trốn.

Võ Văn Vũ nhìn thấy Tiêu Nghiên lập tức vui mừng xông lên.

Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Vũ đột ngột xuất hiện, chợt sửng sốt một chút rồi cũng không kìm được kích động mừng rỡ ôm lấy Võ Văn Vũ.

"Quá tốt rồi, Tiểu Vũ, em không có chuyện gì thật là quá tốt rồi!!"

Tiêu Nghiên kích động đến sắp rơi lệ. Những người khác thấy một đại mỹ nữ như vậy chỉ cảm thấy mắt mình sắp lóa rồi.

Lúc này Tiểu Ngũ Nhất lại cố không kích động và vui mừng quá mức, nhìn xung quanh lại không thấy Nhϊếp Tiêu đâu, không nhịn được kéo ống tay áo Ninh Phong: "Phong Phong thối, chị Tiêu Nghiên, ba ba em ở đâu rồi ạ?"

Nghe tiếng gọi quen thuộc này, cuối cùng Tiêu Nghiên và Ninh Phong cũng chú ý tới mỹ thiếu niên xa lạ bên cạnh, óc chợt mù mờ, thực sự không nhớ được trong trí nhớ mình có một người thế này.

Lúc này Võ Văn Vũ cũng phát hiện điều kỳ lạ, nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của Ninh Phong và Tiêu Nghiên thì không khỏi lo lắng.

"Đúng rồi, chị Nghiên, anh em đâu?"

Tiêu Nghiên và Ninh Phong nghe thấy lời này, nhất thời cũng không rảnh nghĩ gì khác, nhớ đến tình huống bên kia, sắc mặt cũng có chút lo âu.

"Anh của em, bọn họ đang bị một con tang thi cấp ba vây trong bầy tang thi! Tụi chị vừa từ đó trốn ra!"

"Cái gì! Tang thi cấp ba!!!"

Nghe được lời này, tất cả mọi người kinh hãi đến biến sắc.

Tiểu Ngũ Nhất nghe thấy bọn Nhϊếp Tiêu gặp nguy hiểm nhất thời cũng lo lắng, gần như không chút nghĩ ngợi đã lao ra, ra lệnh cho lão hổ lớn bay về hướng bầy tang thi.

"Tướng Quân nhanh lên, tao muốn đi cứu ba ba!"

Nhìn thiếu niên nhỏ kích động cưỡi hổ lớn bay ra ngoài, tất cả mọi người đều quýnh lên. Ninh Phong và Tiêu Nghiên còn có lời chưa nói hết càng không thể nhìn Tiểu Ngũ Nhất chui đầu vào lưới, kêu to.

"Nguy hiểm! Mau quay lại đi! Tang thi cấp ba kia có dị năng!!!"

Mà giờ khắc này, lòng Tiểu Ngũ Nhất chỉ nghĩ đến an nguy của Nhϊếp Tiêu, mắt điếc tai ngơ xem như không nghe thấy tiếng kêu, không hề quay đầu lại mà quyết chí tiến lên.

Bọn Tiêu Nghiên cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Bạch Mân nhìn đoàn người đột ngột xuất hiện này, kế hoạch ném đá giấu tay cũng không thể không tạm dừng, chỉ có thể thầm phẫn hận cắn răng, hơi lùi ra sau, tiến lên cùng đoàn người.

***

Trong bầy tang thi mênh mông, bốn người Nhϊếp Tiêu bị vây chặt đến gió thổi không lọt, bị vị khó ngửi xông đến mũi cũng sắp điếc.

Tang thi cấp ba ngồi đối diện bọn Nhϊếp Tiêu, chỉ huy tang thi cấp thấp không ngừng cắn xé, không ngừng tiêu hao dị năng của bốn người.

Ngay cả Nhϊếp Tiêu bị tang thi ghét bỏ cũng đã bắt đầu bị tang thi công kích, một đầu lại một đầu tang thi bị sấm đốt thành tro, nhưng vẫn cứ có tang thi không ngừng tiến đến, con trước vừa ngã, con sau đã lên.

Dần dần cả bốn đều có chút vất vả.

Dị năng chỉ ra không vào, chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt. Dù là Nhϊếp Tiêu thì sắc mặt cũng đã hơi nhợt nhạt, đầu đau sắp nứt.

Có vẻ tang thi cấp ba cũng đã nhận ra được trạng thái của họ, chợt đứng dậy, xua đám tang thi cấp thấp xung quanh đi, răng nanh xanh trắng nhe ra nhỏ mủ.

Chỉ đợi dị năng của bốn người này cạn sạch là nó đã có thể lập tức tiến lên cắn, xé nát đống máu thịt trước mắt.

"Mẹ bà nó, ông đây sắp không chịu nổi rồi."

Võ Văn Kỳ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Đoạn Ôn Du cũng sắp đến giới hạn, Khương Thù không nói tiếng nào cắn chặt răng, môi cũng bắt đầu trắng bệch.

Lúc này Nhϊếp Tiêu cũng không khá hơn chút nào, để ý tới trạng thái của các đồng đội, mắt sắc phát hiện thấy một phần da của Đoạn Ôn Du đã bắt đầu trở lại, đồng tử không khỏi co rút lại.

Chỉ thấy con tang thi cấp ba cũng đi về phía Đoạn Ôn Du.

Đoạn Ôn Du thấy cảnh này, mở miệng nói lời như di ngôn: "Lão đại, Văn Kỳ, sau này nhớ phải giúp tôi trông chừng Ninh Phong đó."

"Câm miệng!" Võ Văn Kỳ đỏ mắt mắng: "Cậu chết cũng phải chống đỡ cho tôi!!!"

Ngay khoảnh khắc dị năng của Đoạn Ôn Du chuẩn bị biến mất. Nhϊếp Tiêu gần như không chút suy nghĩ liền lập tức rút dị năng quanh thân về. Võ Văn Kỳ và Khương Thù cũng hành động tương tự.

Đoạn Ôn Du thấy cảnh này, không biết là vì dị năng hệ nước đã khiến mắt mình mơ hồ hay là do kính anh bị rơi rồi.

"Mấy người làm gì vậy?"

"So xem ai chết trước."

Bốn người cùng nhau khôi phục hình dạng ban đầu khiến đầu tang thi cấp ba

cũng có chút ngớ ra. Sau khi phản ứng lại được, nó lập tức không chút chần chờ há cái miệng lớn như chậu máu táp về phía Nhϊếp Tiêu có dị năng mạnh nhất.

"Lão đại!!!!"

"Đệt!"

Hamster nhỏ vừa tìm đến đã thấy một màn như vậy, mắt nhất thời toát ra lửa giận hừng hực. Điều khiển lão hổ lớn đã hóa mây mù dùng vận tốc ánh sáng xông lên.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, rốt cuộc cướp được Nhϊếp Tiêu từ miệng tang thi.

"Ba ba, rốt cuộc bảo bảo tìm được ba rồi nha!"