Chương 24: Ngũ Nhất tiến vào thành phố Phong

Mấy người Nhϊếp Tiêu một đường gϊếŧ hết tang thi, thẳng tiến đến nhà Lâm Mộng Phỉ.

Tuy thường thường mỗi lần Võ Văn Kỳ đi làm nhiệm vụ thì sẽ mười ngày nửa tháng không có ở nhà, thế nhưng vẫn rất quan tâm tìm hiểu bạn bè bên cạnh em gái mình.

Đặc biệt là cô bạn thân Lâm Mộng Phỉ này, Võ Văn Kỳ càng phải điều tra rõ ràng.

Gia cảnh Lâm Mộng Phỉ rất bình thường, cả nhà đều sống ở một khu dân cư nhỏ trong nội thành thành phố Phong, cha mẹ đều là viên chức 9 giờ đi làm 5 giờ tan sở, bên dưới còn có một đứa em trai đang học tiểu học.

Lần theo trí nhớ của Võ Văn Kỳ, mấy người Nhϊếp Tiêu không tốn bao nhiêu sức đã đến được khu dân cư nhỏ nơi nhà Lâm Mộng Phỉ ở. Thế nhưng, nhìn đống tang thi nhiều vô số kể quanh thân, ngay cả Võ Văn Kỳ cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều đã vồ hụt.

Manh mối đến đó thì gián đoạn, tung tích Võ Văn Vũ triệt để biến mất, không cách nào biết được.

Võ Văn Kỳ liền nhịn không được đỏ cả vành mắt, một đấm nặng nề đập lên tường, cả người đều mang vẻ bi thương.

Không khí phút chốc rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng tang thi không ngừng truyền đến từ ngoài cửa khiến người chán ghét. Vừa khó nghe vừa đáng hận.

Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng một cô gái nhỏ tay không tấc sắt phải làm sao mới có thể thuận lợi bình an sống tiếp trong thời kì tận thế hung hiểm này.

Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Kỳ như vậy, cũng không biết nên an ủi ra sao, viền mắt cũng chợt đỏ, không nhịn được bắt đầu tự trách, hối hận.

"Nếu ban đầu tôi không nhận nhiệm vụ kia cho các anh thì tốt rồi..."

"Chị!"

Nghe lời hoang đường này, Ninh Phong không nhịn được lớn tiếng kêu lên, ngăn Tiêu Nghiên nói tiếp.

"Này không phải lỗi của chị!"

Ninh Phong kéo tay Tiêu Nghiên, sau đó quay đầu nhìn về phía Võ Văn Kỳ, vội vàng nói: "Võ Văn Kỳ, anh cũng nhanh nói một câu đi, không phải đúng không!?"

Nghe tiếng kêu, Võ Văn Kỳ cũng chùi viền mắt ửng đỏ, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, bước tới xoa xoa đầu Tiêu Nghiên, giọng ôn nhu lại kiên cường: "Đúng, không phải lỗi em, em chớ nghĩ lung tung."

Tiêu Nghiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của anh, chợt rơi nước mắt.

Nhϊếp Tiêu nhìn các đồng đội rơi vào bi thương, trầm mặc, không nhịn được mở miệng. Lặp lại lời đã nói, một lần lại một lần.

"Sẽ không có chuyện gì."

Nghe câu đơn năm chữ cực kỳ linh nghiệm suốt đoạn đường này, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên nhìn nhau sững sờ, trong mắt chợt dấy lên kiên định và hi vọng.

Ninh Phong cũng đứng một bên gật đầu như gà mổ thóc, vội vã phụ họa: "Đúng vậy, lão đại cũng đã nói không sao rồi, vậy nhất định sẽ không sao!"

Nói đến đó, Đoạn Ôn Du đứng im một bên không lên tiếng lại như phát hiện điều gì, nhanh chóng tiến tới, cầm cuốn lịch bàn trên bàn nhà Lâm Mộng Phỉ, chỉ vào phần ghi chú bên trên.

"Hẳn là Tiểu Vũ đang ở thành phố Vân."

Mọi người ghé sát vào nhìn, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ viết dưới khoảng trống của một ngày nào đó —— "Phỉ Phỉ dẫn Tiểu Vũ đến thành phố Vân chơi, chuyến bay 8 giờ."

Kinh hỉ đột nhiên rơi xuống đầu, lần thứ hai chứng minh nhất định miệng của Nhϊếp Tiêu đã từng được khai quang. Võ Văn Kỳ lập tức nhịn không được kích động, mạnh mẽ ôm Nhϊếp Tiêu một cái.

"Lão đại, nhất định là miệng của anh đã được Phật tổ hôn qua."

Nhϊếp Tiêu: "..." Phật tổ thì không, trái lại tiểu tổ tông hamster thì có một con.

Có đầu mối rồi, mọi người không dám tiếp tục trì hoãn, lập tức quay về tìm chiến cơ, hận không thể trực tiếp mọc ra đôi cánh bay đến thành phố Vân.

Nhϊếp Tiêu nhớ đến hamster nhỏ cũng đang chờ ở thành phố Vân, chợt cũng không chờ được nữa.

Nhưng mà, còn chưa ra khỏi khu dân cư nhà Lâm Mộng Phỉ được bao lâu, bọn họ liền gặp phải người quen càn quét từ trung tâm thành phố ra tới.

—— chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp.

Nhϊếp Tiêu nhìn Khương Thù đối diện đi tới, chỉ cảm thấy đầu cũng bắt đầu hơi nhức. Bọn Ninh Phong càng không nghĩ tới mình lại có thể gặp tên bệnh xà tinh* ở chỗ này.

(*Gần gần với "bệnh thần kinh", chỉ người có cách hành xử kì lạ, hơi biếи ŧɦái.)

Khương Thù nhìn "tổ năm người Vân Tiêu" hoàn chỉnh, khóe miệng treo lên nụ cười bất cần đời, mạnh mẽ, khiến khuôn mặt da ngăm có thêm vài phần tà tính.

"Úi chà, ra là cả đám vẫn chưa chết ha!"

Giờ phút này, đám dong binh cường hãn nhất thế giới đã tập hợp tại đây.

Khương Thù, một binh sĩ mạnh mẽ đã từng đơn độc chiến đấu không phân cao thấp với Nhϊếp Tiêu. Đứng vững hạng hai trên bảng tổng hợp thực lực dong binh, chỉ xếp sau Nhϊếp Tiêu.

Mỗi lần Ninh Phong nhìn thấy Khương Thù đều có chút sợ, tính cách của tên bệnh xà tinh kia gần như là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu.

Bọn Ninh Phong căn bản không muốn trêu chọc người như vậy, thế nhưng trong đội bọn họ lại có Nhϊếp Tiêu thế này. Vì trên bảng xếp hạng Nhϊếp Tiêu luôn đè tên kia một bậc thế nên từ đấy bọn họ liền bị bức trở thành kẻ thù đơn phương của Khương Thù.

Từ cướp nhiệm vụ đến phá hoại, dây dây dưa dưa, tạo ra một thiên tình cừu trước nay chưa từng có trong giới dong binh.

Trốn cũng không thoát nghiệt duyên.

Lúc này Ninh Phong không muốn dây dưa với Khương Thù chút nào: "Tụi tao đang vội, không rảnh ở đây chít chít dây dưa với mày!"

Khương Thù hoàn toàn không đặt Ninh Phong vào mắt, cực kỳ ghét bỏ nói: "Người lớn nói chuyện, thằng nhóc chớ xen mồm."

Ninh Phong nhất thời giận điên người: "Cẩn thận tao quăng một bom nổ chết mày."

Nhϊếp Tiêu nhìn Khương Thù tuy cũng có chút đau đầu nhưng cũng không phản ứng kịch liệt như Ninh Phong, tầm mắt không nhịn được rơi ra sau, rơi vào trên người một người thanh niên da dẻ có chút tái nhợt cạnh Khương Thù, không khỏi có chút kỳ quái.

Khương Thù luôn luôn độc lai độc vãng quen rồi, sao lại đột nhiên dẫn theo một khuôn mặt mới bên người thế này.

Ninh Phong cũng nhìn thấy thanh niên da dẻ tái nhợt nhưng không mất vẻ diễm lệ sau Khương Thù, không nhịn được nhe răng toét miệng nói: "Này không phải tình nhân cũ chứ?"

"Thằng nhóc không muốn miệng nữa đúng không?" Khương Thù nheo mắt lại, ánh mắt đột nhiên nguy hiểm, Ninh Phong sợ đến nhanh chóng câm miệng, bất giác nhích lại gần Đoạn Ôn Du.

Thanh niên sắc mặt trắng bệch lại không ngại bị suy đoán lung tung như vậy, khẽ mỉm cười, ôn hòa chủ động tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Bạch Mân*."

(*Mân là "hoa hồng", cũng có nghĩa là đẹp.)

"Mẹ ôi, quả nhiên bông hồng trắng trong lòng!" Ninh Phong không kiềm nổi bát quái, kích động nhỏ giọng hô thầm sau lưng Đoạn Ôn Du, chọc cho Đoạn Ôn Du cũng không nhịn được vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Khương Thù chợt trừng mắt lạnh, không nhìn Bạch Mân, cũng không nhìn Ninh Phong, mà trực tiếp phóng mắt đến chỗ Nhϊếp Tiêu. Có vẻ Bạch Mân cũng đã quen bị lạnh nhạt như vậy, báo tên xong liền yên tĩnh đứng phía sau, chẳng khác nào một người trong suốt.

Khương Thù ngước mắt nhìn năm người quen không hề bị thương dù đang trong tận thế, không kìm được máu hiếu chiến rục rà rục rịch trong người, cong môi cười xấu xa: "Xem ra tụi bây cũng có dị năng? Không bằng tới một trận?"

Nói xong, Khương Thù liền nâng tay lên, một lớp kim loại hiện ra bao ngoài thân thể, gã cười vô lại xấu xa. Tuy ngoài miệng nói "tụi bây" nhưng tầm mắt lại chỉ đặt trên người Nhϊếp Tiêu.

Nhϊếp Tiêu nhìn tình cảnh này, không khỏi nhíu mày.

Ninh Phong bên cạnh vừa nghe lời thoại quen thuộc này liền nhịn không được ôm đầu kêu rên. Nếu bọn họ thật đánh nhau, chẳng phải lại phải đợi đến đất trời đen kịt sao.

"Đến, đến, tên bệnh xà tinh này lại đến nữa rồi!"

Quả nhiên, dù tận thế đã đến cũng không thể sửa được cái thói vừa gặp đã hẹn đánh của tên Khương Thù mắc bệnh xà tinh này.

Võ Văn Kỳ cũng không muốn dây dưa để lỡ chuyện đi tìm em gái, lập tức lên tiếng dàn xếp: "Khương Thù, giờ tụi tao đang có việc gấp, chờ tụi tao làm xong rồi sẽ lại thay nhau lên đánh cho mày thích."

Nói chung chính là một câu "không rảnh".

Nói rồi, bọn Võ Văn Kỳ liền chuẩn bị rời đi. Nhϊếp Tiêu cũng bước theo, tuy dị năng của Khương Thù cũng có vẻ có chút ý nghĩa, nhưng cũng không ý nghĩa bằng bảo bối thối nhà anh.

Khương Thù bị làm lơ có chút khó chịu, giơ tay liền khống chế một cột kim loại cao to bên đường, "rầm" một tiếng, cột chỉ đường bị bẻ gãy cắm xuống mặt đường xi măng, chặn đường bọn Nhϊếp Tiêu.

Bọn Nhϊếp Tiêu thấy thế liền trầm mặc hai giây, sau đó mặt không đổi sắc tránh cột chỉ đường, tiếp tục tiến về phía trước, không thèm quan tâm Khương Thù.

Triệt để làm lơ tên bệnh xà tinh.

Khương Thù: "..."

Tao không có sĩ diện hả.

Khương Thù bực mình, bệnh xà tinh lại phát tác. Gã hút hết vật kim loại xung quanh mình tới, từng cái từng cái nện xuống con đường trước mặt bọn Nhϊếp Tiêu. Tiếng vang cực lớn dẫn tới ngày càng nhiều tang thi tiến lại đây, dù là Nhϊếp Tiêu cũng không nhịn được co rút khóe mắt.

Lúc này Võ Văn Kỳ cũng không khỏi văng tục, quay đầu lại mắng to: "Khương Thù, mẹ mày thằng ngu!"

Bất tri bất giác bọn họ đã bị tang thi bao vây. Tầng tầng lớp lớp tang thi rậm rạp chằng chịt vọt tới chỗ bọn họ, phong tỏa đường xung quanh kín kẽ đến nước chảy cũng không lọt.

Bị ép đến mức này, bọn Nhϊếp Tiêu cũng không thể không sử dụng dị năng để gϊếŧ tang thi. Mỗi lần một dị năng đặc sắc phóng ra, mắt Khương Thù liền không nhịn được sáng lên một phần.

"Nếu không đi được vậy không bằng đánh một trận đi?"

Khương Thù nhìn lưỡi đao gió trong tay Nhϊếp Tiêu, cực kỳ nóng lòng muốn thử, nhìn dị năng trong tay từng người, lại thấy dị năng nào cũng muốn thử một lần.

Ninh Phong điều khiển ngọn lửa trong lòng bàn tay, đốt tang thi quanh thân thành một thi thể khét lẹt, thối đến không chịu nổi, không nhịn được tức miệng mắng to: "Còn đánh cái khỉ, không thấy nhiều tang thi vậy hả!!!"

"Thằng thần kinh mày sớm muộn cũng có ngày bị tang thi gặm không còn mẩu xương!"

Khương Thù bị mắng cũng không chịu yên, da được bọc kim loại nên cơ bản chẳng sợ tang thi gặm, không chút sợ hãi đánh về phía Nhϊếp Tiêu.

Nhϊếp Tiêu không còn cách nào, chỉ có thể xoay tay lại ứng chiến.

Thấy cảnh này, dù là người nhã nhặn như Đoạn Ôn Du cũng không nhịn được đẩy kính, thấp giọng mắng một câu "Đệt".

Vào giờ phút này, không ai chú ý đến nét mặt Bạch Mân. Thanh niên tái nhợt nhưng xinh đẹp nhìn từng vị dị năng giả tại đây, khóe miệng càng lúc càng cong lên.

Trong con ngươi đen nhánh lập loè sự hưng phấn.

***

Mà lúc này, đám Tiểu Ngũ Nhất dưới sự trợ giúp của lão hổ lớn đã nhanh chóng thuận lợi tiến vào nội thành thành phố Phong, thẳng tiến đến nhà Võ Văn Vũ.

Võ Văn Vũ mở cửa nhà, bước vào liền nhạy bén phát hiện có vết tích đã từng có người trở lại, nhất thời kinh hỉ tột cùng.

Trên bàn phòng khách còn có gói đồ ăn đã xé ra, thức ăn thừa bên trong vẫn còn rất mới, hiển nhiên người kia cũng chỉ mới trở về gần đây.

Tiểu Ngũ Nhất cũng bắt được mùi vị quen thuộc của ba ba trong không khí, chợt kinh hỉ kích động nhảy dựng lên.

"Ba ba tôi cũng đã tới!"

"Tất cả mọi người đều trở về!"

Nghe lời này, tất cả mọi người không nhịn được vui mừng thay Võ Văn Vũ và Tiểu Ngũ Nhất. Người nhà có thể trở về bình an quả thật chính là tin tức tốt đẹp nhất, may mắn nhất trong thời tận thế này.

Nhưng mà vấn đề cấp bách hiện tại là bọn Nhϊếp Tiêu đã đi đâu. Nếu cứ vậy bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Tạ Quân quyết định thật nhanh: "Tìm! Nhất định lúc này còn chưa đi xa."

"Thế nhưng nơi này lớn như vậy thì tìm theo hướng nào?"

Có người không nhịn được phát ra câu hỏi thực tế, khiến Tạ Quân nghẹn họng.

Tiểu Ngũ Nhất nghe thấy lời này liền đột ngột nhanh trí nhào tới chiếc bàn bên cạnh, lấy một túi thức ăn bên trên đưa đến trước mũi lão hổ lớn.

"Tướng Quân, ngửi kỹ nha, nhớ mùi vị trên đây chưa?"

"Mang tao đi tìm ba ba!"

Lão hổ lớn: "..."

Hổ lạc đồng bằng bị cho là chó.

Mọi người: "..."

Tiểu lão đại, trâu bò.