Chương 21: Ngũ Nhất tiếp tục tiến về phía trước

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló, đội ngũ vừa to ra vừa nặng thêm lại khởi hành, đi về phía trung tâm thành phố Sơn.

Nhưng mà, chân trước họ vừa rời đi, chân sau liền có một con tang thi từ đâu mò đến, vượt núi băng đèo như cái xác không hồn bước tới ngọn núi sau trường học.

Hai hốc mắt đen kịt không thấy đáy, chỉ thấy nó như ngửi được mùi, đào xác Mạnh Quang Diệu hôm qua bọn Tiểu Ngũ Nhất chôn trong đất bùn ra.

Móng tay sắc nhọn từ xanh trắng chuyển sang đen, cắm thẳng vào đầu Mạnh Quang Diệu, lục khuấy lung tung bên trong, sau đó móc ra một viên hạch dị năng trong suốt màu xám tro.

Thăm dò viên hạch dị năng này xong, tang thi lại đứng lên, rập khuôn máy móc đi về một phía chẳng biết hướng về đâu.

Tất cả những việc này, đám Tiểu Ngũ Nhất hoàn toàn chẳng biết gì.

***

Vào giờ phút này, phương bắc nước Hoa.

Rốt cuộc bọn Nhϊếp Tiêu cũng đã tới Cáp Nhĩ Tân, cũng hội hợp với Đoạn Ôn Du và Ninh Phong ở sân bay. Xa lâu gặp lại, thấy được các chiến hữu bình an vô sự, trái tim tất cả mọi người đều có chút kích động khó mà dùng lời diễn tả.

Ninh Phong nhìn ba người Nhϊếp Tiêu, kích động đến nước mắt tràn mi, xông lên tặng một cái ôm to. Nhϊếp Tiêu nhanh tay lẹ mắt tránh ra, nhường cho Võ Văn Kỳ phía sau hưởng thụ đãi ngộ xa hoa được nước mắt nước mũi chùi đầy thân.

"Hu hu hu rốt cuộc lão đại mấy người cũng tới, ai nha? Tại sao là Văn Kỳ Kỳ, thôi, hu hu hu rốt cuộc mấy người cũng đã tới, Đoạn Ôn Du, ngày nào anh ta cũng nô dịch tôi!!!"

Võ Văn Kỳ co rút khóe mắt, chợt nhịn không được, trực tiếp tặng cho sọ não Ninh Phong một nắm đấm thép đầy thân thiết, trên đầu Ninh Phong nhất thời sáng lên một cục u hồng hồng.

Ninh Phong: QAQ Không sai, vẫn là mùi vị quen thuộc này.

Tiêu Nghiên không nhịn được đứng một bên che miệng cười.

Đoạn Ôn Du: "..." Tên đần.

Thật ra trong lòng mấy người khác cũng rất kích động, nhưng cũng không biểu lộ hết ra ngoài như Ninh Phong, phương thức biểu đạt cũng tương đối hướng nội. Đoạn Ôn Du tiến lên trước, đơn giản ôm ba người Nhϊếp Tiêu một cái.

Nhϊếp Tiêu nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong không bị thương gì, bấy giờ tâm mới triệt để yên lòng, nhìn phía sau hai người như mơ hồ hình thành căn cứ, không nhịn được vỗ lưng Đoạn Ôn Du, cười nhạt nói: "Đều ổn là tốt rồi. Trong khoảng thời gian này, làm khó anh chăm sóc Ninh Phong rồi!"

Đoạn Ôn Du cũng cười cười: "Còn tạm."

Ninh Phong nghe được, nhất thời oan ức đến rơi nước mắt tại chỗ, quạo lên thề phải vạch trần bộ mặt thật của Đoạn Ôn Du: "Lão đại, anh ta không chăm sóc em, ngày nào anh ta cũng nô dịch bắt nạt em!!!"

Nhìn một màn náo loạn trước mắt, Tiêu Nghiên và Võ Văn Kỳ đứng một bên đều cười rộ lên, ngay cả Tiểu Mạc Diệp cũng không nhịn được che miệng cười trộm.

Lúc này Ninh Phong mới chú ý tới thằng bé bên cạnh Tiêu Nghiên, nhất thời đầu đầy dấu chấm hỏi, gào to: "Má ơi, chị Nghiên với Văn Kỳ Kỳ thế mà đã có đứa nhỏ lớn vậy rồi sao?"

Nhϊếp Tiêu và Đoạn Ôn Du: "..."

Vớ vẩn.

Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên bỗng dưng bị chọc đỏ mặt, sau đó nhanh chóng tách ra, cùng nhau bước ra xa, ai cũng không nhìn ai. Tiểu Mạc Diệp nhìn hai người lớn bên cạnh, ngơ ngác.

Nhìn tình cảnh này, ba người Nhϊếp Tiêu, Đoạn Ôn Du và Ninh Phong đều không hẹn cùng bày ra [mặt không hề cảm xúc.jpg].

A, cần nắm chặt gấp.

Mà lúc này, bọn La Vân Hải đồng hành cùng bọn Nhϊếp Tiêu cũng đã thuận lợi hội hợp với bộ đội bên Ngô Khánh Phong.

Thiếu tướng Ngô Khánh Phong biết được tình huống biên thành, viền mắt chợt đỏ lên, cuối cùng ngàn lời vạn chữ đều chỉ hóa thành một động tác đơn giản, nặng nề vỗ lên bả vai La Vân Hải: "Có các cậu còn sống, là tốt rồi!"

La Vân Hải cũng không khỏi lau nước mắt, âm vang mạnh mẽ chào một cái.

Trao đổi một hồi, Ngô Khánh Phong cũng biết ba nhân vật mạnh mẽ Nhϊếp Tiêu, ngẩng đầu nhìn lại Đoạn Ôn Du và Ninh Phong một mặt thoải mái, chỉ cảm thấy duyên phận tuyệt không thể tả. Lập tức đi qua, chủ động chào hỏi ba người Nhϊếp Tiêu một phen.

Cuối cùng, đề tài không khỏi dẫn đến hướng đi về sau của mấy người Nhϊếp Tiêu. Nhϊếp Tiêu cũng không giấu gì việc này, nói thẳng: "Chúng tôi chuẩn bị đến thành phố Phong, sau còn định đi thành phố Vân."

Ngô Khánh Phong nghe khoảng cách trời nam đất bắc này, không khỏi hơi kinh ngạc: "Xa như vậy sao? Các cậu thật sự phải trở về sao?"

"Ở đó có người rất quan trọng với chúng tôi."

Nhϊếp Tiêu mỉm cười nhìn Ngô Khánh Phong, trong mắt lộ ra kiên định không thể nghi ngờ, không chút sợ hãi, cứ như con đường phía trước chẳng có chút chông gai xóc nảy nào.

Ngô Khánh Phong quay đầu nhìn lại những người khác, đối mặt với những ánh mắt cho thấy sự kiên định này, lời muốn giữ lại bị nghẹn chặt ở cổ họng, bất giác sờ sờ ngực túi, khóe miệng lộ ra nét đắng chát. Nếu đổi thành người quan trọng nhất của hắn vẫn còn, hắn cảm thấy, hắn cũng sẽ không sợ gian nan hiểm trở phía trước.

"Nói đến việc này, thiếu tướng Ngô, có lẽ chúng tôi phải hỏi mượn anh một thứ!" Đoạn Ôn Du gọi tỉnh Ngô Khánh Phong đang đột nhiên rơi vào hồi ức, đẩy mắt kính, mỉm cười nhìn đối phương. Hiện tại sân bay đã được bộ đội tiếp nhận, do đó, có vài thứ bọn họ cần phải hỏi qua một chút, lễ phép vẫn phải có.

Ngô Khánh Phong đối diện với Đoạn Ôn Du – đại công thần đã giúp bọn họ dựng căn cứ, tất nhiên sẽ không từ chối, sảng khoái nói: "Cậu cứ nói, chỉ cần chúng tôi có thì sẽ cho cậu mượn ngay!"

"Thật ra cũng không phải vật hiếm lạ gì, sân bay nào cũng có, chỉ là một cái khung máy bay mà thôi." Đoạn Ôn Du cực kỳ khiêm tốn cười cười, cứ như đang nói chuyện ăn cơm hằng ngày.

Ngô Khánh Phong không nhịn được hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

"Ngài đừng cho rằng chúng tôi sẽ dùng hai chân đi về đấy chứ!" Ninh Phong nhìn biểu tình của Ngô Khánh Phong, chỉ cảm thấy mình đoán đúng chân tướng rồi, bĩu môi: "Xa như vậy mà đi bộ về thì thiếu nữ cũng đã thành đàn bà!"

Ngô Khánh Phong: "..."

Trách tôi kiến thức hạn hẹp.

Trước đó, sở dĩ Đoạn Ôn Du và Ninh Phong muốn ở lại sân bay trông giữ mà không đi, phần lớn cũng là vì nhìn trúng máy bay trong này. Không thì khoảng cách từ bắc tới nam xa như vậy, đi đến tháng năm nào mới tới chứ!

Biết được năm người đang ngồi đây người nào cũng là nhân tài lên trời xuống đất gì cũng làm được, Ngô Khánh Phong hoàn toàn mất bình tĩnh, vội vã mở một cuộc họp ngắn gọn với các đồng chí cùng căn cứ. Sau đó cầm đáp án, ưỡn ngực nghiêm mặt bước tới.

"Chuyện kia, máy bay tất nhiên có thể mặc cho các cậu dùng, nhưng các cậu có thể dẫn người của chúng tôi theo, dừng lại ở thủ đô rồi thả bọn họ xuống một chút được không?" Mặt Ngô Khánh Phong có chút đỏ lên, ngượng ngùng nói. Nếu phải xét đến cùng, thiết bị trong sân bay vẫn phải dựa vào sự bảo vệ của đám Đoạn Ôn Du mới có, bọn họ căn bản không có tư cách đưa ra yêu cầu.

Ngô Khánh Phong cũng sợ bị từ chối, liền vội vã bổ sung: "Chủ yếu là hiện tại mạng lưới truyền tin của cả nước đều đã tê liệt, chúng tôi muốn đến thủ đô xem tình hình. Nếu như có thể liên lạc được với quân đội thủ đô tất nhiên là tốt nhất."

Nghe lời cầu khẩn chân thành của Ngô Khánh Phong, mấy người Nhϊếp Tiêu nhìn nhau, sau đó không chút dị nghị liền đồng ý: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi chuẩn bị một chút đi, ít ngày nữa sẽ lập tức xuất phát!"

Ngô Khánh Phong nghe được như vậy, nhất thời vui vẻ.

Sau đó, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn.

***

Vào giờ phút này, thành phố Sơn.

Đám người Tiểu Ngũ Nhất đã thuận lợi tiến vào nội thành, cũng lần lượt đi dò hỏi nhà của mấy bạn học trong thành phố Sơn, nhưng làm người tiếc nuối chính là người nhà của bọn họ đều đã biến thành tang thi, hoặc, chỉ ở nhà để rồi lại bị tang thi xé nát.

Mấy bạn học phút chốc mất người thân, bi ai khổ sở đến không thể nào kiềm chế.

Lòng đầy hi vọng đi tìm, thời khắc cuối cùng lại bị hiện thực xé nát.

Cảm xúc đau xót bi ai bỗng nhiên bao trùm lên tất cả mọi người.

Nhưng mà, đây vẫn chỉ là bắt đầu.

Những cuộc tìm kiếm sau này, cũng có thể sẽ có một kết cục như thế. Nhớ đến đây, tất cả mọi người không nhịn được rơi nước mắt, ngay cả Võ Văn Vũ luôn luôn lạc quan tích cực cũng không nhịn được trầm mặc.

Không ai biết, hiện tại điều bọn họ đang tìm rốt cuộc là người thân còn sống, hay là thi thể đã chết, hay lại có thể là một đầu xác chết di động không chút cảm xúc.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn mọi người trầm mặc, cũng không biết nên an ủi ra sao. Luống cuống vặn vẹo ngón tay, đột nhiên cũng bắt đầu nhớ tới Nhϊếp Tiêu chẳng biết đang ở nơi nào.

Cuối cùng, vẫn là bọn Tạ Quân thấy khó chịu, lớn tiếng đánh thức tất cả mọi người. Từ nhỏ bọn họ đã là cô nhi, cha nuôi thu dưỡng bọn họ cũng đã sớm qua đời từ lúc bắt đầu tận thế, bọn họ cũng cảm nhận được thống khổ không gì sánh bằng, nhưng lúc này vẫn lạc quan vẫn tích cực sống sót, vậy sao những người khác lại không thể?

Viên lão hiệu trưởng cũng phấn chấn lên, sốc lại tinh thần, tạm thời không suy nghĩ thêm về việc một nhà con mình rốt cuộc đã ra sao, cổ vũ tất cả mọi người.

"Mặc kệ cuối cùng chúng ta có thể tìm được hay không, ngay lúc này, chúng ta đều là người nhà của nhau."

Tiểu Ngũ Nhất nghe được lời này không nhịn được gật đầu nặng nề, hai cái tay nhỏ bé chia ra kéo tay Tạ Quân và Võ Văn Vũ bên cạnh, kiên định lấy Viên lão hiệu trưởng làm vua cổ động.

"Đúng đó đúng đó, bây giờ chúng ta chính là người một nhà!"

Nói rồi, Tiểu Ngũ Nhất lại đặt tay Tạ Quân và Võ Văn Vũ vào cùng một chỗ, giơ lên cao, như là hoàn thành nghi thức gì đó liên quan đến dắt tay, nhất thời khiến Tạ Quân và Võ Văn Vũ đỏ cả mặt, nhanh chóng rút tay mình ra.

Tiểu Ngũ Nhất bị phản ứng này làm mơ hồ, nhìn trái nhìn phải, nhìn hai gương mặt đỏ ửng, không nhịn được nghiêng đầu cảm thấy kỳ quái.

Chít?

"Em gái Tiểu Vũ, Tiểu Quân Quân, hai người bị sao vậy? Bây giờ chúng ta là người một nhà rồi đó!"

"Mới không thèm là người một nhà!"

"Mới không thèm là người một nhà!"

Tạ Quân và Võ Văn Vũ gần như trăm miệng một lời, sắc đỏ leo lên cả khuôn mặt, vô tình tầm mắt chạm phải đối phương liền nhanh chóng hoang mang đảo qua một bên.

Hamster nhỏ chợt không biết phải làm sao, mặt đầy vô tội.

Những người khác bị chuyện này xen vào, nhất thời cười nghiêng ngả, không khí trầm lắng lập tức bị quét sạch sành sanh. Mấy bạn học ở thành phố Sơn cũng chấn chỉnh tinh thần, tuy họ đã mất đi người nhà từng có, thế nhưng có vẻ trước mắt bọn họ đã có người nhà mới rồi.

Con đường tương lai, tất nhiên sẽ không cô đơn.

Tất cả mọi người chỉnh lại tâm tình một chút, ngẩng đầu nhìn về phương bắc.

Trạm tiếp theo, chính là thành phố Phong.

Đối với chuyến đi này, Tiểu Ngũ Nhất và Võ Văn Vũ đều có chút sốt sắng kích động rồi bắt đầu thấp thỏm, chỉ vì bọn họ có khả năng sẽ nhanh chóng gặp lại ba ba và anh trai.

Thành phố Phong là nhà Võ Văn Vũ và Võ Văn Kỳ, tất nhiên bọn Nhϊếp Tiêu sẽ tới.

"Tiến lên! Thành phố Phong!"

Tiểu Ngũ Nhất như không thể chờ đợi được nữa liền lôi kéo Võ Văn Vũ ra ngoài cửa, kế đó còn chưa đυ.ng tới cửa đã bị Tạ Quân nhanh nhẹn xách về.

Tạ Quân chỉ vào sắc trời bên ngoài, tàn nhẫn vô tình nói:

"Muộn rồi, mai lại đi tiếp."

Nói xong, Tạ Quân liền không khách khí lấy chút đồ ăn ra khỏi balô dâu tây của Tiểu Ngũ Nhất. Lúc này balô của tất cả mọi người đều cần bổ sung hàng.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn "một đại gia đình" đột ngột biến lớn này, xoa xoa hai má trên khuôn mặt nhỏ của mình, vui vẻ biến thành đau lòng.

Ai, ba ba, bảo bảo khó khăn quá.

*

Đêm xuống, mọi người thay phiên gác đêm.

Tiểu Ngũ Nhất không cần gác đêm, liền nhắm mắt lại làm bộ ngủ, sau đó dùng ý thức tiến hành gieo trồng trong nửa không gian non nước kia. Lấy những hạt giống đã thu hoạch được ở thôn trang nhỏ ra, tất cả đều được chuyển từ ngăn chứa đồ sang không gian non nước, rải vào mấy ô vuông đất đai màu mỡ kia.

Tiểu Ngũ Nhất sâu sắc cảm nhận được nuôi gia đình không dễ, nay quyết định bắt đầu từ bây giờ cậu sẽ tay làm hàm nhai.

Nhưng mà hạt giống vừa rải xuống chưa được vài giây, trên đất đã hiện ra mầm non xanh mơn mởn.

Một màn như thế, làm hamster nhỏ sợ ngây người.