Chương 20: Ngũ Nhất nắm giữ lực lượng không gian

Tiểu Ngũ Nhất trói Mạnh Quang Diệu xong liền lập tức đến kéo vòng sáng trên cổ Khang Khang xuống, cậu bé khôi phục hô hấp, sắc đỏ trên mặt dần nhạt xuống.

Ngay sau đó, Tiểu Ngũ Nhất thả đám Tạ Quân ra, tiện tay kéo một cái, vòng ánh sáng liền mở. Nhưng mà mọi người còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì tình hình Khang Khang lại đột ngột chuyển xấu.

"Anh! Anh mau tỉnh lại!" Na Na sờ thấy thân Khang Khang nóng hổi, sợ đến khóc lớn.

Tạ Quân và Lưu Đại Sơn nhanh chóng đi qua, tiến hành cấp cứu cho Khang Khang, thế nhưng vẫn không thể giúp cậu bé tốt lên, gấp đến độ trán ai cũng đầy mồ hôi.

Cuối cùng, nghe được ngoài trường học truyền đến tiếng kêu của Võ Văn Vũ, Tạ Quân như đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng lấy tinh hạch trong người ra, nhét hết vào tay Khang Khang.

Dị năng sắp sụp đổ nay được bổ sung, trong nháy mắt Khang Khang liền dịu lại, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống.

Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, thở ra một hơi.

Chờ đoàn người Võ Văn Vũ tìm tới gian phòng nhỏ này, chỉ thấy một đám người đều vây quanh một bé trai, cả người đều có chút chật vật. Bên cạnh còn có một người đàn ông bị trói như lợn chết.

"Chuyện gì thế này?"

Nhìn bọn họ như đã trải qua một trận đại chiến, bọn Võ Văn Vũ không khỏi tò mò tiến lên, sau đó liền phát hiện trên người bọn họ đều có vết trói chặt, trong đó, cậu bé nằm chính giữa trên đất lại càng thương tích khắp người.

Mấy sinh viên y khoa nhanh chóng tiến lên khẩn cấp xử lý vết thương trên người Khang Khang, cũng được Tạ Quân căn dặn, cẩn thận không dám di động tinh hạch trong lòng bàn tay đối phương.

Mấy đứa Na Na vốn đang trông Khang Khang, nhìn thấy Thao Thao được ôm trong lòng hiệu trưởng Viên chợt mừng rỡ xông lên, kích động đến rơi lệ.

"Quá tốt rồi! Thao Thao cậu cũng không sao rồi!"

Mặt hiệu trưởng Viên đầy đau lòng nhìn mấy cái đầu nhỏ vây quanh người ông, trực tiếp ngồi xuống đất, để mấy đứa trẻ có thể giao lưu thuận lợi hơn.

Võ Văn Vũ nhìn vết trói trên người Tiểu Ngũ Nhất cũng xót chết rồi, vết thương đỏ tươi hiện lên trên da thịt trắng nõn, nhìn mà phát sợ.

"Tôi không đau! Em gái Tiểu Vũ!" Tiểu Ngũ Nhất an ủi ngược Võ Văn Vũ, lại tranh công tự nói: "Là dũng sĩ hamster nhỏ và mọi người cùng nhau đánh người xấu!"

"Gọi cô!" Võ Văn Vũ cầm thuốc mỡ cẩn thận thoa giúp thiếu niên nhỏ, còn cái gì mà dũng sĩ hamster nhỏ, cô chỉ cho rằng đó là lời đáng yêu nghe cho vui thôi.

Xử lý vết thương trên người Khang Khang và mọi người xong, ai cũng đã rõ đầu đuôi câu chuyện. Thông qua lời kể của Na Na và hai cậu bé khác, mọi người còn biết được tên Mạnh Quang Diệu không bằng heo chó này lại còn là giáo viên trong trường.

Thời điểm tận thế phát sinh, Mạnh Quang Diệu dựa vào dị năng của mình, nhốt hết toàn bộ người sống sót trong thôn vào trường, người trưởng thành biến thành nô ɭệ của gã, giúp gã vận chuyển vật tư, chỉ cần gã thấy khó chịu liền hành hạ đến chết hoặc tàn phế, mà đám trẻ con may mắn còn sống sót cũng đều bị gã nhốt lại, tùy ý tàn hại đùa bỡn.

Viên lão hiệu trưởng nghe đoạn quá khứ đầy bóng tối này xong, ghét cay ghét đắng Mạnh Quang Diệu, đồng thời cực kỳ đau lòng vì những gì bọn nhỏ đã phải chịu. Đặc biệt là khi nhìn thấy thi thể người trưởng thành và trẻ em chất đống sau núi, tất cả mọi người lại càng hận không thể phanh thây xé xác gã.

"Sao trong đội ngũ giáo viên lại có thể có cái loại không bằng súc sinh thế này chứ!" Viên lão hiệu trưởng là một người có ăn có học như vậy, bây giờ cũng không nhịn được tiến lên đạp mạnh Mạnh Quang Diệu hai phát: "Thằng súc sinh mày!"

Mạnh Quang Diệu lại như lợn chết không sợ nước sôi, không hề có ý tỉnh ngộ, khóe môi cong lên khát máu, tùy tiện cười lớn: "Hận tao, vậy nhanh gϊếŧ chết tao đi? Ông đây cũng chơi đủ vốn rồi. Trước tận thế tao đã sớm muốn làm vậy, đáng tiếc lúc đó đám phụ huynh đều nhìn chằm chặp, tao cũng chỉ dám lén lén lút lút kiếm mấy đứa nhỏ đến để giải nghiện! Ngày qua ngày tao đều nghĩ sao đám phụ huynh đó không chết hết đi, cuối cùng ai ngờ, tận thế thật sự đến, ha ha ha, không chỉ có phụ huynh chết gần hết, ông trời còn cho tao dị năng, không phải những đứa bé đó sẽ mặc tao chơi à ha ha ha!"

"Tận thế! Tận thế thật tốt!"

"Sau này tất nhiên là thế giới của dị năng giả, kẻ mạnh làm vua, vạn vật đều thành đồ bỏ*, ông đây có chơi chết mấy đứa nhỏ, mấy người lớn kia có thể làm gì được cơ chứ?"

(*Gốc là万物皆刍狗 – vạn vật chi sô cẩu. Ngày xưa lấy rơm cỏ tết thành hình chó dùng khi cúng tế, tế xong thì đem vứt đi. Sô cẩu là chó rơm.)

Mạnh Quang Diệu nói, trong mắt cả người đều lộ ra nét bệnh hoạn điên cuồng. Khiến bọn Na Na Thao Thao một bên sợ đến co rúm lại, chảy nước mắt ròng ròng.

Tạ Quân nghe lời này, lòng tràn ngập phẫn nộ không nhịn được, hai mắt đỏ ngầu, một đấm mạnh mẽ đập tới, đánh đến miệng Mạnh Quang Diệu chảy đầy máu, răng cũng rơi mất bảy tám chiếc.

"Súc sinh!"

Mạnh Quang Diệu bị đánh nói không nên lời, khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười khẩy, chết cũng không hối cải.

Mà ở đây, ngoại trừ Tạ Quân, Lưu Đại Sơn và Võ Văn Vũ là dị năng giả, những người khác đều là người bình thường, lời này quả thật đã tạo cho mọi người một bóng ma không nhỏ.

Nếu dị năng được người như Tạ Quân và Lưu Đại Sơn nắm giữ, ấy là chuyện tốt cho người và cho cả thế giới, nhưng nếu bị người cùng hung cực ác như Mạnh Quang Diệu nắm giữ, vậy tận thế này sẽ thật sự trở thành thiên đường cho họ muốn làm gì thì làm.

Phóng tầm mắt ra toàn thế giới, không biết tận thế và dị năng còn cổ vũ cho bao nhiêu người xấu kiêu ngạo nữa.

Mọi người hơi ngẫm lại, lập tức cảm thấy không rét mà run.

Nếu tương lai thật sự như lời Mạnh Quang Diệu, vậy thế giới này thật sự đen tối, thật sự không thể thấy điểm cuối, người bình thường cũng hoàn toàn không có đường sống.

Nhìn thấy ánh mắt không ít bạn học đều bắt đầu hiện lên nét trầm mặc và sợ hãi, lúc này Viên lão hiệu trưởng liền đứng ra, ổn định tâm trạng giúp bọn nhỏ: "Chớ bị người xấu tẩy não, nhìn Tạ Quân, Đại Sơn, còn có Tiểu Vũ, mấy cậu vẫn cảm thấy sợ à?"

Tiểu Ngũ Nhất cũng lập tức giơ hai tay lên, an ủi mọi người: "Ba ba tôi có nói, phải làm bé ngoan! Tôi cũng là bé ngoan! Hamster ngoan là sẽ không cắn người lung tung! Thế nên tất cả mọi người không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ mọi người!"

Nghe thấy lời nói đáng yêu này, bóng tối trùm lên lòng mọi người được rửa đi không ít, sau đó nhìn về phía Mạnh Quang Diệu, ánh mắt cũng có thêm phần kiên định và căm hận.

Chung quy thì người tốt vẫn nhiều hơn người xấu.

Tạ Quân cũng mở miệng phụ họa, nâng tay liền đấm cho Mạnh Quang Diệu một quyền: "Ông già tao cũng nói tao phải làm bé ngoan! Thế nên đánh loại người như mày không cần thương lượng!"

Cuối cùng, mọi người cùng nhau bàn bạc xem nên xử lý Mạnh Quang Diệu thế nào, mọi người đều nhất trí rằng trực tiếp gϊếŧ chết quá lợi cho gã rồi, căn bản khó tiêu mối hận trong lòng.

Ngay lúc này, Lưu Đại Sơn đứng dậy, lạnh lùng căm hận nhìn Mạnh Quang Diệu vẫn cười kỳ dị, chết không hối cải, ngay cả người thành thật như hắn cũng không nhịn được sinh lòng ác độc.

"Để tôi làm đi, tôi có biện pháp bắt gã phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này."

Nói xong, Lưu Đại Sơn lấy ra một con dao cạo chẳng biết từ đâu, luyện trước trên cọc gỗ nhỏ, trực tiếp tước ra một tờ gỗ thô mỏng như cánh ve, có thể nhìn xuyên qua.

"Tuyệt kỹ cha già nhà tôi truyền lại."

"Tôi còn chưa thử tước người đâu."

Mọi người: "..." Người thành thật bị chọc giận quả là đáng sợ mà.

Lúc này Khang Khang cũng đã hồi phục, có vẻ nhóc đã nghe được lời Lưu Đại Sơn nói, không để ý tới vết thương trên người, nhấc chân đi tới kéo góc áo Lưu Đại Sơn, ánh mắt nhìn Mạnh Quang Diệu ngập tràn căm phẫn: "Anh, có thể cho em làm với được không."

Khang Khang nói xong, Na Na và hai bé trai khác cũng đi tới, lòng đầy cừu hận.

Ngay cả Thao Thao nằm trong lòng Viên lão hiệu trưởng cũng giãy dụa muốn tham gia.

Viên lão hiệu trưởng vốn còn muốn khai thông tâm lý cho mấy đứa trẻ, thế nhưng nhìn vào tình huống trước mắt, có vẻ sẽ không có gì có thể giúp giải hận thù tốt hơn đâm kẻ thù. Lúc này đã là tận thế, nếu Mạnh Quang Diệu cũng đã nói thắng làm vua thua làm giặc, vậy còn kiêng kỵ đạo lý luật pháp làm gì nữa.

Chớ nói chi tội này đáng chết vạn lần.

Phanh thây xé xác cũng không có gì đáng tiếc.

Nghĩ như thế, Viên lão hiệu trưởng nâng tay giao Thao Thao cho Lưu Đại Sơn ôm. Lưu Đại Sơn một tay ôm lấy Thao Thao, dẫn theo mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi, Tạ Quân thì lại kéo Mạnh Quang Diệu, đoàn người cùng ra sau núi.

Những người khác muốn xem cũng đi theo.

Cuối cùng, âm thanh xin tha hối hận đầy thảm thiết vang lên, luẩn quẩn trên bầu trời sau núi, tạ tội với tất cả thôn dân trưởng thành và đám trẻ vô tội chết thảm.

Xử lý Mạnh Quang Diệu xong, mọi người liền trở về.

Viên lão hiệu trưởng đã lớn tuổi nên ở lại cùng các bạn học nữ, không đi xem náo nhiệt, nhưng chỉ cần nghe qua tiếng kêu thảm thiết kia cũng đã có thể tưởng tượng được nhất định tình cảnh ở đó vô cùng máu me. Đang định đi xem mấy đứa nhỏ có bị dọa hay không, kết quả đứa nào đứa nấy đều đã sớm thϊếp đi trong lòng người lớn từ lúc nào.

Thù hận tích tụ giữa chân mày tản đi, ngủ trầm trầm an ổn, phảng phất đã rời xa tất thảy hắc ám và tội ác, vẫn mang dáng vẻ không buồn không lo, ngây thơ đáng yêu như thuở ban đầu.

Viên lão hiệu trưởng nhìn thấy không khỏi vui mừng cười cười, viền mắt chợt ẩm ướt, không nhịn được ôn nhu sờ sờ đầu bọn nhỏ.

Trái lại, mấy nam sinh đi theo tham gia trò vui sắc mặt trắng bệch, bước chân cũng có chút lung lay. Một nam sinh trong đó ưỡn người nghiêm mặt tiến đến chỗ Viên lão hiệu trưởng, mặt như đưa đám: "Hiệu trưởng, thầy có thể khai thông tâm lý cho em không, em thấy có thể đêm nay em sẽ gặp ác mộng."

"..."

Viên lão hiệu trưởng nhìn nam sinh trước mắt, cực kỳ ghét bỏ: "Trước đó lúc tính trốn ngủ không phải lá gan còn rất lớn sao?"

Bạn học nam bị nhớ kỹ QAQ: "..." Em sai rồi.

Vừa nãy Tiểu Ngũ Nhất cũng đi theo xem, tuy hình ảnh có chút máu me, nhưng chỉ cần nhớ lại những chuyện Mạnh Quang Diệu đã làm, cậu liền không thấy sợ chút nào, lại dựng thẳng hai ngón tay út đáng yêu, hưng phấn chia sẻ với Viên lão hiệu trưởng: "Ông hiệu trưởng, Đại Sơn Sơn rất lợi hại nha, con đếm một chút, gọt tổng cộng 2.300 dao tên bại hoại kia mới chết nha. Con không đếm sai đâu!"

Lưu Đại Sơn ngượng ngùng sờ mũi một cái, khiêm tốn nói: "Cũng tạm."

Đám người Viên lão hiệu trưởng: "..."

Gặp chuyện của Mạnh Quang Diệu thế này, hành trình liền bị chậm lại, nhìn sắc trời đã dần tối, mọi người không thể không ở lại trường tiểu học một đêm trước.

Vì cơ bản Mạnh Quang Diệu đã tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ tang thi trong thôn, đêm nay xem như yên tĩnh. Mọi người cẩn thận lục soát trường học một chút, phát hiện toàn bộ vật tư trong thôn dưới núi gần như đều được tập trung đến đây, ngay cả một số nông cụ trong nhà thôn dân cũng không được tha.

Cộng với những tinh hạch Mạnh Quang Diệu đã đào được, lúc này tất cả đều tiện nghi cho bọn Tiểu Ngũ Nhất. Chỉ là nhiều đồ như vậy mọi người cũng không thể chuyển đi, chỉ có thể đưa mắt nhìn Tiểu Ngũ Nhất, sau đó vờ than thở.

"Đáng tiếc, nhiều thứ tốt như vậy mà không mang theo được!"

Tiểu Ngũ Nhất nhìn mấy nông cụ và hạt giống thu hoạch được, đột nhiên nhớ tới ruộng đất màu mỡ đã được cày xới trong kho kho nhỏ của mình, sau đó ôm balô dâu tây của mình, mắt mong chờ nhìn mọi người nói: "Ờm... Vậy tôi liền thử xem balô của tôi đựng vừa không."

"Ừ, thử xem."

Sau đó, mọi người liền trơ mắt nhìn một chiếc máy tuốt lúa khổng lồ bị balô dâu tây nhỏ đớp một hơi thu vào hết.

"Có vẻ là balô của tôi rất vừa vặn!" Tiểu Ngũ Nhất ôm cục cưng dâu tây nhỏ, mặt đầy nghiêm túc lại chột dạ giả vờ nhìn sắc mặt mọi người.

Mọi người chỉ làm bộ kinh ngạc vỗ tay phụ họa.

"Oa, balô dâu tây thật là lợi hại!"

Hamster nhỏ thấy mọi người cũng không phát hiện liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn đám Tạ Quân bên cạnh tranh công, như là nói "nhìn nè, bảo bảo vẫn không bị lộ nha". Sau đó cứ tiếp tục vui sướиɠ quăng đồ vào balô dâu tây.

Bọn đàn em Tạ Quân: "..."

Ừm, tiểu lão đại vui vẻ là được.

Những người khác: "..."

Ừm, chúng ta đều là diễn viên chuyên nghiệp.

*

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tạ Quân phụ trách gác đêm đột nhiên nhớ tới một chuyện tương đối kì quái ban ngày, không nhịn được thuật lại cho Viên lão hiệu trưởng còn chưa ngủ.

"Lúc đó chúng tôi, dị năng của tôi và Đại Sơn đều bị cầm cố, chỉ có Khang Khang là không bị ảnh hưởng, bị trói còn có thể phát động dị năng."

Viên lão hiệu trưởng cẩn thận suy nghĩ một chút, liếc nhìn Khang Khang và mấy đứa trẻ khác đã ngủ say, mắt đong đầy hiền lành từ từ mở miệng nói: "Tôi nghĩ đây cũng là tính đặc thù của dị năng giả hệ tinh thần, Mạnh Quang Diệu là dị năng không gian biến dị, có thể trói buộc thân thể của tất cả mọi người, lại không thể trói buộc dị năng giả hệ tinh thần. Cũng như một câu nói rất hay, ngươi có thể trói được cơ thể ta, lại không trói được tinh thần đấu tranh của ta."

Tạ Quân nghe xong không khỏi tỉnh ngộ, sau đó liếc nhìn Tiểu Ngũ Nhất cũng đã ngủ, liền nhịn không được nhỏ giọng, nói: "Thật ra còn có chuyện này..."

Viên lão hiệu trưởng nghe xong, cũng không nhịn được kinh ngạc, liếc nhìn Tiểu Ngũ Nhất ngoan ngoãn nằm ngủ, suy tư một chốc, thử đoán: "Có phải là áp chế giữa dị năng giả cùng hệ không gian không? Đều liên quan đến năng lực không gian, lại giả sử như Tiểu Ngũ Nhất nắm giữ năng lực không gian mạnh hơn, toàn diện hơn, cao cấp hơn, như vậy, có phải những dị năng giả hệ không gian dưới nó sẽ không thể tạo ra thương tổn và ảnh hưởng với nó?"

Để kiểm tra khả năng này, Tạ Quân rón rén đi tới, vỗ nhẹ đánh thức Võ Văn Vũ cũng có dị năng hệ không gian, nói rõ ngọn nguồn một chút.

Võ Văn Vũ vừa nghe, nhất thời cũng cảm thấy hiếu kỳ, lập tức phối hợp, thả l*иg phòng ngự ra bao trên người mình. Tạ Quân quay người về, đánh thức Tiểu Ngũ Nhất từ trong mộng.

Thiếu niên nhỏ bị quấy rầy mộng đẹp ngồi dậy, mặt rất không vui bĩu môi, mắt mở không lên, âm thanh mềm mại rầm rì nói: "Làm gì vậy, bảo bảo buồn ngủ!"

Võ Văn Vũ tranh thủ lúc thiếu niên nhỏ chưa nằm xuống lại, nhanh chóng mở miệng.

"Tiểu Ngũ Nhất, ở đây có kẹo ngọt nè!"

"!"

Vừa nghe có kẹo ngọt, Tiểu Ngũ Nhất lập tức dụi dụi con mắt, bò lên đi đến chỗ Võ Văn Vũ, xung quanh tối thui khiến cậu không nhận thấy có gì khác biệt, trực tiếp đi xuyên qua l*иg phòng ngự của Võ Văn Vũ lấy được kẹo.

L*иg phòng ngự đối với cậu dường như là vô hình.

Tiểu Ngũ Nhất lấy được kẹo liền lập tức hấp tấp trở về ngủ: "Em gái Tiểu Vũ, chúc ngủ ngon!"

Nhìn vẻ mặt lúc ngủ của bảo bảo ngoan Tiểu Ngũ Nhất, trong một chốc, tất cả những người còn chưa ngủ đều không nén được khϊếp sợ trong lòng.

Tiểu lão đại, lợi hại!