Chương 22: Ngũ Nhất đã sắp tới thành phố Phong

Tiểu Ngũ Nhất bất chợt mở mắt ra trong đêm đen, nhìn trái nhìn phải nhìn những người bên cạnh một chút, sau đó co cả người chui vào túi ngủ, chui đến khi ủn lên một cái lều nho nhỏ phía dưới túi ngủ.

Thừa dịp tất cả mọi người đều không chú ý, Tiểu Ngũ Nhất thoáng động suy nghĩ, trực tiếp tiến vào không gian.

Cỏ xanh trời xanh, không gian như tranh sơn thủy.

Tiểu Ngũ Nhất ngồi xổm xuống cạnh thửa ruộng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn mầm mầm nhỏ xanh tươi đầy đất, không nhịn được vươn ngón tay chạm thử lá mầm non nớt, chỉ thấy mầm nhỏ bị chạm chợt rung lá lên, nháy mắt liền cao thêm mấy centimet.

Nhìn thấy một màn thần kỳ như thế, Tiểu Ngũ Nhất không khỏi kinh sợ tròn mắt, trong miệng phát ra âm thanh ngạc nhiên không rõ, không nhịn được cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của mình một chút.

Cậu phát hiện, hình như dũng sĩ hamster nhỏ lại có thêm một phép thuật mới rồi!

Để chứng thực điều này, thiếu niên nhỏ lập tức biến về hình dạng hamster nhỏ, sau đó đứng giữa những cây mầm xanh biếc, thò chân ra nhanh chóng chạy tới chạy lui.

Chỗ nó chạy qua, tất cả mầm cây đều nhanh chóng nở hoa kết trái bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Chạy vài vòng trên ruộng, hamster nhỏ thật sự mệt chết rồi, nhũn người ra bĩu môi nằm trên đất không muốn nhúc nhích, nhìn cọng cải xanh rũ xuống cạnh mép, không chút suy nghĩ liền trực tiếp "ah oạm" ngoạm một miếng.

Mùi hương ngọt thơm nhẹ nhàng khoan khoái khiến hamster nhỏ hạnh phúc nheo mắt, nhất thời đầy máu sống lại.

Đứng trên bờ ruộng, thả mắt thấy rau củ lương thực được mùa rải khắp nơi trên đất, hamster nhỏ không khỏi cảm động ngẩng đầu thả mắt nhìn hư không xa xa như nhìn thấy cái đầu to của Nhϊếp Tiêu, nghiêm túc nắm móng vuốt nhỏ lại thành quyền.

"Ba ba, ba không cần phải lo lắng bảo bảo không nuôi nổi nhà này nữa."

Cuối cùng, hamster nhỏ vất vả cần cù tự giác thu hoạch tất cả những cây đã trưởng thành, sau đó chuyển đến những ngăn tủ bên kia không gian để bảo quản tươi.

Làm xong mọi việc, hamster nhỏ liền biến lại thành hình người, ra khỏi không gian, về tới khối nhô lên trong túi ngủ nhỏ, sau đó từ từ chui đầu ra, nằm ngang lại, ngoan ngoãn ngủ.

Vì nuôi mọi người, hamster nhỏ thực sự đã bỏ ra quá nhiều.

*

Sáng hôm sau, Tiểu Ngũ Nhất bị mọi người đánh thức, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng khiến một đám xung quanh manh đến rối tinh rối mù.

Tiểu Ngũ Nhất chậm rãi tỉnh táo, nhớ tới chuyện trong không gian của mình tối hôm qua, chợt nâng hai má trên khuôn mặt nhỏ của mình, nhìn hai cái kho nhỏ trong mình một chút, thấy thành quả lao động không bị biến mất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hiểu rõ đây không phải là mơ, Tiểu Ngũ Nhất liền không ngừng vui vẻ, nâng khuôn mặt nhỏ rung đùi đắc ý, tóc ngủ bị loạn chỉa lung tung, vô cùng đáng yêu.

Võ Văn Vũ lập tức nhịn không được duỗi ma trảo xoa bóp: "A a a cháu tôi thật đáng yêu gào khóc-ing!"

"Rõ ràng tôi là anh!" Tiểu Ngũ Nhất che mặt nhỏ chạy trốn khỏi ma trảo, rất không vui khiếu nại.

Sáng ra mọi người đã thấy cảnh hai người tràn đầy sức sống như thế, nhất thời cũng cười cong mắt.

Đoàn người thoải mái thu dọn hành lý, ăn qua loa xong lại tiếp tục lên đường.

Bắt đầu tiến về thành phố Phong.

Đội ngũ lại có thêm Khang Khang Na Na và mấy người bạn nhỏ, hơn nữa còn có Tiểu Ngũ Nhất manh manh, toàn đội ngũ thoạt trông như một đại gia đình hợp lại thành một đoàn du lịch. Già trẻ thanh niên bé con, tất cả đều có đủ.

Trong đó, có vẻ như Tiểu Na Na thích theo đuôi Tiểu Ngũ Nhất nhất, ngay cả anh sinh đôi Khang Khang cũng bị lạnh nhạt.

Đối với việc này, Khang Khang ăn dấm mãi.

Tiểu Na Na cũng không biết vì sao mình lại thích gần gũi với Tiểu Ngũ Nhất, chỉ có thể nâng một bó hoa nhỏ tới an ủi Khang Khang ăn dấm, thân mật làm nũng: "Anh yên tâm, Na Na vẫn thích anh nhất, em chỉ cảm thấy ở cạnh anh Ngũ Nhất rất thoải mái, anh nhìn nè, hoa hoa đều nở rất đẹp!"

Khang Khang nhận bó hoa dụ dỗ của em gái, không được tự nhiên bĩu môi, trực tiếp vạch trần: "Anh thấy em chính là cảm thấy anh Ngũ Nhất đẹp trai nhất! Còn nói mình là hoa tiên tử, rõ ràng là hoa si!"

Na Na chợt cảm thấy trăm miệng cũng không thể bào chữa, lặng lẽ nhìn mặt Tiểu Ngũ Nhất, lặng lẽ đỏ mặt, dùng giọng cực nhỏ thì thầm: "Anh Ngũ Nhất vốn rất dễ nhìn nha, giống như vương tử điện hạ trong vương quốc tinh linh ấy!"

Mọi người nghe lời trò chuyện đáng yêu của hai anh em nhất thời cười ôm bụng.

Tiểu Ngũ Nhất cũng tai thính mắt tinh, dựng thẳng lỗ tai nhỏ, đứng xa vẫn nghe được tiếng thì thầm của Na Na, không nhịn được đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình, lần đầu nhận ra rằng trong mắt mọi người, hóa ra bộ dáng mình rất dễ nhìn.

Cậu vẫn luôn tưởng rằng phải cao to cường tráng như ba ba mới xem là đẹp trai.

Rốt cuộc đã có nhận thức chính xác về sắc đẹp, hamster nhỏ không nhịn được che khuôn mặt nhỏ hồng hồng xốp xốp của mình, có hơi thẹn thùng.

Nếu vậy, vậy chắc là ba ba cũng sẽ thích bộ dáng hiện tại của cậu đi...

Chít! Bảo bảo không chờ được nữa, muốn gặp ba ba.

***

Lúc này, sân bay Cáp Nhĩ Tân.

Bọn Nhϊếp Tiêu đã kiểm tra máy bay lần cuối xong, xác nhận chắc chắn không có vấn đề gì, tất cả liền sắp xếp thu dọn, chuẩn bị khởi hành.

Bên bộ đội cũng đã chọn ứng cử viên đến thủ đô xong, trong đó có cả thiếu tướng Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đến từ biên thành. Cũng lúc này bọn Nhϊếp Tiêu mới biết, hai người kia thế mà đều là dị năng giả.

Dị năng của Ngô Khánh Phong là "phi hoa", khoát tay liền có thể gom vô số cánh hoa hồng đỏ tươi ướŧ áŧ đến, dùng cánh hoa như lưỡi dao, từng cánh từng cánh đều rất sắc bén. Đặt cùng một chỗ với thân phận quân nhân của ông, có vẻ lãng mạn lại êm dịu, có thể nói danh xứng với thực – "Thiếu tướng phi hoa".

Dị năng của La Vân Hải lại là "hóa cát", có liên quan đến đất, chạm vào đất liền có thể biến đất thành dòng cát chảy, hung hiểm dị thường. Hắn cũng là dựa vào dị năng này mới có thể thuận lợi dẫn chiến hữu trốn thoát khỏi biên thành.

Đối với việc này, bọn Nhϊếp Tiêu vẫn chưa từng phát hiện dị năng của hai người cũng chỉ có thể cảm thán một câu "thâm tàng bất lộ".

Quả nhiên, người có thể sống sót trong mạt thế này ai cũng sẽ không phải là người bình thường.

Ngô Khánh Phong biểu diễn dị năng của mình, kỳ thực còn cảm thấy có chút không tiện, thế nhưng lúc tầm mắt chạm tới cánh hoa rơi vào tay mình, trong mắt liền không nhịn được toát ra một chút ôn nhu và hoài niệm.

"Đoán chừng dị năng này của tôi là do vợ tôi trên trời có thiêng giở trò, hại tôi một thằng đàn ông biến ra bụi hoa lòe loẹt này. Khi còn sống, cô ấy thích hoa nhất, nếu cô ấy vẫn còn, đoán chừng ngày nào cũng sẽ nháo đòi tôi tạo mưa hoa."

Ngô Khánh Phong cười nói, vành mắt chợt đỏ lên.

Giờ phút này, hoa rơi đầy trời, không có chút ẻo lả, chỉ có nhu tình vô tận trong con người sắt đá.

Bọn Nhϊếp Tiêu nhìn thấy cảnh này, không khỏi trầm mặc một lúc. Còn không biết tận thế này đã chia rẽ bao nhiêu người như thế, có thể sống, đã là một loại may mắn.

Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi lướt qua, đoàn người nhanh chóng lên máy bay, Nhϊếp Tiêu và Đoạn Ôn Du tiến vào buồng lái, trực tiếp lái máy bay bay về phía thủ đô.

Tiếng động cơ thật to, khiến tất cả mọi người đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Một chiếc máy bay chở khách to lớn, ngoại trừ bọn Nhϊếp Tiêu và Ngô Khánh Phong, thực tế còn vài người sống sót muốn đến thủ đô tìm người thân. Chỉ nhìn vào việc bọn họ dũng cảm đi tìm người, đám Nhϊếp Tiêu liền dẫn những người này theo cùng.

Nói lại thì cũng tiện đường, đưa một người cũng là đưa, đưa một đám người cũng là đưa.

Lúc này, Võ Văn Kỳ ngồi trong khoang hạng nhất, cầm gì đó trong tay, im lặng suy nghĩ.

Tiêu Nghiên bên cạnh không nhịn được tò mò mò qua xem, sau đó liền thấy trong tay đối phương nắm một cục đá nho nhỏ, thoắt biến thành cát, thoắt về lại đá.

Như là chơi đất sét, tùy ý nặn hình.

Dù là Tiêu Nghiên cũng không khỏi giật mình.

Võ Văn Kỳ ngượng ngùng cười cười, đè giọng, nói: "Vừa nãy không cẩn thận trộm dị năng La Vân Hải thành công. Hiện giờ tôi đang nghĩ xem dị năng hệ "thổ" của tôi có thể chơi ra gì nữa không."

"Anh đỉnh." Tiêu Nghiên dựng thẳng ngón tay cái.

Hai người nói nói, không lâu sau, Đoạn Ôn Du liền bước ra thay người với Võ Văn Kỳ. Võ Văn Kỳ vào buồng lái, trực tiếp ngồi xuống ghế phó lái.

Nhϊếp Tiêu nhìn biển mây xa xa, đối chiếu với đường bay Đoạn Ôn Du đã vạch sẵn, sau đó chợt nghe Võ Văn Kỳ mở miệng.

"Lão đại, anh nói xem, nếu không có mưa hoa, vậy tạo ra bão cát cho người ấy xem, được không?"

Nhϊếp Tiêu: "..."

Ngoài cabin, Tiêu Nghiên trò chuyện với Ninh Phong đột ngột hắt hơi một cái.

Ninh Tiểu Phong bên cạnh trực tiếp châm ngòi: "Chị, nhất định là Võ Văn Kỳ đang nói xấu chị với lão đại!"

Tiêu Nghiên: "..."

Đoạn Ôn Du không nhịn được gõ đầu Ninh Phong, cười mắng: "Đừng thêm phiền."

*

Mấy tiếng sau, máy bay thuận lợi bay tới sân bay vùng ngoại ô thủ đô. Tiếng động cơ thật to không ngừng đưa tới những đàn tang thi dù cho bọn họ vẫn chưa xuống máy bay. Đồng thời, đợt tiếng động lớn này cũng khiến những người may mắn còn sống ở thủ đô chú ý.

Nhϊếp Tiêu và Võ Văn Kỳ mặt không đổi sắc đối diện với đám tang thi trong phi trường, điều khiển cần lái, trực tiếp đâm tới, ép tang thi trượt xuống.

Nghe tiếng đập thân phi cơ bùm bùm bùm, Ninh Tiểu Phong dù cài dây an toàn cũng theo quán tính ngã trái ngã phải, trong lòng cũng sắp sụp đổ.

"Tôi chỉnh máy bay để nó chỉnh chết tôi luôn à!"

Đoạn Ôn Du không nhịn được sờ sờ đầu Ninh Tiểu Phong, vừa thương hại vừa đồng tình nói: "Đây không phải đã sớm nằm trong dự liệu sao! Có thể bình an hạ cánh đã là vạn hạnh, thực sự không được thì đổi chiếc khác!"

"Dù sao máy bay trong sân bay cũng nhiều."

Nghe lời nói mát của người đứng không sợ đau thắt lưng thế này, Ninh Phong tức đến đỏ mắt, nhìn tang thi bên ngoài hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Đều do lũ này cản đường!! Sau này ông đây nổ chết chúng nó."

"Ngoan, không khóc."

"Ô hu hu hu tôi không chịu nổi loại oan này!!!"

Những người khác cũng lần đầu tiên ngồi máy bay có quá trình hạ cánh đầy bất an thế này. Cũng may, cuối cùng vẫn dừng hẳn, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chết vì tai nạn đáp máy bay ấy à, quá vô dụng rồi.

Máy bay dừng hẳn, tấm thủy tinh trước buồng lái cũng đã nứt thành mạng nhện. Nhϊếp Tiêu và Võ Văn Kỳ đều rất thẳng thắn, không làm hoặc làm đến cùng, trực tiếp đánh nát tấm thủy tinh lao ra, sử dụng dị năng sau khi thăng cấp đánh gục đám tang thi.

Ba người Đoạn Ôn Du, Ninh Phong và Tiêu Nghiên cũng không rơi lại phía sau, bước ra cabin, đại khai sát giới gϊếŧ tang thi.

Bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đứng một bên nhìn mấy dị năng giả siêu đỉnh này, đáy lòng chấn động không thôi. Còn nói bọn họ giấu dị năng là không tốt, bây giờ nhìn lại, không tốt phải là mấy vị này mới đúng.

Ngay lúc tất cả mọi người đang chém gϊếŧ tang thi trong sân bay, đột nhiên ngoài sân bay có vài chiếc xe bán tải mang màu xanh quân đội chạy tới.

Anh em nhà binh súng thật đạn thật nối đuôi nhau bước xuống, tới cứu viện trước.

Bọn Nhϊếp Tiêu dùng máy bay bay xuyên qua vùng trời thủ đô gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn bọn họ không chú ý cũng khó. Mà trong thời kì tận thế này, có thể khởi động máy bay rêu rao bay qua bầu trời tất nhiên cũng không thể là kẻ đầu đường xó chợ.

Quân đội thủ đô gần như lập tức xuất động, đến sân bay tra tình hình.

Bọn Nhϊếp Tiêu nghe tiếng chém gϊếŧ bên ngoài, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, xa xa liền thấy sắc xanh khiến người cảm thấy thân thiết và an tâm.

Dưới nỗ lực hai bên, tang thi trong sân bay tạm thời bị quét sạch, nhưng vì tiếng động cơ của máy bay lúc trước quá lớn thế nên phương xa còn có lũ tang thi cuồn cuộn không ngừng kéo tới phía này.

Bất đắc dĩ, bọn Nhϊếp Tiêu cũng chỉ có thể từ bỏ sân bay bên này, trực tiếp lên xe bán tải của bộ đội, chạy về hướng căn cứ thủ đô.

Ninh Phong ngồi trên xe tải, không nhịn được nhìn lại sân bay, chỉ cảm thấy chuyến này thiệt thòi lớn. Nếu sau này không tìm được máy bay nguyên vẹn, bọn họ sẽ thật phải dùng chân xuôi nam.

Đối với việc này, Ngô Khánh Phong và La Vân Hải chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Việc đã đến nước này, mấy người Nhϊếp Tiêu cũng chỉ có thể theo đại bộ đội đến căn cứ thủ đô xem trước.

Nhạc Bằng Trình thân là đội trưởng dẫn dắt hành động lần này, chủ động giới thiệu với đám người Nhϊếp Tiêu, hai phe đều làm quen một lúc.

Thông qua lời kể của Nhạc Bằng Trình, bọn Nhϊếp Tiêu cũng đã hiểu tình huống hiện tại của thủ đô, không khỏi cảm thán thủ đô không hổ là trung tâm chính trị nước Hoa. Việc thành lập căn cứ và cứu viện còn tiến triển nhanh hơn bên Cáp Nhĩ Tân một bước.

"Đây là nhờ có thủ trưởng Hạ, không thì phỏng chừng giờ đã loạn thành năm bè bảy mảng." Nhạc Bằng Trình vừa vui mừng vừa cười khổ, thủ đô là nơi tập trung đông dân nhất trên cả nước, vì vậy mật độ tang thi cũng nghiêm trọng hơn những nơi khác.

Nhϊếp Tiêu nghe thấy ba chữ "thủ trưởng Hạ", không khỏi nhớ lại vị thường xuyên ló mặt trên truyền hình vệ tinh kia, nhân dân cả nước gần như không ai không biết.

Nhạc Bằng Trình cũng không giấu gì, trực tiếp gật đầu thừa nhận, giọng thoáng trầm trọng: "Chính là vị các cậu đang nghĩ, mà hiện tại, quốc gia chúng ta cũng chỉ còn mỗi một vị thủ trưởng này."

Nghe lời này, trái tim bọn Nhϊếp Tiêu đều đột ngột trầm xuống. Tận thế đến, hầu như tất cả những người đứng đầu bộ phận trung ương quốc gia đều ngã xuống, tạo ra thiệt hại và thảm họa lớn khó thể chấp nhận được.

"Sao lại như vậy."

Ngô Khánh Phong có chút không chịu nổi, không khỏi đỏ cả mắt. Từ nhỏ đã lớn lên dưới ngọn cờ nước Hoa, gần như không ai có thể tiếp thu sự thật như vậy.

"Hiện tại gần như tất cả mọi chuyện đều được đặt trên vai Hạ lão, thủ đô cũng chưa phải thật sự vững chắc, căn bản không có thời gian liên lạc với nơi khác. Có thể thấy các cậu, nhất định thủ trưởng Hạ cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ."

Nhạc Bằng Trình nói ra lời từ tận đáy lòng: "Đây đại khái là tin tốt nhất có được từ tận thế đến nay."

Không lâu sau, xe đã được lái vào quân khu thủ đô, sau khi được quét sạch thì giờ đây quân khu đã biến thành căn cứ người sống sót của thủ đô hiện tại.

Ngay lúc xe bán tải tiến vào căn cứ, rất nhiều người sống sót đều nhìn qua.

Kế đó, một khuôn mặt nhân dân cả nước ai ai cũng biết bước ra từ phía sau đoàn người.

Lão thủ trưởng Hạ đã lớn tuổi, bước đi có chút khập khiễng, được người đỡ đi về phía mọi người, mặt mỉm cười vui mừng nhìn đoàn người Nhϊếp Tiêu. Khuôn mặt hòa ái thân thiết, lộ ra dáng vẻ của người đã trải đời.

Tất cả mọi người nhìn lão thủ trưởng Hạ tiến về phía mình, chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ được đối phương đích thân tiếp đón bằng hình thức như vậy.

Ngô Khánh Phong và La Vân Hải cũng không nhịn được có chút kích động, thẳng người, làm ra động tác chào tiêu chuẩn nhất. Bọn Nhϊếp Tiêu không phải người trong bộ đội, không làm động tác này, nhưng đứng thẳng lưng để tỏ lòng tôn kính.

Ninh Phong đứng một bên nhìn lão thủ trưởng Hạ tóc bạc trắng, tâm cũng sinh lòng kính trọng. Lại nhìn giữa đuôi mày đối phương không bỏ được nét buồn rầu vì lo nước thương dân, Ninh Phong đột nhiên muốn làm ông lão này vui vẻ một chút.

Một câu nói lưu hành trên mạng bỗng hiện lên trong đầu, cậu gần như bật thốt ra.

"Thủ trưởng Hạ, người sống sót tại Cáp Nhĩ Tân xin gửi điện mừng* tới ngài! Chúc ngài an khang!"

(*Điện mừng: điện báo chúc mừng. Mình không để là "lời chúc mừng" vì từ "điện mừng" trong hoàn cảnh hệ thống liên lạc bị ngưng trệ thế này rất hay, ngày nay vẫn còn dùng, nhưng tất nhiên không phải điện báo như trước nữa. Và thường từ "điện mừng" này dùng trong ngoại giao chính trị.)

Bầu không khí nghiêm túc chợt bị phá vỡ trong nháy mắt, lão thủ trưởng Hạ nghe thấy lời nói dí dỏm này cũng hơi sững sờ, nhìn thiếu niên Ninh Phong tràn đầy sức sống, nhất thời cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười, mắt lộ nét từ ái.

Lo lắng giữa đuôi mày nháy mắt bị đuổi đi.

"Đã nhận được điện mừng."

*

Tin Cáp Nhĩ Tân đã dựng căn cứ quả thật là tin tức vui mừng nhất mà lão thủ trưởng Hạ nhận được trong những ngày này.

Mạng lưới thông tin cả nước đã bị tê liệt, thủ đô còn chưa được thu xếp xong, vô số chuyện đặt lên vai ông, cho dù ông có lo cho những địa phương khác thì cũng lực bất tòng tâm.

Bây giờ có thể thấy người chủ động đến đây liên hệ, ngay cả những người bình thường khác sống sót tại căn cứ cũng không khỏi cảm thấy phấn chấn và kích động.

Có những người sống sót từ Cáp Nhĩ Tân theo bọn Nhϊếp Tiêu đến thủ đô tìm người cũng may mắn trực tiếp tìm thấy người thân. Hình ảnh đoàn tụ khiến tất cả mọi người đều cảm động rơi lệ, cũng vẽ lên một vệt hi vọng cho tất cả mọi người.

Bọn Nhϊếp Tiêu và lão thủ trưởng Hạ trò chuyện một lúc, tiến hành trao đổi thông tin.

Dị năng của lão thủ trưởng Hạ, ai cũng biết.

Nhìn lại căn cứ có quy mô, có trật tự, không loạn, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, tất cả mọi người đều biết nguyên do sâu trong đó, cũng càng rung động vì lão thủ trưởng Hạ đã khổ cực.

"Kỳ thực tôi còn rất thích dị năng "truyền thanh" của tôi đấy, trước tận thế, tôi vẫn luôn sợ rằng giọng mình không thể truyền tới các cấp dưới, nhưng bây giờ tôi thật sự không còn phải sợ nữa rồi, xa hơn nữa mọi người cũng có thể nghe thấy giọng tôi nói." Lão thủ trưởng Hạ không nhịn được cười nói, mà lúc này, một sĩ quan đột nhiên tiến vào phòng.

Cho dù đang trò chuyện với bọn Nhϊếp Tiêu, lão thủ trưởng vẫn không quên dùng dị năng truyền lời, sắp xếp mọi chuyện trong căn cứ.

Thủ đô có thể có bộ dạng hiện tại, cũng không có gì bất hợp lí.

"Chỉ tiếc, âm thanh của tôi cũng chỉ có thể truyền đi trong phạm vi nhỏ này, không thể truyền tới chỗ xa hơn, không cách nào thu xếp nhiều chuyện hơn." Lão thủ trưởng Hạ nói, có chút tiếc nuối và thương cảm.

Giờ khắc này Nhϊếp Tiêu gần như kính nể Hạ lão từ tận tâm, nghe thấy lời này rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Kỳ thực ngài đã làm rất tốt."

Lão thủ trưởng Hạ đau buồn phát ra tiếng cảm thán, cũng không tiếp tục đề tài này, trái lại nhìn về phía đám Nhϊếp Tiêu, mỉm cười nói: "Vậy kế tiếp, các cậu chuẩn bị ở lại căn cứ sao? Hiện tại thế nhưng tôi có rất nhiều chuyện có thể sắp xếp cho các cậu làm đây!"

Thân phận dong binh của bọn Nhϊếp Tiêu đã lộ ra, nhưng lúc này lão thủ trưởng Hạ cũng không thèm quan tâm, trái lại trong thời kì này loại người tài ba có năng lực sinh tồn cực mạnh mới là lực lượng thiếu thốn nhất.

Tuy cũng rất muốn chia sẻ một ít gánh nặng thay Hạ lão, nhưng bọn họ vẫn không thể buông Võ Văn Vũ và Tiểu Ngũ Nhất ở phương xa, chỉ có thể lắc đầu từ chối.

"Ông Hạ, tụi con còn phải xuôi nam tìm người đây! Đợi khi tìm được sẽ lập tức về giúp ông." Ninh Phong thân thiết nói với lão thủ trưởng Hạ, sau đó liền không nhịn được lộ vẻ khổ sở: "Chỉ là có thể sẽ phải để ông chờ lâu, tụi con không có máy bay."

Lão thủ trưởng Hạ đã sớm nhìn ra tâm bọn họ không ở đây, cũng không cứng rắn giữ lại, cười nói: "Đến phía nam cũng tốt, vừa vặn có thể giúp tôi nhìn tình huống bên kia một chút, cũng hi vọng các cậu có thể thuận lợi tìm được người quan trọng của mình. Chuyện máy bay cũng không cần lo, để cảm ơn tin tốt từ Cáp Nhĩ Tân mà các cậu đã mang đến, chỗ này tôi vừa vặn có một phần lễ vật muốn tặng các cậu."

Mọi người nghe liền chuẩn bị tâm lý, trong lòng thầm có một suy đoán, mà khi thật sự được dẫn đến trước mặt chiến cơ, vẫn không nhịn được có chút nín thở.

Ninh Phong hưng phấn nhất, tâm trạng cậu đang có gần như viết hết lên trên mặt, không kịp chờ đợi nhào tới trước chiến cơ sờ trái sờ phải, hưng phấn mặt đỏ rần: "Ông Hạ, từ nay ông chính là ông nội ruột của con!!!"

"Ha ha, vậy nhóc thẳng thắn ở lại đây làm việc cho ông thôi? Thứ tốt đều cho nhóc hủy chơi." Lão thủ trưởng Hạ nửa đùa nửa thật nói.

Hiện tại quân khu thủ đô không thiếu thứ đồ này, thứ duy nhất thiếu chính là người điểu khiển chúng nó. Tận thế đến, khiến những người bộ đội nhọc nhằn bồi dưỡng gặp thương vong không còn lại bao nhiêu, dư ra những chiếc máy bay chiến đấu nguội lạnh như tro, còn không bằng đưa cho những người biết lái lại có nhu cầu.

Lão thủ trưởng Hạ bình tĩnh nhìn bọn Nhϊếp Tiêu, mỉm cười nói: "Nhất định là các cậu cũng sẽ phải bảo vệ đi? Vậy thì lái mấy chiếc đi thôi, tôi hi vọng không lâu sau sẽ lại có thể nhìn thấy các cậu bay trở về."

Ninh Phong hai mắt sáng lấp lánh nhìn chiến cơ quân dụng ngày xưa vốn không thể nào chạm đến, giơ hai tay nói: "Nhất định con sẽ bảo dưỡng chúng nó lành lặn bay về!"

Đoạn Ôn Du bên cạnh không nhịn được

xoa xoa đầu thiếu niên.

Lúc này Nhϊếp Tiêu và Võ Văn Kỳ cũng không nhịn được có chút nóng lòng muốn thử. Đàn ông mà, ít nhiều đều có chút thân thiết với mấy anh em vũ khí khí phách như vậy.

Bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải không nghĩ tới sẽ phải chia tay nhanh như vậy, nhưng đáng tiếc là hai người bọn họ không thể lái chiến cơ, không thì bọn họ cũng muốn đến phía nam nhìn.

"Có cơ hội gặp lại." Võ Văn Kỳ vỗ xuống vai Ngô Khánh Phong, một đường đi tới đây, mọi người cũng đã xây nên tình hữu nghị: "Các anh cố gắng ở đây giúp Hạ lão chia sẻ công việc, xong, cũng nghĩ biện pháp nhanh chóng liên hệ với bên Cáp Nhĩ Tân, không thì bên kia cũng sẽ lo lắng cho các anh. Nếu như các anh có thể nối lại mạng lưới thông tin, ấy là tốt nhất!"

"Được!"

Tiêu Nghiên cũng giao Tiểu Mạc Diệp cho hai người: "Mạc Mạc cũng phiền các anh chăm sóc."

Dẫn đứa nhỏ lên máy bay chở khách còn được, thế nhưng chiến cơ thì thật sự có chút miễn cưỡng. Hơn nữa trước mắt bọn họ còn bôn ba, hoàn cảnh căn cứ ở thủ đô thích hợp với đứa nhỏ hơn.

Tiểu Mạc Diệp rất không thích chuyện này, nhưng cũng biết nặng nhẹ, chỉ có thể ôm chân Tiêu Nghiên nói: "Chị, chờ chị trở về dao găm của em sẽ sắc bén hơn, chúng ta hẹn rồi, sẽ hợp tác!"

"Ừm!"

Tiêu Nghiên cười đáp ứng, đưa tay sờ sờ đầu nhóc. Lúc này Võ Văn Kỳ cũng đột nhiên có chút không nỡ, không nhịn được đùa với Tiểu Mạc Diệp một hồi.

*

Mấy người Nhϊếp Tiêu nghỉ dưỡng sức ở căn cứ thủ đô một đêm, sáng hôm sau liền lái chiến cơ bay về phía nam. Nhϊếp Tiêu một mình một chiếc, Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du thì lại lần lượt chở Tiêu Nghiên và Ninh Phong.

Bầu trời rộng lớn xanh thăm thẳm, được tốc độ vẽ ra ba vệt trắng.

Ninh Phong kích động nắm dây an toàn thét to.

"A a a thành phố Phong, chúng ta tới rồi!"

***

Vào giờ phút này, bọn Tiểu Ngũ Nhất cũng đã hoàn toàn ra khỏi thành phố Sơn, đang trên đường tới thành phố Phong.

Thành phố Phong là một thành phố được dãy núi trùng điệp bao phủ, là "thành phố thiên đường" nổi danh đất Hoa, đồng thời, cũng là một thành thị cỡ lớn có rất nhiều nhân khẩu.

Võ Văn Vũ và anh của cô Võ Văn Kỳ đều là người lớn lên tại thành phố Phong, vừa nhắc tới mỹ thực văn hóa tươi đẹp ở thành phố Phong liền không dừng được, khiến dọc đường ai ai cũng không ngừng chảy nước miếng.

Tiểu Ngũ Nhất nâng túi hạt dưa nhỏ, vừa đi vừa cắn, đồng thời dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận nghe Võ Văn Vũ miêu tả mỹ thực thành phố Phong, miễn cưỡng dùng hạt dưa thơm thơm trong miệng giải thèm, trong lòng cũng thầm ngóng trông món ăn đỏ đỏ cay cay kia không thôi.

Là một nhóc hamster nhỏ, Tiểu Ngũ Nhất căn bản chưa từng ăn qua thức ăn vị cay, cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc vị cay ra sao.

Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được cúi đầu nhìn hạt dưa trong yếm cùng với balô dâu tây phía sau, thực sự cảm thấy khó tưởng tượng trong thế giới của thú hai chân lại còn có món ngon hơn hạt dưa với dâu tây.

Quả nhiên là làm thú hai chân vẫn tốt!

Hiện tại cái gì cậu cũng ăn được.

Tạ Quân cũng nghe đến đói bụng, cọ qua chỗ Tiểu Ngũ Nhất, lấy chút hạt dưa trong túi thiếu niên nhỏ, cùng nhau gia nhập đội ngũ gặm hạt dưa.

"Càng nói càng đói bụng, tôi thấy giờ cũng không còn sớm, không bằng ăn gì đó rồi đi tiếp!" Tạ Quân gặm hạt dưa cũng không hết thèm ăn, rốt cuộc không nhịn được đề nghị.

Những người khác đều gật đầu như gà mổ thóc, không chút dị nghị. Tuy là ăn sớm hơn ngày thường một canh giờ, nhưng bọn họ đã sớm đói bụng.

Võ Văn Vũ nhìn mọi người một bộ "quỷ chết đói đầu thai", đột nhiên có chút ngượng ngùng. Sắp đến thành phố Phong cô cũng không khỏi có chút kích động, cô cũng không nghĩ đến mình nói một hồi lại khiến ai ai cũng đói bụng.

"Tiểu Vũ, đều tại cậu! Làm bây giờ tôi cực kỳ thèm mấy món cay, đặc biệt là lẩu." Hàn Lâm than thảm.

Võ Văn Vũ ngượng ngùng sờ sờ má: "Vậy lấy một gói mì thịt bò cực nhiều tiêu của sư phụ X? Cay."

"... Cũng không có nước nóng, cậu tự đi mà liếʍ gói gia vị đi!"

Cùng nhau tiến lên, hành trình gian nguy, thỉnh thoảng còn có tang thi nhô ra. Mọi người vì an toàn và tiết kiệm thời gian, trên căn bản thì lần nào ăn cũng chỉ gặm bánh mì hoặc mì.

Tiểu Ngũ Nhất cũng chỉ từng được cho ăn mì nước một lần lúc mới quen bọn Tạ Quân, sau đó cũng không ăn món nào cần chế biến nữa.

Đối với việc này, Tiểu Ngũ Nhất cũng không oán hận gì, vẫn luôn hài lòng gặm mì gói hay bánh mì với mọi người. Đối với cậu, hai thứ này đã rất ngon, hơn nữa gặm cũng là chuyện nhỏ, hamster nhỏ cậu thuộc về động vật gặm nhấm, tất nhiên gặm càng dễ rồi.

Chỉ là hiện tại có Võ Văn Vũ mở đầu, Tiểu Ngũ Nhất nhìn gói mì trong tay cũng có chút ngán. Đột nhiên cực kỳ nhớ mì sợi bọn Tạ Quân từng nấu cho cậu lúc mới quen.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn rặng núi không thấy điểm cuối và đường cao tốc hoang tàn vắng vẻ, rốt cuộc không nhịn được móc ra một chiếc nồi sắt lớn từ balô nhỏ dưới tầm mắt của tất cả mọi người.

"Tiểu Quân Quân, chúng ta luộc gì ăn đi! Hiện ở đây chắc chắn sẽ không có tang thi. Tôi có chút nhớ vị mì sợi rồi!"

Nhìn hình ảnh "lấy nồi ra" cực mạnh mẽ này, mọi người trầm mặc hai giây, vẫn quỷ dị cảm thấy hình ảnh kia có chút cảm giác tương phản dễ thương.

Kỳ thực các vị đang ngồi đây không chỉ một lần có ý muốn bắt tay vào bếp, thế nhưng đi chung với nhau, nhìn thiếu gia nhỏ Tiểu Ngũ Nhất còn không than khổ kêu mệt, bọn họ cũng tự giác không nghĩ tới việc xa xỉ như vậy.

Mà bây giờ, bản thân thiếu gia nhỏ cũng đã nhịn không được chủ động nói ra, những người khác nào có lý không đáp ứng. Tất cả những ai biết nấu đều xung phong đứng lên nhận việc.

Kết quả, mọi người rõ ràng đang đào mạng tìm người, thế mà nay lại mạnh mẽ biến hồi tận thế này trở thành một buổi nấu cơm dã ngoại.

Mọi người cũng không làm cơm nước phức tạp gì, chỉ đơn giản nấu nước nóng, luộc mì, lại thêm xúc xích xông khói, trứng luộc vân vân vào.

Trước tận thế, đây gần như là món ăn cơ bản ai ai cũng có thể ăn, bây giờ thì lại thành mỹ vị phong phú nhất đời người.

Tiểu Ngũ Nhất còn đang cống hiến mấy món rau xanh mướt dưới ánh nhìn trơ trơ của mọi người, kế đó cậu liền giơ balô dâu tây nho nhỏ của mình lên, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Ừm, balô của tôi có thể chứa thật nhiều đồ ăn."

Mọi người: "..."

Ok, tiểu lão đại nói gì cũng đúng.

Rất nhanh, mì sợi đã ra nồi. Tạ Quân cố ý múc cho Tiểu Ngũ Nhất một bát mì với nước hầm xương sườn. Trong bữa cơm đầu tiên bọn họ đã sớm phát hiện, có vẻ thiếu niên nhỏ này thích ăn món thanh đạm.

Tiểu Ngũ Nhất cũng không từ chối sự chăm sóc này, ngoan ngoãn nâng chiếc bát thanh đạm của mình, nhưng mắt vẫn nhìn váng đỏ trong tô những người khác, cậu vẫn có chút không kiềm nổi tò mò trong lòng.

Trong không khí gần như tràn ngập mùi cay bá đạo, dụ người chảy nước miếng, muốn ăn.

"Em gái Tiểu Vũ, tôi cũng muốn ăn một miếng." Tiểu Ngũ Nhất hếch mũi nhỏ, mắt nhìn chằm chằm bát Võ Văn Vũ.

Vì là người thành phố Phong, trong bát Võ Văn Vũ đặc biệt bỏ thêm rất nhiều gia vị cay, do đó thoạt nhìn qua toàn bộ tô mì đều đặc biệt đỏ mắt.

Võ Văn Vũ nhìn bộ dáng trông mà thèm của thiếu niên, không đành lòng từ chối, thế nhưng sợ đối phương bị cay, cũng chỉ dám dùng đũa gắp một cọng mì nhỏ cho đối phương nếm thử.

Nhưng mà, cô vẫn là đã đánh giá cao năng lực ăn cay của thiếu niên nhỏ này.

Một cọng mì nhỏ ngắn ngủn vừa vào miệng, thiếu niên nhỏ liền chảy nước mắt ào ào, không chịu được kí©h thí©ɧ khóc lớn lên, miệng đều cay đỏ.

"Oa hu hu hu em gái Tiểu Vũ, em lừa người!"

Võ Văn Vũ bị lên án nhất thời tay chân luống cuống

Tạ Quân bên cạnh nhìn thiếu niên nhỏ bị cay sắp không chịu được, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, nhanh chóng cắm ống hút vào một hộp sữa bò đưa tới.

Tiểu Ngũ Nhất như được đại xá nâng hộp sữa, lập tức hút "rột rột rột", khóe mắt vẫn còn vương lệ vì bị lừa, miệng cũng đỏ lên, dáng dấp vô cùng đáng thương.

Hôm nay, Tiểu Ngũ Nhất đã dùng thực tiễn chứng minh lời ba ba rất đúng, quả nhiên hamster nhỏ không thể ăn ớt, dù biến thành thú hai chân cũng không được.

Mũi Tiểu Ngũ Nhất nhảy nhảy lên, thật vất vả mới lấy lại sức, không dám thử nữa, ngoan ngoãn nâng chén của mình, miệng nhỏ mở ra cắn sợi mì với nước dùng xương sườn.

"Vị cay thực sự quá đáng sợ."

Những người khác thấy tình cảnh này, lại nghe tiếng thở dài trầm lắng của cậu, rốt cuộc không nhịn được cười, đơn giản là cảm thấy quá mức đáng yêu.

Lúc này bọn Hàn Lâm cũng không nhịn được sinh ra lòng hiếu kỳ với tô của Võ Văn Vũ, mà cuối cùng sự thật đã chứng minh, đúng là thiếu niên nhỏ thực sự không thể nào ăn cay được.

Mọi người chớp nhoáng xử lý xong bữa trưa phong phú lại ngon lành này, sau đó liền lập tức thu dọn, tiếp tục tiến về hướng thành phố Phong.

Mà lúc này, bầu trời trên đầu đột ngột truyền đến một tiếng nổ vang rền, lực chú ý của mọi người đều bị thu hút, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ thấy ba chiếc chiến cơ trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía thành phố Phong, chỉ thấy để lại trên bầu trời xanh thẳm vài vết trắng nhạt màu.

"Đó là chiến cơ quân dụng đi!!!"

"Trời ạ! Có phải là nhà nước đã bắt đầu cứu viện hay không!?"

"Vậy thì quá tốt rồi!!!"

Mọi người mồm năm miệng mười kích động bàn luận, chỉ có Tiểu Ngũ Nhất nhìn bầu trời phương xa, đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng không ngừng hưng phấn kích động.

Trực giác báo cho cậu biết, trong đó có ba ba!

Lúc này, không quản máy bay kia là chuyện thế nào, tất cả mọi người đều có chút không kịp chờ đợi muốn nhanh đến thành phố Phong nhìn, không khỏi tăng tốc độ nện bước.

***

Tốc độ máy bay siêu kinh người, ngắn ngủi không tới một buổi sáng bọn Nhϊếp Tiêu đã bay từ vùng trời thủ đô tiến vào thành phố Phong.

Đoàn người bay thẳng đến chỗ nhà Võ Văn Kỳ, đáp chiến cơ xuống nóc các tòa nhà xung quanh hoặc sân thượng.

May mắn là Võ Văn Kỳ và Võ Văn Vũ đều ở khu biệt thự vùng ngoại ô cách xa trung tâm thành phố, thế nên mới không xảy ra tình trạng như lúc vừa tới thủ đô, vừa xuống máy bay đã bị tầng tầng lớp lớp tang thi vây đến, gϊếŧ cũng gϊếŧ không nổi.

Mọi người lần lượt đáp chiến cơ xuống nóc mấy căn biệt thự an toàn, sau đó liền nhảy xuống lầu, nhanh chóng gϊếŧ hết tang thi, chạy đến nhà Võ Văn Kỳ.

Càng đến gần nhà, lòng Võ Văn Kỳ càng cảm thấy thấp thỏm khẩn trương, anh không kịp chờ đợi gϊếŧ hết tang thi cản anh bước trên con đường này.

Cuối cùng, nhìn cửa nhà mình hoàn toàn không bị sứt mẻ gì, tâm Võ Văn Kỳ triệt để an ổn, phương diện an ninh của nhà anh không hề kém nhà Nhϊếp Tiêu, chỉ cần Võ Văn Vũ nằm yên ở nhà ngủ trong đêm tận thế bạo phát kia thì nhất định sẽ an toàn.

Chỉ là, bọn họ tuyệt đối không ngờ, trong nhà trống rỗng căn bản không có ai, vật dụng trong nhà vẫn giữ nguyên bộ dáng trước tận thế.

Trên vật dụng có một tầng bụi mỏng manh, trực tiếp cho thấy gần đây không có ai ở.

"Có thể là đã trốn theo những người khác không?" Tiêu Nghiên chỉ có thể suy đoán theo hướng tốt đẹp nhất, không khỏi có chút bận tâm nhìn sắc mặt Võ Văn Kỳ.

Sắc mặt Võ Văn Kỳ có chút tăm tối, bước chân không dừng lại, trực tiếp lên lầu đi về phía phòng của Võ Văn Vũ, sau đó liền phát hiện phòng ngủ được sắp xếp cực ngay ngắn, giống như trước tận thế, chỉ có một chiếc va ly hành lý trong phòng không biết đã biến đi đâu.

Nhϊếp Tiêu mắt sắc tìm thấy một mảnh giấy nhỏ trên bàn, nhanh chóng cầm lên.

—— "Anh hai, nếu anh trở về mà không thấy em, vậy nhất định là em đã ra ngoài chơi nha. Chỉ là chắc chắn anh sẽ không trở về sớm để thấy tờ giấy này đâu ha ha ha."

Võ Văn Kỳ nhìn tờ giấy, nhất thời đỏ mắt.

"Con nhóc thối này!"

***

Mà lúc này, bọn Tiểu Ngũ Nhất và Võ Văn Vũ đang bị chặn trước đường hầm đường cao tốc đã bị sụp đổ, lúc tận thế nổ ra, có vẻ như đã có một chiếc xe chở dầu mất khống chế trực tiếp đυ.ng vào tường đường hầm dẫn tới hủy cả đường hầm.

Đối mặt với tình huống như vậy, trước mắt mọi người cũng chỉ còn một lựa chọn, đó là trực tiếp băng qua ngọn núi lớn đồ sộ trước mặt này.

Mọi người gian nan bò vào núi, không lâu sau, Tiểu Na Na phụ trách quan sát đường phía trước liền không nhịn được dừng bước, mặt lộ vẻ khó xử.

"Anh Ngũ Nhất, em không thấy rõ đường phía trước thế nào, sương mù rất dày."

Dị năng của Na Na là hệ thực vật biến chủng, hoa cỏ cây cối trong thiên nhiên đều có thể hóa thành tai mắt của cô bé. Do đó, lúc này lời cô bé nói tuyệt đối không phải giả.

Mọi người nhìn rừng núi hoang vắng xung quanh, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể tiếp tục kiên trì tiến về phía trước.