Chương 19: Ngũ Nhất bị kèm từ hai phía

Nghe tiếng cầu cứu này, Tiểu Ngũ Nhất đỏ mắt gật đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu bé, mà cậu bé vừa nhận được sự đồng ý này thì liền an tâm rơi vào hôn mê.

Tiểu Ngũ Nhất chùi mắt, lập tức lấy balô dâu tây ra để trước ngực, liên tục lấy ra các vật dụng y tế, đều là chiếm được trong đoạn đường cướp từ mấy nhà lớn này. Cậu mạnh mẽ móc đống vật dụng y tế chất thành núi nhỏ ra khỏi balô, mỗi loại thuốc đều lấy ra mấy phần.

Lúc này mấy sinh viên y khoa cũng không kịp khϊếp sợ, vội vàng chọn ra loại thuốc hữu dụng, bắt đầu khẩn cấp xử lý cho bé trai.

Hiệu trưởng Viên nhìn đứa nhỏ không khác mấy với cháu trai của ông, nước mắt tràn mi. Thực sự không thể tưởng tượng được tên kia phải súc sinh đến mức nào mới có thể ra tay với đứa nhỏ như vậy.

Tiểu Ngũ Nhất móc kho nhỏ xong rồi lập tức đứng lên, đi thẳng vào thôn. Mấy người Tạ Quân cũng vội vàng đuổi theo, nhớ tới kẻ đầu sỏ vẫn còn trốn trong thôn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Võ Văn Vũ cũng muốn đi theo, thế nhưng cậu bé không tiện di chuyển, cô liền được yêu cầu ở lại tại chỗ bảo vệ mọi người. Cuối cùng, chỉ có bọn Tạ Quân, Lưu Đại Sơn và Tiểu Ngũ Nhất đi, những người khác đều ở lại hỗ trợ chăm sóc cậu bé.

Không lâu sau, bọn Tiểu Ngũ Nhất liền tìm được trường tiểu học Hướng Dương trên lưng chừng núi ở đầu thôn.

Mà sớm tại một khắc bọn họ vừa quay về, Na Na bị khóa trong gian phòng nhỏ liền cảm nhận được, bốn đứa nhỏ cũng không khỏi mừng phát khóc.

Bọn họ biết, rốt cuộc bọn họ cũng sắp được cứu rồi.

...

Mạnh Quang Diệu vạn lần không nghĩ tới cái thôn nhỏ rách rưới như này lại còn có người tìm tới núi, mới đầu còn muốn làm bộ như người sống sót bình thường, ai ngờ vừa gặp, một rìu liền bổ tới trước mặt.

Cũng may phản ứng đầu tiên của gã là sử dụng dị năng, mới miễn cưỡng chặn lại một rìu này.

Trong chớp mắt, Mạnh Quang Diệu cũng hiểu rõ tất cả, không khỏi tàn nhẫn nguyền rủa hết đám nhóc trong phòng một lần.

Vòng sáng màu đen xuất hiện trong không khí, khóa chặt chiếc rìu của Lưu Đại Sơn, Lưu Đại Sơn giơ tay thu mấy lần cũng không thể thu hồi rìu được, không khỏi trầm mặc nhìn người đàn ông đứng xa một bên.

Chỉ nhìn bề ngoài, Mạnh Quang Diệu lại còn là một người mang bộ mặt hiền lành thành thật, cực kỳ dễ làm người ta tín nhiệm, nhìn qua mới ngoài ba mươi. Chỉ tiếc, nụ cười bệnh hoạn trên mặt lúc này lại khiến cả khuôn mặt đều có chút dữ tợn.

"Vừa đến liền chào hỏi như vậy cũng không phải lắm đâu, trong trường không khuyến khích sử dụng bạo lực."

Hai mắt Mạnh Quang Diệu nhìn thẳng vào đám Tạ Quân, mặt không hề sợ hãi, không hề kinh hoảng hay lo lắng vì bị phát hiện tội ác.

Tạ Quân hận đến nghiến răng, gần như chỉ liếc mắt một cái liền kết luận đây chính là tên biếи ŧɦái kia, không nói hai lời lập tức dùng sức ném chùy ra ngoài: "Con mẹ nó, súc sinh chết đi!"

"Trong trường học cũng không cho nói lời thô tục!"

Mạnh Quang Diệu nhìn ra đây cũng là một người có năng lực đặc biệt, nhẹ nhàng nhíu mày, không nhanh không chậm giơ tay, lại một vòng ánh sáng màu đen trực tiếp khóa vũ khí trên tay Tạ Quân lại: "Cũng thật là náo nhiệt, thế mà một lúc lại đến cả hai tên dị năng giả!"

Tạ Quân không thể thu chùy lớn về, dị năng tựa như bị giam lại, kéo cũng không kéo được, không khỏi chửi bậy một câu.

Mạnh Quang Diệu rất hào hứng nhìn hai món vũ khí bị mình khống chế lại, tựa như cảm thấy rất hứng thú với dị năng khác ngoài của mình.

Bọn đàn em Tạ Quân đứng phía sau, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Lão đại, đây có lẽ là dị năng hệ không gian biến dị! Trói buộc."

Mạnh Quang Diệu đối diện nghe thấy từ mới mẻ này, không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua, cười như biếи ŧɦái: "Có vẻ mấy người còn biết rất nhiều."

Tiểu Ngũ Nhất bị bọn Tạ Quân ngăn phía sau, nghe đối phương chít chít vặn vẹo, chỉ cảm thấy chán ghét. Trực tiếp thả một tảng đá lớn ra từ giữa không trung ném tới đối phương, Mạnh Quang Diệu tựa như cảm giác được, vội vã thả rơi vũ khí của Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, nâng tay khống chế tảng đá, sau đó nhanh chóng nhảy đi, một cục đá to lớn chỉ có thể đập vào khoảng không.

Tiểu Ngũ Nhất thấy thế, không khỏi quýnh lên, một khối không đủ, liền tiếp hai khối ba khối lấy hết đá tảng trong kho nhỏ ném tới Mạnh Quang Diệu, song dù ra sao đối phương vẫn có thể nhanh chóng bỏ chạy bằng dị năng của mình, giống như một con rắn giảo hoạt khó bắt.

Tạ Quân và Lưu Đại Sơn lấy lại vũ khí, cũng không ném loạn nữa, trực tiếp tự mình ra trận, vây tới gϊếŧ. Bọn đàn em cũng dồn dập đuổi tới, nỗ lực chặn Mạnh Quang Diệu lại.

Nhưng bọn họ vừa rời đi lại để Tiểu Ngũ Nhất triệt để bại lộ trước mặt người kia. Mạnh Quang Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp tuyệt trần của thiếu niên, hai mắt chợt bùng sáng hiện rõ nét tham ô da^ʍ uế.

Đá tảng không ngừng đập xuống khoảng đất trống trong trường, phát ra từng tiếng nổ vang, nhưng mà, Mạnh Quang Diệu trừ việc chạy trốn có chút thở gấp thì gần như không hề bị thương.

Hai phe giằng co, nhất thời ai cũng không làm gì được đối phương.

Bốn đứa bé bị khóa trong gian phòng nhỏ bắt đầu điên cuồng phá cửa tự cứu, trong lòng lo lắng muốn ra ngoài giúp đỡ. Nhưng đúng lúc này, Mạnh Quang Diệu tựa hồ tìm được cơ hội, một bước nhảy xa liền vọt tới trước mặt Tiểu Ngũ Nhất, vòng sáng màu đen bay đến khiến Tiểu Ngũ Nhất gần như không kịp né đã bị vây nhốt.

Tiểu Ngũ Nhất muốn giãy dụa ra, lại phát hiện cả người đều không thể động đậy, đồng thời vật trong không gian cũng không thả ra được. Hoàn toàn bị bắt giữ, chỉ có thể tức giận trừng Mạnh Quang Diệu.

"Ông là người xấu!"

Mạnh Quang Diệu trốn sau Ngũ Nhất, nghe câu mắng không đến nơi đến chốn này liền cười nhạo một tiếng, sau đó cầm dao bên người đặt lên cổ Ngũ Nhất, uy hϊếp bọn Tạ Quân: "Tụi mày còn dám lại đây, tao liền lập tức gϊếŧ nó!"

Tạ Quân và Lưu Đại Sơn thầm kêu khong xong rồi, chùy và rìu ném đi chỉ có thể thu lại giữa chừng, nhìn thiếu niên nhỏ bị kèm hai bên gần như không thể động đậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ đến mắt bốc hỏa.

Trong gian phòng nhỏ, Na Na thấy tình cảnh này gấp đến độ ứa ra nước mắt.

"Anh, làm sao bây giờ! Anh trai xinh đẹp cũng bị gã tóm lấy rồi!!!"

Ba bé trai nghe được không khỏi trắng bệch mặt.

Thấy tất cả mọi người không dám làm bừa, Mạnh Diệu Quang như tìm được bùa hộ mệnh, đứng sau Tiểu Ngũ Nhất, thong dong cẩn thận đánh giá khuôn mặt nhỏ tinh xảo không vết xước này, đôi con ngươi trong suốt đen láy triệt để khơi dậy du͙© vọиɠ lăng nhục của gã, quả thực còn thỏa mãn nhu cầu của gã hơn mấy đứa nhỏ gã từng chơi qua nhiều.

So với trẻ con nông thôn, người trước mắt đây vừa nhìn liền biết chính là tiểu thiếu gia được nuông chiều lớn lên trong phòng ấm, hoàn mỹ sạch sẽ càng khiến người ta muốn hủy hoại.

Mạnh Quang Diệu không nhịn được da^ʍ uế liếʍ môi một cái, ngẩng đầu nhìn bọn Tạ Quân đối diện, cười bừa bãi trắng trợn không kiêng dè: "Tụi mày đã dâng cho tao một món quà lớn, tao còn đang lo không đủ đồ chơi đây!"

Bọn Tạ Quân nghe thấy lời này, gần như tức muốn rách cả mí mắt.

Nhưng mà còn chưa chờ bọn họ phản ứng, một vòng sáng màu đen cực to từ trên trời hạ xuống, khóa tất cả bọn họ lại. Dị năng của Tạ Quân và Lưu Đại Sơn cũng bị nắm giữ, chùy và rìu hoàn toàn không cách nào nghe lệnh chuyển động.

Vòng sáng màu đen không ngừng thít chặt, gần như ghim vào da thịt bọn họ, tất cả mọi người không thể giãy dụa, bị ghìm đến đau cả người.

Nhưng mà lúc này, Mạnh Quang Diệu lại như đột nhiên nhớ tới gì đó, lương tâm chợt xuất hiện nới lỏng vòng ánh sáng, vỗ đầu mỉm cười nói: "Thiếu chút nữa đã quên tao còn thiếu chân việc vặt, tố chất thân thể tốt như vậy, không làm chút việc gì mà gϊếŧ luôn đúng là có hơi lãng phí."

Bọn Tạ Quân nghe lời nhục nhã này, trong mắt gần như tóe lửa. Hiển nhiên, Mạnh Quang Diệu xem ngôi trường này như vương quốc của mình, muốn làm gì thì làm, mà trước đó, còn không biết có bao nhiêu học sinh đã bị gã hành hạ đến chết, thậm chí còn có khả năng gã đã xuống tay với các thôn dân thành niên khác.

Ánh mắt phẫn nộ này làm Mạnh Quang Diệu không nhịn được cười cười, càng ngày càng hưởng thụ cảm giác khống chế vận mệnh tất cả mọi người. Khoát tay, một nhánh dây liền tách ra khỏi vòng sáng bay vào tay gã, Mạnh Quang Diệu như nắm một đám chiến lợi phẩm chờ làm thịt, dẫn cả bọn Ngũ Nhất và Tạ Quân vào gian phòng nhỏ.

Bọn Tạ Quân vừa bị đẩy mạnh vào liền thấy bốn đứa nhỏ co rúc trong góc phòng, mấy đứa nhỏ nhìn Mạnh Quang Diệu, sợ đến khóc không ra tiếng.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, nhất định đám Tạ Quân đã băm Mạnh Quang Diệu thành trăm nhát rồi.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn bốn đứa nhỏ trong góc, ánh mắt thoáng dừng trên người cặp anh em nhỏ một chút, đặc biệt chú ý tới bé gái kia.

Nho nhỏ, lại đáng yêu giống hoa hoa.

Mạnh Quang Diệu nhìn bốn đứa nhỏ trong góc tường, lúc này thu được "món đồ chơi mới", gã cũng không quý trọng nữa. Bị bốn đứa nhỏ đùa bỡn khiến gã phẫn nộ gần như ngất đi, vừa tiến lên liền lôi Khang Khang có hiềm nghi lớn nhất ra.

"Là mày làm chuyện tốt này đúng không hử?" Mạnh Quang Diệu tát nó một bạt tai, trực tiếp đánh khóe miệng Khang Khang chảy máu, một chiếc răng sữa dính máu bay ra xa.

Nhìn một màn làm nhục trước mặt mọi người này, tròng mắt mọi người đỏ đến nổi tơ máu.

Tiểu Ngũ Nhất cũng không kiềm nổi giằng co, tức giận trước nay chưa từng có lấp đầy l*иg ngực cậu, nhìn bé trai chịu tội, mắt đỏ chót. Vậy mà lúc này, một âm thanh nho nhỏ đột nhiên truyền vào đầu cậu.

"Anh đừng sợ! Tụi em sẽ cứu anh!"

Tiểu Ngũ Nhất không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía bé trai đang bị ngược đãi kia, nhìn ánh lửa kiên cường vô tận trong mắt đối phương.

Tên biếи ŧɦái Mạnh Quang Diệu kia như hoàn toàn bị khơi dậy du͙© vọиɠ ngược đãi, đơn giản một bàn tay còn chưa đủ hả giận, lần thứ hai phát động dị năng, trói Khang Khang lại, trực tiếp treo lên giữa không trung, dùng dị năng hóa thành dây thừng đen tàn nhẫn dùng sức quật.

Khang Khang mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm hai mắt Mạnh Quang Diệu, cắn chặt hàm răng, không hề kêu đau. Ba đứa nhỏ khác trong góc tường đều sợ đến lệ rơi đầy mặt, mấy người Tạ Quân cũng trợn tròn gần rách cả mí mắt, hàm răng như bị nghiến nát.

Trong những ánh mắt hận thù này, Mạnh Quang Diệu hưởng thụ cảm giác làm nhục mang đến kɧoáı ©ảʍ tột cùng, hít thở dồn dập, khuôn mặt sung huyết đỏ chót, cảm giác thỏa mãn khiến cả người gã đều phấn khích. Mà trong phút thả lỏng này, một thứ vô hình sắc bén tàn nhẫn đâm vào khoang não gã.

Mạnh Quang Diệu chợt gào lên đau đớn, che đầu quỳ một chân trên đất.

Nhưng mà Mạnh Quang Diệu lại không trực tiếp hôn mê như dự liệu, sắc mặt Khang Khang chợt tái nhợt đến không còn huyết sắc, rốt cuộc hốt hoảng luống cuống.

"Sao lại thế..."

Mạnh Quang Diệu hồi phục lại, lúc này tàn nhẫn tát tới một bàn tay: "Mẹ cha mày, lại còn là dị năng giả, nếu không phải ông đây mới tăng cấp dị năng, chỉ sợ còn bị mày lừa gạt!!!"

"Hôm nay ông đây chơi chết mày!"

Khang Khang tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, mà Mạnh Quang Diệu lại như chợt nhớ ra gì đó, quay người lôi Na Na ra khỏi góc, cất tiếng cười tà ác như ma quỷ: "Nhiều lần chủ động hiến thân thay em gái mày như vậy, nếu cưng nó như thế, ông đây liền gϊếŧ chết nó ngay trước mặt mày!"

"A a a không được! Anh ơi cứu em!"

Nhất thời, tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang vọng toàn bộ gian phòng nhỏ.

"Súc sinh!!" Lúc này bọn người Tạ Quân cũng đỏ cả mắt, trợn mắt chửi ầm lên.

Mạnh Quang Diệu lại thoải mái không thôi, thấy Khang Khang cũng giống như không phát động được dị năng, liền triệt để buông lỏng cảnh giác, ra tay chuẩn bị kéo quần áo Na Na.

Mà lúc này, ánh mắt Khang Khang chợt trở nên ác liệt, nhắm chuẩn cơ hội, dùng hết dị năng trong thân ra đòn tấn công tinh thần mạnh nhất, một giây cuối cùng trước khi hôn mê còn nhắn một câu trong đầu Tiểu Ngũ Nhất.

"Anh ơi chạy mau!"

Tiểu Ngũ Nhất nghe được câu nói trong đầu, vành mắt đỏ hồng gần như sắp tuôn nước mắt. Theo Khang Khang triệt để hôn mê, Mạnh Quang Diệu cũng đột ngột phun ra một ngụm máu, vòng sáng trói buộc trên người mọi người có chút buông lỏng.

Nhưng mà, Mạnh Quang Diệu vẫn còn kiên cường chống đỡ một hơi, trong tay nắm lấy tinh thạch chẳng biết lấy đâu ra, nhanh chóng khôi phục, vòng sáng màu đen lại thu chặt.

Kế hoạch của bốn đứa nhỏ hoàn toàn đổ vỡ.

"A a a ma quỷ, sao ông không chết đi!!"

Na Na nhìn anh trai đã hôn mê, lại nhìn mọi người không thể chạy trốn, triệt để tuyệt vọng chảy nước mắt, nhắm mắt lại tựa như muốn nhận mệnh.

Mạnh Quang Diệu sờ sờ vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt dữ tợn lộ ra nét cười độc ác, lúc này không tiếp tục để ý tới Na Na nữa, trái lại duỗi ma trảo về phía Khang Khang đang hôn mê. Hết lần này tới lần khác khıêυ khí©h quyền uy của gã, sự khoan dung của gã đã đạt đến cực hạn.

Vung tay lên, vòng sáng màu đen chụp vào cổ Khang Khang, từng chút từng chút thít chặt, khiến khuôn mặt Khang Khang đã hôn mê nhanh chóng sưng sung huyết, thân thể không tự chủ co giật.

Bọn Tạ Quân trơ mắt nhìn tình cảnh này, hàm răng cắn chặt như muốn thấm ra máu, nhưng mà, tay chân bị trói buộc nên bọn họ chỉ có thể giãy dụa vô ích, lòng đầy căm hận và phẫn nộ không nơi phát tiết.

"Súc sinh! Cặn bã! Không chết tử tế được!"

"A a a anh anh!!"

Lúc này Tiểu Ngũ Nhất cũng đang liều mạng giãy dụa, nhìn Khang Khang sắp chết, phẫn nộ trước nay chưa từng có gần như lấp đầy cơ thể.

Mà ngay tại lúc này, một nguồn sức mạnh đột ngột xông phá xiềng xích, phảng phất có gì đó trong huyết mạch đã thức tỉnh.

Sau đó, trong ánh mắt khϊếp sợ của tất cả mọi người, Tiểu Ngũ Nhất đột nhiên giãy dụa hai tay thoát khỏi vòng sáng màu đen, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, toàn bộ vòng sáng đều bị kéo xuống.

Ngay cả Tiểu Ngũ Nhất cũng không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hơi sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại, cũng không quản nhiều như vậy, nắm vòng sáng trong tay, đi đến chỗ Mạnh Quang Diệu.

Trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn kinh hoàng của Mạnh Quang Diệu, cậu trực tiếp chụp vòng ánh sáng lên người gã.

Không thể khống chế dị năng khiến Mạnh Quang Diệu hoảng loạn luống cuống, gã nỗ lực điều khiển dị năng lần nữa, lại khiến vòng sáng trên người mình càng thu càng chặt.

Mạnh Quang Diệu bắt đầu cảm thấy e ngại, mồ hôi lạnh chảy ròng, giống như con chó chết bị chính dị năng của mình trói ngược lại.